Linh Chu
Chương 1770
Phong Phi Vân dọc theo dấu vết đánh nhau bay nhanh vào sâu trong đầm lầy.
Phong Phi Vân không có nhiều hảo cảm với người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh. Nếu không phải Phong Phi Vân gai mắt thái cổ thánh yêu tộc vênh váo thì hắn không muốn xen vào nước dục này, Đương nhiên hắn cũng muốn Si Tuyền Nhi dẫn đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.
Dấu vết đánh nhau dọc đường rất kinh khủng, những xương linh thú tu luyện mấy ngàn năm cứng rắn như sắt vậy mà bị đè nát thành bộ phấn. Trên mặt đất ngẫu nhiên có vết kiếm dài hơn mười dặm phân cách mặt đất nứt lỗ to, vết rạn dày đặc, rất ghê người.
Phong Phi Vân đáp xuống dưới một khung xương to.
Bộ dượng to cỡ toàn úi lớn, không nhìn ra là di thể của sinh vật gì. Bên trong trống rỗng, một số tu sĩ yêu tộc ra vào bộ xương. Dưới đất gần đó dựng hơn mười cây cột xương, bên trên cột xác nhân loại. Tất cả là đệ tử của Càn Khôn Kiếm Đạo, trong đó có hai lão nhân tu vi đẳng cấp đại hiền giả cũng chết.
Phong Phi Vân cảm nhận hơi thở cường giả yêu tộc rất mạnh từ bộ xương nên không vội hành động, hắn mặc ẩn tàm sa la vào, tàng hình tới gần bộ xương. Thân thể Phong Phi Vân biến mất trong không khí.
Hai nữ hầu nhân loại xinh đẹp đi ngang qua Phong Phi Vân.
Một nữ hầu nói:
- Hôm nay tâm tình của hoàng tử rất vui, bắt được bốn thần nữ tế tự của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, trong đó có một thần nữ tế tự hồng y, khuôn mặt đẹp như tiên.
- Không ngờ thần nữ tế tự cũng không thoát khỏi bàn tay hoàng tử điện hạ, chắc sẽ dạy dỗ bọn họ thành nữ hầu ngoan ngoãn như chúng ta.
- Ai kêu tu vi của Bại Nguyệt hoàng tử mạnh? Chắc sẽ lợi dụng thân thể bọn họ tu luyện bí thuật hợp thể, cướp tinh nguyên trong người. Vậy thì thể chất của hoàng tử sẽ tiến bộ thêm một bước, Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sẽ chịu nhục.
Hai nữ nhân loại xinh đẹp từng là thiên chi kiêu nữ, sau khi bị Bại Nguyệt hoàng tử bắt dạy dỗ thành nữ hầu ngoan ngoãn nghe lời. Bọn họ phục tùng Bại Nguyệt hoàng tử tuyệt đối, thấy đồng bào bị gã bắt cũng chỉ vui sướng khi người gặp họa tám nhảm chứ không tỏ vẻ thương hại.
Phong Phi Vân thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong bộ xương.
Bên trong bộ xương tạm dựng một đại sảnh. Thượng Quan Minh Tiêm, ba thần nữ tế tự bạch y ở trong đại sảnh, bị thương rất nặng, bị cấm chế ức chế lực lượng. Trừ Thượng Quan Minh Tiêm ra ba thần nữ tế tự bạch y khác không chịu nổi áp lực đã xỉu.
Khuôn mặt Thượng Quan Minh Tiêm xinh đẹp tuyệt trần, tóc đen như suối, mắt sáng ngời. Khuôn mặt hay dáng người đều hoàn mỹ khó tả, Thượng Quan Minh Tiêm như tiên giáng trần.
Nhưng ngực Thượng Quan Minh Tiêm cắm hung kiếm tràn đầy yêu khí xuyên thủng cơ thể đóng đinh vào cây cột xương trắng. Những giọt máu chảy ra từ miệng vết thương, rơi xuống đất. Thanh hung kiếm đang luyện hồn của Thượng Quan Minh Tiêm.
Thượng Quan Minh Tiêm không suy sụp trước tuyệt cảnh, tâm chí cực kỳ kiên định. Thượng Quan Minh Tiêm ngăn chặn khí yêu tà trên hung kiếm, da trắng tinh lấp lánh thánh quang tựa tiên nữ.
Mắt Thượng Quan Minh Tiêm lạnh thấu xương:
- Trương Cổ Nguyệt, ngươi dám hợp tác với yêu tộc đối phó ta? Ngươi có biết kết cuộc của mình sẽ ra sao không?
Ngực cắm một thanh kiếm nhưng không giảm bớt vẻ đẹp của Thượng Quan Minh Tiêm.
Trương Cổ Nguyệt đứng bên cạnh Bại Nguyệt hoàng tử, hờ hững liếc Thượng Quan Minh Tiêm.
Trương Cổ Nguyệt cười khẩy nói:
- Nàng có thể hợp tác với ta đối phó Hiên Viên Nhất Nhất, vậy tại sao ta không thể đầu vào vương giả như Bại Nguyệt hoàng tử để đối phó nàng? Thượng Quan Minh Tiêm, ta không biết kết cuộc của mình thế nào, ta chỉ biết tiếp theo nàng sẽ rất thê thảm.
