Linh Chu
Chương 1712
Phong Phi Vân hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không biết biết tại sao ta biết được nhiều như vậy sao?
Phong Phi Vân nói:
- Ta rất muốn biết, nhưng có vẻ Mặc cô nương sẽ không chịu nói.
- Bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, bởi vì một giọt tinh huyết đại thánh là ta mang đến Đan Đỉnh Quỷ thị.
Mặc Dao Dao cười rất đẹp, dịu dàng mà diễm lệ, khó làm người ta liên tưởng nàng và tinh huyết đại thánh.
Nữ nhân như vậy không nên được người che chở trong lòng bàn tay như đóa hoa trong nhà kín.
Phong Phi Vân giật nảy mình, hắn cứ nghĩ mình rất thông minh, nhìn thấu nàng nhưng giờ mới phát hiện mình quá tự kỷ. Sau này phải sửa tật xấu mới được.
Mặc Dao Dao nói:
- Ngươi muốn biết tại sao ta xuất hiện trong Thần Tấn vương triều phải không?
- Mặc cô nương nói kết thúc hội đấu giá sẽ cho ta biết.
- Bây giờ ta nói với ngươi, ta đi Thần Tấn vương triều lấy tinh huyết đại thánh.
Phong Phi Vân không ngốc, hắn kinh ngạc nói:
- Đồng Lô sơn của Thần Tấn vương triều là nơi chôn thái cổ thần phượng? Nó cũng là thần tàng yêu tộc đồn rầm rộ?
Mặc Dao Dao gật đầu, nói:
- Năm cuối đời thái cổ thần phượng vì sống lâu nên chém ngã thái cổ thiên mộc, từng đi vực ngoại làm nhiều chuyện kinh thiên. Thái cổ thần phượng để lại rất nhiều truyền thuyết. Nhưng không ai biết thái cổ thần phượng từng đi địa ngục, lấy một báu vật.
Phong Phi Vân chưa từng nghe tin đồn như vậy:
- Báu vật trong địa ngục có thể mang lên nhân gian?
Quỷ môn quan và địa ngục là hai khái niệm khác nhau.
Quỷ môn quan tồn tại giữa địa ngục và nhân gian, địa ngục hoàn toàn thuộc về thế giới khác.
Mặc Dao Dao nói:
- Thái cổ thần phượng đi con đường khác.
Phong Phi Vân hỏi:
- Con đường gì?
- Hoàng tuyền.
Mặc Dao Dao trả lời:
- Trời có cửu trọng thiên, đất có cửu trọng địa, địa ngục có cửu tuyền nối trời và đất. Thái cổ thần phượng đi một trong cửu tuyền, quay về nhân gian.
Phong Phi Vân hỏi:
- Thái cổ thần phượng mang thứ gì từ địa ngục ra?
Mặc Dao Dao lắc đầu, nói:
- Ta không rõ, nhưng chắc chắn là thứ liên quan đến chuyển thế luân hồi. Thứ đó để trong Đồng Lô sơn, trở thành lỗ hổng địa ngục. Một số vật chết nên xuống địa ngục lại thành cá lọt lưới chạy tới đó. Có người cơ duyên trùng hợp nghịch thiên trọng sinh.
- Từng có đại nhân vật địa ngục đi nơi đó bình định, muốn thu về báu vật bị thái cổ thần phượng lấy đi. Nhưng không hiểu sao đại nhân vật kia bị lực lượng bí ẩn đánh bại, không thể lấy lại báu vật.
- Đại nhân vật địa ngục lùi một bước, khai sáng Dương giới và Âm giới ở Thần Tấn vương triều, chuyên môn thu những sinh vật chạy đến lỗ hổng địa ngục, không để chúng nó làm loạn nhân gian.
- Những chuyện sau là ta suy đoán, ta không rành lai lịch của Dương giới và Âm giới ở Thần Tấn vương triều, nhưng chắc liên quan đến địa ngục.
Lòng Phong Phi Vân dậy sóng. Đồng Lô sơn là lỗ hổng địa ngục, thái cổ thần phượng đã lấy cái gì trong địa ngục mà khiến vài người không đi địa ngục, đến Thần Tấn vương triều?
Phong Phi Vân nheo mắt nói:
- Mấy thứ này bản thân ta còn không biết, sao nàng biết?
Mặc Dao Dao cười cười.
Bên ngoài phòng cung các thứ hai vang tiếng gõ cửa. Lão quản sự phòng đấu giá đi vào, cung kính cúi đầu hướng Mặc Dao Dao.
Lão quản sự phòng đấu giá nhìn Phong Phi Vân, nói:
- Phong công tử, hội đấu giá sắp kết thúc, đây là linh thạch công tử muốn.
Lão quản sự phòng đấu giá lấy một giới linh thạch to cỡ nắm tay cung kính đưa cho Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân nhận lấy giới linh thạch, dò xét. Bên trong có bốn mươi vạn năm ngàn chín trăm khối long linh thạch, đã bị phòng đấu giá quỷ thị trừ một phần trăm phí đấu giá giùm.
