Linh Chu

Chương 1735

Đám cổ thú không tầm thường, tu vi rất mạnh nếu không chúng đã chẳng dám tới gần nghĩa địa. Bia mộ ở đây đã khá thưa thớt, mỗi cách mấy ngàn dặm mới thấy một khối. Mộ mọc đầy cây xanh, vài con chim lạ xây tổ bên trên. Trong đó có hai con man thú cao ba trăm thước thấy chiếc Thanh Đồng cổ thuyền trên thiên mộ thì gầm rú rung trời, đất đai vạn dặm run rẩy. Đây là hai con gấu to, một lông đen, một lông trắng. Chúng nó là vương giả trong phạm vi mấy trăm vạn dặm, chưa từng thấy thứ kỳ lạ như vậy. Chúng nó cho rằng có thú vương khác xâm nhập lãnh địa nên gầm rống giận dữ. Gấu trắng bò lên núi lớn đấm ngực cảnh cáo: - Đây là lãnh địa gấu thường tới, có Hùng Nhị ở đây, ai dám khiêu khích? Nơi này như đất hoang thái cổ, khắp nơi là mãnh thú, khí độc, vực sâu, cỏ ăn thịt người. Hùng Nhị rất lợi hại, tu vi cực kỳ khủng bố, sức chiến đấu sánh bằng hiền giả Vũ Hóa cảnh, khí thế hung hãn. Hùng Nhị giậm chân, khổng lồ nứt ra cái khe. Lại thấy ánh nắng, hít thở không khí trong lành, tâm tình mọi người rất tốt. Nhưng con gấu mắt mù la to làm bọn họ mất vui. Huyết Giao thích ra oai nhất, nó nhảy ra Thanh Đồng cổ thuyền biến hình bản thể, giao rống: - Bà nội nó ngươi còn gào nữa có tin ta ăn thịt không? Khí thế từ Huyết Giao hù sợ Hùng Nhị, nó ngồi bệch xuống đất đè lún ngọn núi to. Hùng Đại cũng sợ hết hồn, hai con gấu bỏ chạy. - Nguy, nguy rồi, có kẻ lợi hại hơn đến, sau này không làm đại vương nữa! - Ha ha ha ha ha ha! Đây là uy nghiêm của yêu vương thần điện, đám tôm tép các ngươi không thể khiêu khích! Huyết Giao rất đắc ý, cười khoác mang tai há mồm hút. Sinh vật trong phạm vi mấy vạn dặm bị hút vào miệng Huyết Giao, bị nó nuốt sạch. Thánh thực quả nói: - Hình như ta mới thấy hai khối bia bay vào miệng nó, tử khí trên bia rất nặng, không biết nó có bị tiêu chảy không? Thánh thực quả mới nói xong chợt nghe Huyết Giao rên rỉ: - Bụng của ta, má ơi, gần đây bao tử kém quá ăn gì cũng đau bụng. Trời hỡi, ta chỉ muốn ăn vặt chút . . . Huyết Giao lăn lộn dưới đất, khóc thảm thiết. Mao Ô Quy lắc đầu cõng Huyết Giao quay về Thanh Đồng cổ thuyền, đạp nó nó dính vách. Một con cá chạch đỏ mềm nhũn treo trên mép thuyền. Thanh Đồng cổ thuyền tiếp tục bay đi, vào khu vực hồng hoang. Khắp nơi là núi to chọc trời, núi cao hơn cả trời. Dưới dất chạy rầm rập cự thú có huyết mạch thái cổ thánh thú. Một con kiến cao hơn tám mươi thước bò dưới đất, cái kìm bắn tia sáng lạnh. Kiến vung càng, cắt đứt một ngọn núi. Một con cá to màu đỏ dài bảy vạn thước nhảy lên từ đại dương dậy sóng ngút trời, nó công kích Thanh Đồng cổ thuyền. Thân thể tốc độ của Thanh Đồng cổ thuyền nhanh, nếu không đã bị đuôi cá quất trúng. Tây Môn Xuy Tiêu nói: - Chỗ này là đâu? Tựa như thái cổ di hoang, vô biên vô hạn, mãnh thú hoành hành. Chúng ta ra khỏi khu mộ đã bay mấy chục ức dặm nhưng chưa ra được khu rừng này, lạ quá. Trên bầu trời rạng rỡ ánh nắng. Trời trong xanh, áng mây trắng lững lờ bay. Mấy con chim to xoay quanh trong tầng mây, không khí bình yên. Trong thời tiết thế này lòng người sẽ thoải mái quên hết buồn phiền. Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng đứng ở đầu Thanh Đồng cổ thuyền, tắm trong ánh nắng. Phong Phi Vân nhìn đằng trước, ánh mắt suy tư. Phong Phi Vân lên tiếng: - Ta biết chỗ này là đâu. Mao Ô Quy cười nói: - Rốt cuộc ngươi cũng nhận ra. - Nơi này là phía tây Thần Tấn vương triều. Từ Cổ Cương phủ đến phía tây là Thập Vạn sơn hà, chắc nơi này là sâu trong Thập Vạn sơn hà, không ai dám đến. Phong Phi Vân cảm nhận thiên thế, địa thế giống Thần Tấn vương triều, Thanh Đồng cổ thuyền sắp bay ra Thập Vạn sơn hà, vào biên cảnh Thần Tấn vương triều. Phong Phi Vân cười to bảo: - So với Thập Vạn sơn hà thì Thần Tấn vương triều đúng là nơi chật hẹp nhỏ bé, như thôn nhỏ trong rừng hoang. Nếu ta luôn sống trong Thần Tấn vương triều làm sao ngờ trong Thần Tấn vương triều có mãnh thú Vũ Hóa cảnh? Sao ngờ rằng nơi đây rộng lớn như vậy? Sức người khó qua, khó qua. - Dù là hai cung chủ mạnh nhất Thần Linh cung cũng không dám vào sâu trong Thập Vạn sơn hà. Dù sao Thần cung chủ, linh cung chủ chỉ có tu vi Niết Bàn đệ tam trọng thiên. Tâm tình Mao Ô Quy rất tốt nói: - Con người đứng ở độ cao khác nhau, tầm mắt cũng khác. Nếu ngươi chỉ có tu vi Thiên Mệnh cảnh thì ngoài rìa Thập Vạn sơn hà đủ làm ngươi chết không có chỗ chôn. Phong Phi Vân cười nói thẳng: - Nơi này rộng lớn hơn trong tưởng tượng của ta. Năm xưa ta cảm thấy Thập Vạn sơn hà dài mấy trăm vạn dặm đã là ghê gớm, dù sao lãnh thổ Thần Tấn vương triều chỉ có tám mươi vạn dặm. Con người đứng ở độ cao khác nhau nhìn đồ vật cũng khác đi, những thứ trước kia không thấy rõ bây giờ nhìn rõ ràng. Phong Phi Vân gật gù, chợt nghĩ đến một điều: - Mặc Dao Dao quanh năm cư trú ở biên giới Thập Vạn sơn hà, với tu vi của nàng chắc chắn biết Thập Vạn sơn hà rộng lớn, biết mọi thứ trong Thập Vạn sơn hà. Hay năm xưa Mặc Dao Dao xuất hiện từ Đan Đỉnh Quỷ thị vào quỷ môn quan, đi khe nứt địa vực, qua luân hồi lộ, đi khu mộ vô biên, xuyên qua Thập Vạn sơn hà tới Thần Tấn vương triều? Phong Phi Vân cảm thấy con đường Mặc Dao Dao đã đi có lẽ giống như hắn, điều này giải thích tại sao nàng biết lỗ hổng địa ngục. Nhưng con đường này nguy hiểm, một nữ nhân yếu đuối làm sao sống đi qua? Trong đầu Phong Phi Vân nổi lên một giả thiết to gan. - Tại sao Vô Thường quỷ chủ dám đi cướp tinh huyết đại thánh trong Đan Đỉnh Quỷ thị? Là vì Vô Thường quỷ chủ cho rằng Quỷ thị tôn hoàng đã chết. Vậy tại sao Vô Thường quỷ chủ khẳng định Quỷ thị tôn hoàng đã chết? - Không lẽ Vô Thường quỷ chủ tận mắt thấy Quỷ thị tôn hoàng vào quỷ môn quan, đi địa ngục mãi không trở về nên cho rằng Quỷ thị tôn hoàng đã chết trong địa ngục? - Vô Thường quỷ chủ không ngờ trong địa ngục có khe nứt, Quỷ thị tôn hoàng đi vào khe nứt đó, đi qua con đường dài mà bí ẩn đến Thần Tấn vương triều, sau đó đi cổ trận đài mẫu thân Phong Phi Vân để lại trở về Đan Đỉnh Quỷ thị. - Dựa theo những suy đoán này cho ra kết luạn Mặc Dao Dao chính là Quỷ thị tôn hoàng. - Quỷ thị tôn hoàng từng . . . Dụ dỗ ta? Phong Phi Vân nuốt nước bọt khan. Sao có thể? Phong Phi Vân rùng mình, vội xóa tan suy nghĩ viễn vông. Từ Đan Đỉnh Quỷ thị đến quỷ môn quan, lại đi luân hồi lộ, nghĩa địa vô biên. Trên đường đi giao tiếp với sinh vật tử linh, bầu trời luôn nặng nề âm khí. Khó khăn lắm mới ra ngoài, lại thấy ánh nắng, tâm tình mọi người rất tốt. Giống như nghịch thiên chạy ra quỷ môn quan, cảm giác sống sót sau tai nạn. Huyết Giao hưng phấn nói: - Có một con đường nối thẳng đến địa ngục, thật khó tin, không dám tưởng tượng! Nếu ta truyền tin về huyết giao yêu tộc chắc chắn sẽ gây náo động. Huyết Giao run rẩy vặn vẹo, đôi khi bay lên cành cây, bay tới vách đá, không có chút uy nghiêm của yêu vương thái cổ thánh yêu tộc.