Linh Chu
Chương 1739
Phong Phi Vân cười nói:
- Tiểu muội muội, nàng không ngăn được ta. Hãy rửa sạch ở trong nhà chờ ta đi, không chừng ta trở về từ Đồng Lô sơn Đột nhiên không thích thiếu phụ nữa mà thích trái non như nàng, ha ha ha ha ha ha!
Liễu Duệ Hâm che ngực bự, hậm hực trừng Phong Phi Vân:
- Vô sỉ!
Biểu tình Phong Phi Vân nghiêm túc nói:
- Nàng tuyệt đối không được nói ra chuyện ta trở về, con người ta điệu thấp.
Tuy rằng Phong Phi Vân muốn điệu thấp nhưng tin tức vẫn đồn ra. Hai thế lực khác trấn thủ Đồng Lô sơn là Đại Long Tự, triều đình Thần Tấn vương triều đều có tu sĩ đến bái phỏng.
Một hòa thượng áo trắng cúi đầu hướng Phong Phi Vân:
- A di đà phật, bần tăng Pháp Lang bái kiến Phong tiền bối, vãn bối thường nghe phật sư nhắc đến Phong tiền bối.
Một lão nhân mặc đồ quan quỳ trước mặt Phong Phi Vân, khóc ròng rã như phụ thân ruột của mình đi xa về nhà:
- Thần Vương đại nhân, người đã về, cựu thần xin thỉnh an Thần Vương đại nhân!
Đây là khác biệt giữa người xuất gia và làm quan.
Người đi tu dù có nịnh hót một người cỡ nào cũng sẽ khống chế trong phạm vi nhất định, còn người làm quen thì một khóc hai cười ba quỳ là chuyện bình thường.
Phong Phi Vân không quen hai thật sự trước mắt, nhưng nhìn bọn họ nịnh nọt mình thì không tiện phẩy áo ra đi. Phong Phi Vân nán lại trò chuyện đôi câu.
Thì ra hòa thượng tên Pháp Lang là đệ tử của Trí Chướng đại sư. Lão nhân mặc áo quan quỳ hỏi thăm Phong Phi Vân là một phủ chủ Thần Tấn vương triều. Phong Phi Vân không quen biết, chưa từng gặp mặt.
Phong Phi Vân muốn vào Đồng Lô sơn Đương nhiên không ai dám căn cản.
Mãi khi đám người Phong Phi Vân khuất trong Đồng Lô sơn, Liễu Duệ Hâm,
Pháp Lang, Cổ Cương phủ chủ thởp hào nhẹ nhõm. Vẻ mặt ba người đầy lo
âu, quay về chỗ trú của mình.
Không lâu sau các ngọc phi phù bay ra từ Đồng Lô sơn truyền đến hoàng cung Thần Tấn vương triều, Đại Long Tự, Nhật Nguyệt tiên giáo. Thông tin rơi vào tay giáo chủ Nhật Nguyệt tiên giáo, Diệp Ti Loan.
Nhật Nguyệt tiên giáo, trên ngọn núi tiên đá lởm chởm trồng một gốc linh căn cổ thụ tên là Nhật Nguyệt thần thụ.
Mưa rơi tí tách, mưa vỗ vào miếng lá kêu tí tách.
Diệp Ti Loan cầm ngọc phi phụ bước tới bước lúi dưới gốc cây, đôi mắt to trong veo nhìn hướng Đồng Lô sơn. Diệp Ti Loan buông tiếng thở dài.
Đêm đó, tin Phong Phi Vân lại xuất hiện truyền vào tai nhiều đại nhân vật gây sóng to gió lớn. Bọn họ suy đoán am đầu kia quay về làm gì?
Lúc này Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu, Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao đã vào Đồng Lô sơn.
Lối vào Đồng Lô sơn có biển lửa được gọi là phần luyện hỏa vực.
Bên cạnh biển lửa chất đống thi cốt đếm hoài không hết. Thi cốt liên tục rơi vào biển lửa, bị đốt thành tro tàn.
Không chỉ có xác nhân loại còn có yêu tộc, liên miên bất tận khó mà đếm hết. Mỗi ngày có ức vạn biển xác bị luyện thành tro.
Phong Phi Vân đứng bên cạnh biển lửa, mắt nhìn xác chết không giới hạn.
Phong Phi Vân nói:
- Ta từng lấy một khối xương phượng tại đây, Diêm Vương nói cho ta biết khối xương phượng đến từ một nơi không thể nghĩ bàn. Khi đó ta không biết nó ở đâu, giờ ta đã hiểu. Ý của Diêm Vương là chiến trường vạn tộc, nơi này là một hố luyện thi.
Tây Môn Xuy Tiêu nói:
- Đầu bên kia hố luyện thi chiến trường vạn tộc là trong khu mộ vô biên, bên chúng ta là đầu kia của hố luyện thi, cách nhau không biết bao nhiêu ức vạn dặm?
Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói:
- Nếu Tây Môn huynh cho rằng hố luyện thi gần ngay trước mắt thì sai lầm rồi.
