Linh Chu
Chương 1731
Mao Ô Quy thò hai móng vuốt định bứng mộ bia lên nhưng bị một phật văn chém vào đầu, bị ném bay ra ngoài. Mao Ô Quy choáng váng ù tai, mắt nổ đom đóm.
Mao Ô Quy sờ đầu nhức nhối:
- Bà nội nó, lão lừa trọc bày cấm chế trên bia mộ!
Phong Phi Vân chuyển đến trước huyệt Chuyển Luân Vương cũng thấy một cái lỗ to, trong huyệt trống trơn. Chuyển Luân Vương đã chạy thoát.
Điều này không ngoài ý muốn của Phong Phi Vân, dù sao hắn đã gặp Chuyển Luân Vương và luyện hóa thành con rối.
Tây Môn Xuy Tiêu kêu lên:
- Ủa? Sao ngôi mộ của Sở Giang Vương hoàn hảo không tổn hao gì? Xem ra Sở Giang Vương bị trấn áp trong huyệt đã chết hẳn.
Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn định nhìn xem Sở Giang Vương có chết trong huyệt thật chưa. Nhưng từ huyệt truyền ra âm khí hung dữ bắn ngược về lực lượng Phượng Hoàng Thiên Nhãn.
Phong Phi Vân liên tục thụt lùi mấy chục trượng, mặt trắng bệch hét to:
- Mọi người mau lùi lại, Sở Giang Vương chưa chết hẳn!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong huyệt Sở Giang Vương phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, đất đai mấy trăm dặm rung bần bật, ngôi mộ to lớn lắc lư tùy thời ngã xuống.
Bia mộ phát ra phật quang chói mắt, bộc phát tiếng phạn âm phật thanh, như có vạn phật đang tụng niệm.
Nhưng lực lượng trong huyệt siêu mạnh, làm mộ nứt rạn. Trong mộ phát ra tiếng cười khàn đục, thanh âm cực kỳ chói tai như quỷ gài cười âm hiểm.
Lực lượng kinh khủng thổi quét mộ địa Xung quanh.
Trong các ngôi mộ lớn cũng chúng ta thanh âm kỳ lạ, như thể tử thi bị chôn vùi định sống lại.
- Nguy rồi, nơi này là luân hồi lộ, những tử thi chôn tại đây sẽ được chút luân hồi chi khí bổ dưỡng, không chừng sẽ sống lại thật.
Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao chạy nhanh ra xa. Nhưng trong hư không tự động hình thành vòng xoáy khổng lồ kéo chúng nó trở về.
Phong Phi Vân vọt lên cao, đáp xuống trên bia mộ Sở Giang Vương, chân đạp mạnh xuống mộ.
- Đã chết rồi còn dám chạy ra?
Phong Phi Vân phát ra muôn vàn lũ phật quang nối liền với chữ phật trên bia mộ, trấn áp chặt chẽ từ khí trong huyệt.
Trong huyệt phát ra tiếng gầm như người như quỷ:
- Grao!
Mặt đất lại nứt rạn, từng đợt thi khí phát tán từ khe nứt, ăn mòn phật khí trên bia mộ.
Mặc dù bia mộ khắc chữ Phật Tàm Tử để lại nhưng dù sao đã qua hơn một vạn năm, phật lực xói mòn nhiều, không thể trấn áp lão tà như Sở Giang Vương.
Phong Phi Vân biến sắc mặt, vội bay lên. Ngay khi bàn chân Phong Phi Vân rời khỏi mộ bia thì trên mộ lan tràn vết nứt như mạng nhện kéo dài lên cao.
Bùm!
Mộ bia cao cỡ vách đá tan vỡ, phật văn vỡ vụn.
Trong huyệt truyền ra tiếng cười âm trầm:
- Ha ha ha ha ha ha! Phật Tàm Tử, ngươi trấn áp bản vương một vạn năm, hiện tại bản vương đi ra, ngươi chờ xem bản vương đồ diệt phật tu trong thiên hạ đi!
Mộ địa rung lắc bần bật.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vết nứt trên huyệt không ngừng biến to, vị trí chính giữa sụp xuống lộ ra cái hố to đen đường kính mười thước. Trong hố chôn một quan tài sắt, có vô số phật văn lượn lờ bên trên quan tài.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Trong quan tài sắt phát ra tiếng va chạm kịch liệt. Mỗi lần va chạm là phật văn trên quan tài sắt lóe một lần, mặt đất sẽ run rẩy theo.
Ầm!
Nắp quan tài sắt bị mở ra, bên trong bắn ra ánh sáng đen chói mắt, khí âm hàn phát tán đóng băng vạn dặm.
- Bản vương thoát khốn, Phật Tàm Tử, tiếp teo là ngày chết của ngươi!
Trong quan tài nằm cái xác cháy khét đen, cơ bắp co rút, y phục rách rưới, mùi xác chết hôi gay mũi. Thây khô đáng sợ khủng bố.
