Linh Chu
Chương 1682
Vài ngày tiếp theo, Phong Phi Vân lại bị mấy đợt Quỷ môn âm binh công kích, có một lớp Quỷ môn âm binh cường đại dị thường, trong đó có mấy tôn âm hồn khủng bố, ngay cả Thiên Nhất Quỷ Bình cũng không thu được, may mắn tốc độ Thanh Đồng Cổ Thuyền nhanh, mới giết ra lớp lớp vòng vây đào tẩu được.
Đương nhiên, đây cũng không phải là Thiên Nhất Quỷ Bình không đủ mạnh, mà là do tu vị Phong Phi Vân còn chưa đủ.
Thẳng đến ngày thứ bảy, Phong Phi Vân ở bên trong một mảnh phế tích cổ xưa đã tìm được một cái thuyền nhỏ màu xanh phiêu phù trên hư không, như một mảnh lá trúc màu xanh phiêu đãng phía trên hư không.
Lúc ấy, đang có một đám âm binh cũng tìm tới nơi này, muốn thôn phệ Thanh sa nữ tử trên thuyền nhỏ kia.
Phong Phi Vân sau khi giết chết đám âm binh kia liền rơi xuống trên thuyền nhỏ màu xanh, nhìn chằm chằm vào phía dưới, trong miệng than nhẹ một tiếng.
Thanh sa nữ tử nằm trong vũng máu, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh, thanh sa trên người biến thành huyết sa, chăm chú dán vào ngọc thể, trên thân thể có một đoàn âm sát khí đang lơ lửng.
Phong Phi Vân ngồi vào trên thuyền nhỏ, đỡ nàng dậy, dựa đầu nàng vào bộ ngực mình, ngưng tụ ra một quả Kim Tằm Phật Đan, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng nàng.
Trên người của nàng chợt hiện ra Phật quang sáng chói, có phạm âm Vạn Phật vang lên trong người, từng đạo miệng vết thương đều đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại.
Cũng không biết qua bao lâu, lông mi dài của nàng khẽ giật giật, đôi mắt dễ thương mở ra một tia, thấy rõ bộ dáng Phong Phi Vân, trong mắt mang theo vài phần kinh ngạc, sau đó lại nhắm mắt lại, thanh âm suy yếu:
- Ngươi rõ ràng. . . Dám trở về. . .
Phong Phi Vân cười nói:
- Đã nói đến nhặt xác cho ngươi, nào có đạo lý không trở về chứ.
Trong hư không hắc ám mà hỗn độn, một cái thuyền nhỏ màu xanh đang phiêu đãng.
Đầu thuyền, ngồi xếp bằng một nữ tử tuyệt sắc mực thanh sa, trên người tràn đầy Phật quang nhàn nhạt, Phật quang không ngừng tiến vào trong làn da trắng muốt.
Phong Phi Vân ngồi ở đuôi thuyền, trong tay vuốt vuốt "Thiên Nhất Quỷ Bình", trên quỷ bình này khắc rất nhiều quỷ văn, lộ ra thập phần cổ xưa, nắm ở trong tay, có thể cảm giác được một cổ hàn khí rét lạnh thấu xương..
Bọn hắn đã đi ra khỏi Quỷ môn đệ nhất quan, đang trên đường quay về Đan Đỉnh Quỷ Thị
Uy lực cái quỷ bình này thật không phải lớn bình thường, hấp thu nhiều âm binh như vậy, vậy mà vẫn không vấn đề gì.
- Văn tự trên cái bình này tựa hồ là cùng một loại với văn tử trên tấm biển của Quỷ môn đệ nhất quan.
Phong Phi Vân nhíu mày thật sâu:
- Chẳng lẽ Thiên Nhất Quỷ Bình, chính là là đồ vật trong Địa Ngục sao?
Phong Phi Vân trầm tư hồi lâu, liền kêu Diêu Cát từ trong Thiên quốc ra, hỏi thăm nàng về lai lịch của Thiên Nhất Quỷ Bình.
Cái quỷ bình này vẫn một mực nằm trong tay nàng, nghĩ đến nàng khẳng định biết rõ một ít thứ liên quan đến nó, nếu Thiên Nhất Quỷ Bình thật là bảo vật trong Địa Ngục, như vậy thì cũng thật khó lường.
