Linh Chu

Chương 1737

Phong Phi Vân cười nói: - Đây đều là ta đoán mò, có lẽ Huyết Giao nói đúng, không chừng chỗ này có thái cổ thần binh ảnh hưởng thiên địa quy tắc mấy trăm vạn dặm. - Nói không thông, nói không thông . . . Mao Ô Quy suy tư lời Phong Phi Vân nói, nghiêm túc góp ý: - Nếu người đi ra từ con đường này đều chuyển thế luân hồi trong ngũ đại vương triều vậy bây giờ chúng ta cũng đi ra, thế thì tại sao chúng ta không luân hồi chuyển thế? Tây Môn Xuy Tiêu kích động nói: - Nói thông, nói thông! Tây Môn Xuy Tiêu hăng tiết gà: - Người sống đi ra từ con đường này Đương nhiên sẽ không luân hồi chuyển thế, nhưng quỷ hồn đi đường này sẽ luân hồi chuyển thế. - Các ngươi tưởng tượng xem. Chúng ta đi qua khu mộ vô biên, chỗ đó chôn ức vạn cường giả các tộc, những quỷ hồn cường giả không đi địa ngục thì đến đâu? Phong Phi Vân trợn to mắt nói: - Ý Tây Môn huynh là cQuỷ hồn cường giả trong khu mộ vô biên đều chuyển thế đầu thai vào đây? Mao Ô Quy suýt hét chói tai, tin này làm người ta hãi hùng. Lối ra luân hồi lộ là ngũ đại vương triều, có người chôn xác chết đầy rẫy trên đường đi. Chẳng lẽ có người bài bố mọi thứ? Mục đích là cái gì? Phong Phi Vân thầm nghĩ một khả năng: - Hình thành luân hồi lộ bởi vì thái cổ thần phượng đi địa ngục lấy luân hồi chi ấn, tạo thành lỗ hổng địa ngục. Tại sao thái cổ thần phượng làm vậy? - Chẳng lẽ khu mộ vô biên vô hạn lúc trước đi qua chôn xác anh kiệt các tộc chết trong tai kiếp cuối thời kỳ thái cổ? - Những anh kiệt các tộc lần lượt luân hồi chuyển thế trong Thần Tấn vương triều? - Cái . . . Cục này quá lớn. Mặt Phong Phi Vân trắng bệch, hắn cảm thấy dù mình đoán sai cũng cũng không lệch khỏi thật sự bao nhiêu. Phong Phi Vân luôn nghi ngờ Thần Tấn vương triều là nơi chốn đặc biệt, nếu không tại sao ra mấy nhân vật đỉnh cao như Thủy Nguyệt Đình, Phật Tàm Tử, Thiên Vu đại thần vân vân? Không chừng trong lịch sử có càng nhiều cường giả ra từ nơi này. Tây Môn Xuy Tiêu nhìn Thập Vạn sơn hà trước mắt, vui sướng cười to bảo: - Anh linh cá tổ tiên bất diệt, ức vạn năm qua bọn họ chuyển thế trọng sinh, lại viết lên huy hoàng tại đây. - Ta đã hiểu Phong huynh nói đúng, mảnh đất không lớn này trong lịch sử chắc chắn sinh ra vô số anh kiệt kinh thiên động địa, bởi vì bọn họ là một đám người mạnh nhất đời này chuyển thế, dù sinh ra thánh linh cũng rất bình thường. - Đây là vùng đất bọn họ chuyển thế! - Đây là vùng đất bọn họ chuyển thế! - Anh linh tổ tiên kéo dài, vậy là chúng ta còn có hy vọng, dù kẻ thù mạnh đến mấy cũng có thể giết chúng trở về! Cảm xúc Tây Môn Xuy Tiêu mất bình tĩnh, gã lại bắt đầu thổi tiêu. Một đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo từ trên trời giáng xuống, rút chiến kiếm dí sát cổ Tây Môn Xuy Tiêu: - Là ai? Dám thổi tiêu trong Đồng Lô sơn, chán sống sao? Tây Môn Xuy Tiêu ngừng ngón tay, không dám nhúc nhích, hơi nhíu mày nói: - Ta chỉ thổi tiêu. - Nơi này là cấm địa Đồng Lô sơn, người bình thường không vào được. Ai xuất hiện tại đây chắc chắn là có mưu đồ xấu xa. Đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo này tên Triệu Minh Tùng, tu vi cao đến cảnh giới Thiên Mệnh lục bát trọng, là một vị nửa bước cự phách, có địa vị không tầm thường trong tiên giáo, vào ghế trưởng lão. Chiến kiếm đã gác trên cổ Tây Môn Xuy Tiêu. Triệu Minh Tùng liếc Phong Phi Vân, trầm giọng hỏi: - Ngươi cũng đến thổi tiêu? Phong Phi Vân vội xua tay: - Không không, ta không có yêu thích này. Phong Phi Vân