Miệng thây khô phun ra từng đợt tử khí màu xám tràn ngập không gian Xung quanh, dính phải lũ tử khí này biến đất bùn cũng khét đen.
Bốp!
Khối băng vỡ ra.
Phong Phi Vân đi ra từ băng giá, nhúc nhích xương chân, than thở:
- Khí lạnh thật lợi hại, Sở Giang Vương tiền bối không uổng là một trong mười thiên tử giới âm phủ.
Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao, Tây Môn Xuy Tiêu cũng bị đóng băng trong thi hàn khí, không thể nhúc nhích, như pho tượng băng.
Cái xác khô trong quan sát sắt chợt mở mắt ra, con ngươi bị mí mắt héo rút phủ lên, tròng mắt bị ăn mòn một nửa, thoạt nhìn như bị sâu cắn.
Giọng Sở Giang Vương lạnh lùng nói:
- Tiểu quỷ, ngươi là ai mà dám gọi tên của bản vương?
Phong Phi Vân đi hướng huyệt mộ, cười nói:
- Ta và Diêm Vương, Chuyển Luân Vương tiền bối là người quen cũ, nên cũng biết Sở Giang Vương tiền bối.
- Ngươi quen bọn họ?
Thây khô nằm trong quan tài sắt không nhúc nhích, giọng nói tăng phần cảnh giác.
Phong Phi Vân cười gật đầu, nói:
- Danh tiếng của tiền bối vang vọng trong các Trung Ương vương triều, không ai không biết, không ai không hiểu. Nhưng tiền bối đã phá áp chế phật văn rồi tại sao vẫn nằm bên trong?
Phong Phi Vân cảm thấy mới rồi Sở Giang Vương đã phá được cấm chế phật văn của Phật Tàm Tử nhưng đã bị ức chế quá lâu, lực lượng trong cơ thể xói mòn nhiều. Trước khi Sở Giang Vương phục hồi nguyên khí sẽ rất khó ra khỏi quan tài.
Nhưng trước mặt Phong Phi Vân là Sở Giang Vương, nhân vật khiến đám tước gia Trung Ương vương triều thứ sáu nghe tiếng sợ vỡ mất, phải chú ý cẩn thận nếu không hôm nay hắn sẽ nằm xuống tại đây.
Thây khô trong quan tài sắt cười khẩy nói:
- Khục khục, tiểu quỷ, ngươi muốn làm gì?
Cơ thể thây khô tự động sinh ra khí âm hàn, hơi thở cực kỳ đáng sợ, mạnh hơn đằng Xà yêu vương gấp mấy chục lần.
Biểu tình Phong Phi Vân càng lúc càng nghiêm túc nói:
- Ta chỉ muốn giới thiệu hai bằng hữu cũ cho tiền bối quen.
Phong Phi Vân nhanh như chớp vung hai giới linh thạch.
Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương cùng bay ra, gã tiếng hú dài lao vào trong huyệt của Sở Giang Vương, khí thế sét đánh không kịp bưng tai công kích Sở Giang Vương.
- Biết ngay tiểu tử nhà ngươi không có ý tốt.
Băng dày bao bọc quan tài sắt bay lên cao, phát ra ánh sáng đen chói mắt trấn áp Kỳ Lân Vương.
Kỳ Lân Vương có đầu kỳ lân, người bốc cháy lửa, hai tay chân thô cỡ thùng nước, nâng quan tài sắt lên.
Địa Ngục Diêm La có ba đầu sáu tay, đấm vào quan tài sắt đánh bay ra ngoài.
Bùm!
Quan tài sắt bay ra đập xuống đất, cát bụi bay lên. Nửa quan tài lún xuống đất.
Thây khô trong quan tài kinh kêu:
- Diêm Vương, Chuyển Luân Vương, các ngươi . . .
Phong Phi Vân lấy bát quái đạo ấn ra ngắm nghía trong lòng bàn tay, từng bước đến gần quan tài sắt.
Phong Phi Vân trầm giọng nói:
- Bọn họ đều bị ta tế luyện thành con rối.
- Ngươi . . . Rốt cuộc ngươi là ai?
Quan tài sắt rung bần bần, các lũ tử khí lan tràn. Thây khô không tin vào lỗ tai mình, hai vương giả ngang hàng với nó bị một tiểu quỷ tế luyện thành con rối. Giống như nằm mơ giữa ban ngày.
Sở Giang Vương tuyệt đối không tin Diêm Vương, Chuyển Luân Vương bị một người trẻ tuổi tế luyện.
Ánh mắt Phong Phi Vân lạnh lùng nói:
- Ta và giới âm phủ có thù không đội trời chung!
Cánh tay Phong Phi Vân toát ra khí thánh linh đánh bát quái đạo ấn ra ngoài, bộc phát hai luồng khí âm dương trắng đen. Trên đạo ấn toát ra lực lượng làm người ta nghẹt thở đè hướng quan tài sắt.
Truyện khác cùng thể loại
1291 chương
36 chương
832 chương
36 chương