Tây Môn Xuy Tiêu không tin tà, gã thò tay muốn lấy bộ xương từ trong núi thây.
Nhưng tay Tây Môn Xuy Tiêu chưa kịp đụng vào xương cốt đã bị thiên uy giáng xuống da tróc thịt bong. Tây Môn Xuy Tiêu mà không rụt tay về nhanh thì cánh tay này cũng không còn.
Năm xưa Phong Phi Vân từng thử, vô dụng, sức người không thể chạm vào núi thây. Chỉ có thông qua lực lượng Thanh Đồng cổ thuyền Phong Phi Vân mới làm được chuyện nghịch thiên, lấy khối xương phượng từ trong đó.
Nghĩ thông khó hiểu năm xưa, Phong Phi Vân không ở lại nơi này lâu hơn, tiếp tục đi vào Đồng Lô sơn. hơi thở trong Đồng Lô sơn bắt đầu hỗn loạn, gió thiên thế thổi vù vù, đất đai rung rinh.
- Thần tàng yêu ma có lẽ thật sự sẽ mở ra vào ngày gần đây.
Phong Phi Vân đứng trên đỉnh ngọn núi lớn nhìn mây mù, từng dòng khí bốc lên từ khổng lồ, không vào tầng mây mà biến thành tia sáng trắng bắn thẳng lên cao.
Chỉ những người giỏi xem khí tượng mới thấy những dị tượng này.
- Grao!
Phương xa có tiếng hú dài, sươngm ù đẫm máu bốc lên cao nhuộm đỏ khung trời.
Một con giao to lớn lăn lộn trên bầu trời phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa, thanh âm tuyền ra trăm vạn dặm. Tu sĩ ở Thần Tấn vương triều phía xa nghe rõ mồn một tiếng hú. Thanh âm gây khủng hoảng lớn, làm lòng người bất an.
- Đồng Lô sơn tuyền đến tiếng gầm chấn động khung trời, thú vương trong
Thập Vạn sơn hà sợ hãi quỳ phục, đây là dấu hiệu không lành.
- Chắc là ma đầu kia gây ra, hắn thật sự trở về.
- Tu vi của ma đầu kia đã khủng bố đến mức này rồi sao? Lần này hắn quay lại chắc chắn sẽ khiến thiên hạ xao động, không ai đối kháng lại nổi.
Tu sĩ nào biết ti nPhong Phi Vân trở về đều phập phồng lo sợ.
Phong Phi Vân đứng trên đỉnh núi, nhíu mày hỏi:
- Huyết Giao đang nổi khùng cái gì?
Thánh thực quả bay về báo cáo:
- Hình như nó gặp một yêu linh cấm địa cường đại, đang đánh nhau.
Phong Phi Vân nói:
- Mặc kệ đi, nó ăn no rảnh quá.
Đám người Phong Phi Vân không hiền gì, đủ sức đi ngang trong Đồng Lô sơn, sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn. Phong Phi Vân không quá lo lắng.
Mao Ô Quy, Tây Môn Xuy Tiêu cũng mất tích. Bây giờ chỉ còn mỗi thánh thực quả theo bên cạnh Phong Phi Vân, nó như trái banh đôi khi bay tới trước mặt hắn, đôi khi bay đi chỗ khác, không đứng yên được.
Một mình Phong Phi Vân đi sâu vào Đồng Lô sơn điều tra cấu tạo địa lý, quy tắc thiên thế nơi này. Dù sao Đồng Lô sơn có tinh huyết của thái cổ thần phượng, không phải mảnh đất bình thường.
- Quả nhiên có một ít tà khí, dường như chỗ này xảy ra đại chiến, máu thấm vào đất bùn cho đến nay còn dính chút mùi máu.
Trước kia là mảnh đất nguy hiểm bây giờ không ngăn được bước chân Phong Phi Vân, hắn đạp một cái là phá những cấm chế viễn cổ.
Phong Phi Vân gặp một yêu linh cấm địa.
Đó là một kỳ thụ to, dưới cây chất đống xương trắng. Cây kết một linh quả vạn năm, trái cây có hoa văn màu trắng, linh khí cực kỳ nồng đậm.
- Không ngờ lại gặp ngươi.
Phong Phi Vân đứng dưới thân cây, khoanh tay trước ngực, cười tủm tỉm.
Phong Phi Vân từng gặp yêu linh cấm địa hình thân cây này. Khi đó bọn họ vì lấy một linh quả vạn năm trên cây suýt bị yêu linh cấm địa giết, may mắn lúc ấy chạy trốn nhanh.
Đại yêu sau khi chết biến thành yêu thi, số ít yêu thi trong người sinh ra yêu linh, thành yêu linh cấm địa.
Gốc yêu linh cấm địa này không nhận ra Phong Phi Vân nhưng nó cảm nhận được khí thế từ người hắn. Rễ cây chui lên từ dấtđất bùn biến thành hai chân, nó co giò bỏ chạy.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
14 chương
1207 chương
8 chương
26 chương