Linh Chu
Chương 170
- Không có, việc lần này, ta cũng không nói láo!
Phong Phi Vân cũng vẫn không hề chớp mắt.
- Ngươi vẫn còn nói sạo, đây là cái gì?
Quý Tiểu Nô vòng qua Phong Phi Vân, hất hất đống cỏ phía sau hắn. Chỉ thấy trong bụi cỏ kia quả nhiên có một con chim ưng trọc thật lớn. Chỉ riêng cánh cũng dài đến hai thước, đầu chim ưng sợ là cũng to như đầu người. Lông chim trên thân dài chừng như bàn tay, bộ đuôi lông chim cũng là dài có đến một thước.
Con Ma Thương Ưng này e rằng nặng đến bốn, năm trăm cân, đủ để bán được với giá cả đến mấy ngàn đồng.
Trên cổ Ma Thương Ưng còn có một mũi tên. So với chỗ mũi tên trong ống trúc trên lưng Quý Tiểu Nô thì giống nhau như đúc. Bắn thủng cổ chim
ưng, một mũi tên khiến cho ưng bị mất mạng.
Cách nhau hơn trăm trượng tít trên cao mà bắn chuẩn xác trúng mục tiêu cái cổ của Ma Thương Ưng, bắp thịt và nhãn lực này đều đáng để khá là đắc ý.
Phong Phi Vân mặt không đỏ, hơi thở không gấp, thở dài nói:
- Ngươi cũng nhìn thấy, con chim ưng này rơi tại phía sau ta. Vừa rồi đích thật là ta không hề nhìn thấy, ít nhất con mắt của ta cũng không có sinh trưởng ở sau gáy !
- Mắt ngươi không nhìn thấy, lỗ tai cũng điếc?
Quý Tiểu Nô xem như đã nhìn ra, tiểu tử trước mắt này không chỉ có là một hỗn khất nhi, mà vẫn còn là một kẻ vô lại, trợn tròn mắt nói dối.
- Có đôi khi, lỗ tai ta đích xác không sử dụng tốt lắm.
Phong Phi Vân đáp.
- Hừ!
Quý Tiểu Nô nghiến răng tức giận, rất muốn dùng cây cung gỗ Thiết Lan cầm trong tay nện vào đầu Phong Phi Vân một cái. Mà đúng lúc này, lại là truyền đến một tràng tiếng bước chân.
- Tiểu Nô, có thể tìm ra được Ma Thương Ưng?
Một nữ nhân tuổi hơi lớn hơn một chút đã đi tới.Nàng cũng mặc quần áo vải gai, áo ngắn, quần ngắn, còn có dôi giầy rơm, trên lưng cũng đeo một cái trường cung và bao đựng tên.
Dáng dấp của nàng ta và thiếu nữ trước mắt này có hơi tương tự, nhưng mà có vẻ lớn hơn hai tuổi, dáng người có cao dong dỏng hơn, da cũng trắng nõn hơn không ít. Mà điều để cho Phong Phi Vân thấy trước mắt sáng ngời chính là, trong thân thể nàng không ngờ lưu động được một tia linh khí.
Mặc dù rất loãng, cơ hồ có khả năng xem nhẹ không phải suy nghĩ, nhưng mà lại thật sự tồn tại.
Hẳn là tu vi Linh Dẫn sơ kỳ !
Linh Dẫn sơ kỳ tuy rằng tại Tu Tiên Giới được xem như cấp thấp nhất, nhưng mà trong mắt người bình thường cũng đã khá khó lường, quả thực liền như cao thủ tu võ, có thể giải quyết công bằng mười mấy người vạm vỡ khỏi phải bàn.
Sắc đẹp của hai tỷ muội này đều thuộc về hạng nhất. Nếu như có thể ăn mặc trang điểm một phen, thì so với những thiên kim tiểu thư nhà giàu không thể kém được. Mà tỉ tỉ kia liền càng phải cao hơn một phân, tao nhã, thùy mị dịu dàng.
- Tỉ tỉ, ta gặp phải một tên tiểu tặc!
Quý Tiểu Nô hung hăng trợn mắt liếc nhìn Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân nói:
- Ta không phải kẻ trộm, lại càng không là tiểu tặc!
Vừa nói dứt lời cuối cùng, ngực Phong Phi Vân chợt nặng trĩu, lại là bắt đầu ho khan,trên người càng tỏ ra không còn chút sức lực nào, hai mắt cũng càng ngày càng tối sầm.
Tỉ tỉ vừa mới chạy tới kia tựa hồ nhìn ra Phong Phi Vân giờ phút này đã suy yếu, vội vàng móc ra từ trong ngực một cái Hồ Lô gỗ, có hơi đỡ lưng
Phong Phi Vân lên, nâng hắn vào trong ngực, mở nắp Hồ Lô, sau đó rót nước bên trong vào trong miệng hắn.