cười ung dung nói: - Ta chỉ đin gang qua. Huynh đệ, ta thấy cách ăn mặc, công pháp tu luyện của ngươi chắc là đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo? - Coi như ngươi có chút ánh mắt, nhưng ta không phải đệ tử, ta là trưởng lão. Vẻ mặt Triệu Minh Tùng kiêu ngạo, gã khá bất mãn bị Phong Phi Vân nói mình là đệ tử. Triệu Minh Tùng khinh thường liếc Phong Phi Vân, luân hồi lộ, như người bề trên nhìn xuống. Địa vị Nhật Nguyệt tiên giáo hiện nay trong Thần Tấn vương triều đủ nhìn uống tất cả tu sĩ, đặc biệt loại người trẻ tuổi đi ra ngoài du lịch rèn luyện, tự cho mình có chút bản lĩnh, coi trời bằng vung. Ở trong mắt Triệu đại trưởng lão thì Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu là hai gối thêu hoa. Phong Phi Vân khom người, cười nói: - Ta và Diệp Ti Loan, Diệp cô nương của Nhật Nguyệt tiên giáo các người là bằng hữu cũ, xem như bằng hữu của Nhật Nguyệt tiên giáo . . . Phong Phi Vân chưa nói hết câu Triệu Minh Tùng đã vung chiến kiếm chém hắn. - Tên giặc to gan, dám kêu thẳng tên của giáo chủ? Chiến kiếm chém vào cổ Phong Phi Vân, hắn không né tránh. Chiến kiếm không chém đứt cổ Phong Phi Vân mà bắn ra hỏa hoa, bật ngược về, chấn cánh tay Triệu Minh Tùng suýt gãy. Triệu Minh Tùng rút về chiến kiếm bị mẻ, giật mình nhìn Phong Phi Vân: - Trời, cổ của ngươi . . . Triệu Minh Tùng trừng muốn rớt tròng mắt, cái cổ này . . . Làm bằng đá sao? Phong Phi Vân ung dung cười nói: - Ngươi nói bây giờ Diệp Ti Loan đã là giáo chủ Nhật Nguyệt tiên giáo? Thật không ngờ. Phải rồi, nha đầu Liễu Duệ Hâm gả đi chưa? Bạch Nguyệt sứ giả mẫu thân của nàng thật sự có càng đẹp thêm không? Đến Thần Tấn vương triều, Phong Phi Vân haoì niệm cố nhân. Triệu Minh Tùng kinh hoàng nhìn chiến kiếm trong tay mình, đây là linh khí nhấn phẩm, vậy mà bị chém mẻ. Cơ thể người này chắc làm bằng thần thiết. Đây là một vị cao nhân. Triệu Minh Tùng không dám tấn công nữa: - Ngươi . . . Ngươi . . . Thật sự quen giáo chủ của chúng ta? Phong Phi Vân gật đầu. Triệu Minh Tùng nghi ngờ nói: - Bạch Nguyệt sứ giả hiện nay của Nhật Nguyệt tiên giáo là Liễu sứ giả. Mẫu thân của Liễu sứ giả đã bỏ chức vụ, quy ẩn núi rừng, không còn xen vào các thế lực tranh đấu. Phong Phi Vân không biết nên nói cái gì: - Liễu Duệ Hâm làm Bạch Nguyệt sứ giả của Nhật Nguyệt tiên giáo? Đùa sao? Nha đầu điêu ngoa kia? Bỗng có luồng khí lạnh từ Đồng Lô sơn thổi qua, lá bay tứ tung, lá cây kết tầng băng mỏng. Trong cung điện lơ lửng trên bầu trời bay ra một luồng sáng trắng, thân hình yểu điệu xé gió bay đến trên đầu Phong Phi Vân. Nữ nhân mặc thiên khâm y tơ bạc, eo nhỏ cột dây lưng thanh ngọc, nửa người dưới mặc váy trắng âmũ đơn dài. Các tia linh vụ lượn lờ quanh thân nàng, uy nghiêm khí thế khiếp người phát ra. Môi nữ nhân đỏ au, trán điểm chu sa, chân mày lá liễu, thật làp hong hoa tuyệt đại. - Thần thánh phương nào xông Đồng Lô sơn? Triệu Minh Tùng thấy nữ nhân thì quỳ xuống đất, giơ ngang chiến kiếm cung kính nói: - Bái kiến Bạch Nguyệt sứ giả! Phong Phi Vân sờ cằm nhìn mỹ nhân tuyệt sắc đứng trên đầu mình, hắn không tin nổi nàng là nha đầu năm xưa. Phong Phi Vân nhỏ giọng nói: - Thật là gái mười tám thay đổi hẳn, sớm biết như thế ngày xưa không nên tha cho nàng. Thu thủy là thần ngọc là xương, khuynh thành tuyệt đại tiếu giai nhân. Tuy Phong Phi Vân nói nhỏ nhưng người ta vẫn nghe thấy. - Đáng ghét, dám cợt nhả với Bạch Nguyệt sứ giả? Bắt tên dâm tặc lại, ban hình phạt ba đao sáu lỗ cho hắn!