Trong đại sảnh có nhiều tu sĩ thắng ngư yêu tộc, có thể theo hầu bên Bại Nguyệt hoàng tử Đương nhiên toàn là cường giả, thấp nhất cũng cỡ Vũ Hóa đệ nhất trọng, thiên phú tuyệt đỉnh.
Có hơn một trăm tu sĩ Vũ Hóa cảnh, mười sáu lão nhân tu vi sâu không lường được. Những tu sĩ vây quanh Bại Nguyệt hoàng tử.
Bọn họ nhìn bốn thần nữ tế tự bị giam cầm, nhiều tu sĩ yêu tộc cười tà ác như đang nhìn bốn dê con ngon lành trắng trẻo.
Thượng Quan Minh Tiêm cắn chặt răng, rèm mi run run:
- Chung Thần Tú nói đúng, thứ người như ngươi đáng giết. Có thêm kẻ như ngươi thì nhân tộc càng mất mặt.
Thượng Quan Minh Tiêm rất muốn trở thành thánh nữ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, vì nàng có tư cách tranh giành vị trí đó. Về tu vi, tư chất, tâm kế, Thượng Quan Minh Tiêm tự nhận mình không thua Hiên Viên Nhất Nhất điểm nào, tại sao nàng không thể làm Thủy Nguyệt Thánh Nữ?
Thượng Quan Minh Tiêm cũng là thiên tài đẳng cấp truyền kỳ.
Tu vi của Thượng Quan Minh Tiêm có thể giết yêu vương, điều động một phần lực lượng thánh thần. Nếu không phải Thượng Quan Minh Tiêm bị Trương Cổ Nguyệt đánh lén thì đã không dễ dàng bị Bại Nguyệt hoàng tử bắt.
Trương Cổ Nguyệt nhìn Thượng Quan Minh Tiêm chằm chằm, săm soi thân ngọc ngà xinh đẹp.
Trương Cổ Nguyệt cúi đầu hướng Bại Nguyệt hoàng tử, cười nịnh nói:
- Hoàng tử diện hạ, bây giờ ta đã đầu phục vào hoàng tử, làm người hầu của hoàng tử. Hoàng tử có thể ban thưởng Thượng Quan Minh Tiêm cho ta không?
Trương Cổ Nguyệt thèm nhỏ dãi Thượng Quan Minh Tiêm từ lâu nhưng thân phận, tu vi của nàng cao hơn gã nhiều, mãi không có cơ hội. Bây giờ cơ hội đã đến với Trương Cổ Nguyệt.
- Ngươi là ai?
Bại Nguyệt hoàng tử mỉa mai nhìn Trương Cổ Nguyệt:
- Ngươi chỉ là một con chó của bản hoàng tử, cút đi.
Nụ cười đông trên mặt Trương Cổ Nguyệt.
Bại Nguyệt hoàng tử cười khẩy nói:
- Thượng Quan tế tự xinh đẹp khuynh thành, yểu điệu thướt tha, sao có thể ban thưởng nàng cho một con chó?
Bại Nguyệt hoàng tử lại nạt:
- Tránh qua một bên!
Trương Cổ Nguyệt tức giận người run rẩy, nghiến răng ken két, hai nắm tay siết chặt. Nhưng khi Trương Cổ Nguyệt nhìn mắt Bại Nguyệt hoàng tử thì sợ hãi thụt lùi.
Bại Nguyệt hoàng tử sửa sang quần áo, bước đến trước mặt Thượng Quan Minh Tiêm, nhìn thẳng đôi mắt đen láy.
Bại Nguyệt hoàng tử mỉm cười nói:
- Bản hoàng tử cũng ghét thứ nam nhân yếu hèn. Nam nhân đổ máu không cúi đầu, thà đứng chết chứ không quỳ sống. Thượng Quan tế tự thấy có đúng không?
Cổ Thượng Quan Minh Tiêm thon dài, đường cong cơ thể xinh đẹp, khoác áo đỏ.
Thượng Quan Minh Tiêm nói:
- Bại Nguyệt hoàng tử, ngươi nghĩ có thể làm gì ta được sao? Trên người thần nữ tế tự hồng y, thần nữ tế tự bạch y chúng ta có đạo văn thánh thần để lại, nếu ngươi đụng vào một sợi tóc của ta là thánh thần biết ngay.
Bại Nguyệt hoàng tử cười dài, gã cười bí hiểm nói:
- Thủy Nguyệt thánh thần đang độ tâm kiếp ở thiên hạ, làm gì rảnh đến cứu nàng? Hơn nữa bây giờ Thủy Nguyệt thánh thần khó bảo đảm an toàn cho mình.
Thượng Quan Minh Tiêm biến sắc mặt nói:
- Ngươi có ý gì?
Thượng Quan Minh Tiêm trực giác không may.
- Không có ý gì, ta chỉ muốn nói cho nàng có lẽ bắt đầu từ ngày mai trên đời này không có Thủy Nguyệt Thiên Cảnh nữa. Vậy nên Thượng Quan tế tự hãy chuẩn bị đường lui sớm thì hơn, làm nữ hầu của bản hoàng tử đi, bản hoàng tử sẽ không bạc đãi nàng.
Vẻ mặt Bại Nguyệt hoàng tử trều đùa vươn ngón tay muốn sờ cằm Thượng Quan Minh Tiêm. Đột nhiên ánh mắt Bại Nguyệt hoàng tử lạnh lùng, xoay người chỉ vào hư không sau lưng.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
14 chương
1207 chương
8 chương
26 chương