Phong Phi Vân chỉ cảm thấy toàn thân đều rất mềm nhũn, đầu thật giống như gối lên một đám bông thượng hạng, theo bản năng nuốt thứ nước trong hồ lô kia vào trong yết hầu.Nước có hơi trong veo, bên trong mang theo một cỗ sức sống đặc hữu. Sau khi uống xong lại có một dư vị mùi thuốc ở trong miệng.
Thân thể vốn không còn chút sức lực nào tựa hồ có thêm vài phần sức sống, tốc độ huyết dịch lưu động cũng đã nhanh hơn không ít, đầu khớp xương tựa hồ cũng bắt đầu hơi có sức lực.
Đầu Phong Phi Vân liền gối lên bả vai của nàng, chóp mũi có khả năng ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt từ sợi tóc của nàng. Ánh mắt liền nhìn chăm chú gương mặt bên trái của nàng, có khả năng nhìn thấy con mắt bên trái của nàng có những sợi lông mi thật dài.
Thì ra nằm ở trong lòng nữ nhân lại là một chuyện thư thái như vậy !
- Tỉ tỉ, tỉ cứu hỗn khất nhi này để làm chi! Hắn chính là một kẻ vô lại, nói không chừng ngay cả bệnh cũng là giả bộ. Tỉ không cần thiết tự làm khổ mình lấy Dược Tuyền ra cho hắn uống. Mấy ngày kế tiếp, nếu như chúng ta bị thương thì nên làm cái gì bây giờ?
Quý Tiểu Nô liên tục dậm chân, có vẻ có hơi tức giận.
Dược Tuyền vừa rồi đưa cho Phong Phi Vân uống, chính là bọn họ chuẩn bị để dự phòng bị thương và bị độc xà bọ cạp cắn. Mặc dù vẻn vẹn chỉ là loại Dược Tuyền bình thường nhất và là loại kém phẩm chất, nhưng có lúc cũng là thuốc hay cứu mạng.
- Không sao, không sao, có con Ma Thương Ưng này, chúng ta vào núi lần này coi như là thu hoạch khá lớn, hôm nay liền có khả năng quay về trấn
Thanh Phong. Do đó Dược Tuyền này cũng không còn cần thiết nữa.
Âm thanh của nữ nhân này rất dịu dàng, bất cứ nam nhân nào nghe được đều muốn phải ôm nàng vào trong ngực mà thương yêu cho tốt. Huống chi tâm địa nàng vẫn còn lương thiện như vậy, đối với một người hỗn khất nhi đều là bố thí giúp đỡ.
Nàng thấy trên mặt Phong Phi Vân lại có màu hồng, lúc này mới ngọt ngào cười một tiếng đối với hắn, sau đó nhẹ nhàng thả hắn ở trên mặt đất, dịu dàng nói:
- Ở trong Vương Ốc Sơn có nhiều mãnh thú, ngươi là một hỗn khất nhi thì làm thế nào chạy đến địa phương nguy hiểm như vậy. Nhưng lại để y phục trên người ẩm ướt như vậy, thế thì thật là dễ dàng ngã bệnh. Lần sau ngàn vạn lần đừng như vậy.
- Nhớ rồi, nhớ rồi!
Phong Phi Vân chăm chú nhìn nàng.
- Ai! Ngươi có chân có tay, lại là một đại nam nhân, vốn hẳn là nên tay làm hàm nhai. Cho dù không thể nhập ngũ để tìm kiếm đại sự nghiệp một phen, thì chỉ cần có thể không sợ khổ cực, làm một tiểu đồng kiếm miếng cơm ăn hẳn có lẽ là không khó.
Nàng nói với vẻ thương xót !
- Nhớ rồi, nhớ rồi!
Phong Phi Vân đáp luôn miệng.
Nàng biết Phong Phi Vân chỉ là để đối phó mình, vì vậy lại lắc đầu mà nói:
- Kỳ thật ta cũng biết, ngươi sống thê thảm như vậy, mà lại tới vùng rừng sâu núi thẳm này, hơn nữa lại hấp hối...
Phong Phi Vân rất muốn biết rốt cuộc nàng biết cái gì?
- Ngươi đây là muốn nhảy xuống sông tự vận, giải quyết xong cuộc đời, nhưng mà lại không thành công.
Phong Phi Vân đáp:
- Ú ú ớ ớ...
Nàng tựa hồ coi như đã hiểu rõ Phong Phi Vân, lại nói:
- Ngươi biết không? Cho dù cuộc sống gian khổ đến đâu đi chăng nữa thì cũng có thể sống sót, sống sót mới có hi vọng. Được rồi, ta đã nói nhiều như vậy, sắc trời đã không còn sớm. Nếu không đi, liền không quay về được trong trấn. Một mình ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Hai nữ nhân lại khoác cây cung gỗ Thiết Lan ở trên lưng, sắp xếp Ma
Thương Ưng này ở trên một chiếc xe gỗ cứng nhắc, chính là đang bước đi về hướng rừng rậm. Chiếc xe gỗ lăn trên con đường nhỏ tĩnh mịch, phát ra âm thanh "lộc cộc".
Truyện khác cùng thể loại
250 chương
31 chương
31 chương
19 chương
221 chương
156 chương