Lão quản sự phòng đấu giá đi ra.
Phong Phi Vân nhạy bén cảm giác lão quản sự phòng đấu giá cung kính với Mặc Dao Dao, lại liên tưởng từ khi vào phòng đấu giá quỷ thị nàng hưởng thụ đãi ngộ. Đánh chết Phong Phi Vân không tin Mặc Dao Dao và phòng đấu giá quỷ thị không có quan hệ gì.
Phong Phi Vân nhìn Mặc Dao Dao chằm chằm, nàng cười tủm tỉm nhìn hắn.
Phong Phi Vân không kiềm được hỏi:
- Nàng là nữ nhân của chủ quỷ thị?
Mặc Dao Dao không trả lời:
- Ngươi đoán xem?
Phong Phi Vân hiểu đây là thật sự.
Nghĩ lại một nữ nhân hồ tộc xinh đẹp đứng vững trong Đan Đỉnh Quỷ thị nói dễ hơn làm, nếu không có chỗ dựa cứng rắn thì đã sớm bị người ăn sống nuốt tơi. Thứ hai, tại sao Mặc Dao Dao biết nhiều bí ẩn liên quan đến thái cổ thần phượng? Chắc chắn là chủ quỷ thị nói cho nàng biết.
Tại sao chủ quỷ thị nói cho Mặc Dao Dao biết? Chỉ có một lời giải thích, nàng là nữ nhân của chủ quỷ thị.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ta nên sớm đoán ra. Ta chỉ không hiểu Mặc cô nương có thân phận rất cao, tu vi rất mạnh, tại sao ngày xưa cần nhờ vào đấu giá do mẫu thân ta bày ra để rời khỏi Thần Tấn vương triều? Sao Mặc cô nương không tự mình bày đấu giá? Còn nữa, Mặc cô nương lấy được tinh huyết đại thánh sao không đi khỏi Thần Tấn vương triều ngay mà ở lại nơi đó lâu như vậy?
Mặt Mặc Dao Dao luôn treo nụ cười quyến rũ, thè lưỡi liếm môi đỏ:
- Nếu ta nói ta muốn lần tìm đấu giá do mẫu thân ngươi bày ra, để điều tra tung tích của nàng thì ngươi có tin không?
Ánh mắt Phong Phi Vân âm trầm, lạnh lùng hỏi:
- Rốt cuộc nàng muốn làm gì?
Mặc Dao Dao mỉm cười nói:
- Mẫu thân của ngươi là một trong những người mạnh nhất ta từng thấy. Không, nên nói là rồng, một con rồng cái. Không ngờ trên đời sinh ra con rồng cái, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Chẳng lẽ sau lưng không có điều gì bí ẩn?
Phong Phi Vân hỏi:
- Sao Mặc cô nương biết chuyện này?
Mặc Dao Dao che môi cười duyên:
- Ta vốn không biết mẫu thân của ngươi là long tộc. Lúc gặp ngươi trong Thần Tấn vương triều, ta cho rằng mẫu thân của ngươi là phượng hoàng. Mãi tới ngày ngươi phá vỡ nguyền rủa bán yêu, phát hiện máu rồng trong thân thể ngươi, thế là sinh ra nghi ngờ.
Phong Phi Vân nói:
- Vậy vừa rồi . . .
Mặc Dao Dao cười:
- Hỏi dò ngươi.
Thật là hồ ly tinh.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Nàng sớm biết ta là bán yêu, biết thân phận thật sự của phụ thân, mẫu thân.
Mặc Dao Dao nhếch môi nhe hàm răng trắng:
- Ngươi đừng nản lòng, ngươi nên biết nam nhân ở trước mặt nữ nhân xinh đẹp luôn không kiềm được xúc động. Ta không cố ý gài bẫy ngươi, ta chỉ muốn tìm hiểu đáp án trong lòng.
Phong Phi Vân xòe hai tay, nói:
- Nam nhân không xúc động trước mặt nữ nhân xinh đẹp chẳng lẽ sẽ xúc động với nam nhân khác? Chỉ trách ta không xúc động muốn cởi sạch đồ trên người Mặc cô nương.
Mặc Dao Dao cười hỏi:
- Nếu ngươi xúc động một lần thì ta tuyệt đối không chống cự, có dám thử không?
Lại là dám không.
Mặc Dao Dao nói câu này làm người ta suy nghĩ lan man, tim Phong Phi Vân đập rất nhanh, sắc mặt mất tự nhiên, cơ thể rục rịch. Nhưng cuối cùng Phong Phi Vân không xúc động, quân tử còn hơn cả quân tử.
Phong Phi Vân vuốt ngón tay, nhìn thân hình mảnh mai xinh đẹp của Mặc Dao Dao:
- Rốt cuộc vì lý do gì mà Mặc cô nương phải đi đấu giá do mẫu thân ta bày ra để rời khỏi Thần Tấn vương triều?
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
14 chương
1207 chương
8 chương
26 chương