- Vào xa xôi trước ki, có một vị tồn tại đại thần thông, ở Thần Tấn vương triều mở Âm Giới và Dương Giới.
- Nhưng Âm Giới và Dương Giới cũng chỉ là một cái lối đi thôi, ở nơi càng sâu hơn đi thông đến một chỗ khác, căn cứ theo như lời vị đại thần thông giả kia thì chỗ kia vô cùng mênh mông, nhưng lại tràn đầy hung hiểm.
- Ta đã từng đi vào sâu trong Âm Giới tìm kiếm qua, nhưng cũng không dám xâm nhập, một khi đi vào sâu trong Âm Giới sẽ gặp phải sinh vật cực kỳ cường đại, ta cuối cùng vẫn phải lui về
Diêu Cát sóng mắt ôn nhu, nhẹ nhàng tựa ở trong ngực Phong Phi Vân nói:
- Cái quỷ bình này là do vị đại thần thông giả kia lưu ở Âm Giới, dùng để trấn thủ Âm Giới.
Phong Phi Vân lần nữa lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa:
- Thần Tấn vương triều đến cùng cất dấu bí mật gì, vì sao có nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi xảy ra ở đó, tương lai tất phải trở về một chuyến xem sao.
Phong Phi Vân nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc Diêu Cát, đưa Thiên Nhất Quỷ Bình cho nàng, nói:
- Ngươi vừa mới vượt qua Quỷ kiếp lần thứ tư, Quỷ thể vẫn chưa ổn định, trong quỷ bình này tích lũy đại lượng âm binh quỷ khí, nếu ngươi hấp thu những quỷ khí này thì tu vị nhất định sẽ tăng lên một bước dài.
Đưa Diêu Cát về Thiên quốc, Phong Phi Vân cũng bắt đầu tu luyện.
Lực lượng trong thân thể Phong Phi Vân đã càng lúc càng cường đại, dược tính các loại linh tụy bảo dược phục dụng trước kia hiện giờ cũng dần được phóng xuất ra, lực lượng vốn có đã vượt qua cảnh giới bây giờ rồi.
Nếu không nghĩ biện pháp đột phá Vũ Hóa cảnh, chỉ sợ hắn cũng sẽ không thể khống chế nổi sức mạnh trong thân thể mình giống như Nữ Ma vậy.
- Nghiền nát đan điền, cô đọng Thánh Linh nội đan, con đường này tiền nhân chưa từng đi qua, đến cùng có nên đi hay không đây?
Con đường tu luyện, cực kỳ dài dằng dặc, sẽ gặp phải rất nhiều lựa chọn, có đôi khi một bước đi đúng thì có thể nhất phi trùng thiên, nhiều khi đi lầm bước, sẽ vạn kiếp bất phục.
Đặc biệt là tình huống như Phong Phi Vân hiện giờ, tràn đầy biến số, tràn đầy khiêu chiến, không thể không thận trọng.
- Không có con đường khác để đi, vậy thì chỉ có thể tự mình mở một con đường thôi.
Ánh mắt Phong Phi Vân bỗng nhiên kiên đình, đã quyết định phải làm thì cũng không còn gì do dự nữa, hắn thả "Địa Ngục Diêm La" và "Kỳ Lân Vương" ra, thủ hộ ở hai bên thân thể, sau đó tiến vào tu luyện.
Phong Phi Vân định từng bước một dung luyện đan điền, hủy đi "Đan điền" chia làm thượng, trung, hạ ba bộ phận, lại bắt đầu tu luyện từ thượng đan điền.
Toái đan điền, ngưng nội đan.
Trong tám mươi mốt khối Phượng cốt bên trong thân thể Phong Phi Vân lao ra một ngọn lửa, tụ tập thành một đoàn hỏa cầu, trực tiếp trùng kích tới thượng đan điền.
Nếu có người biết rõ cách làm điên cuồng của Phong Phi Vân giờ phút này thì khẳng định sẽ coi hắn là một người điên.
Đan điền chính là nơi yếu ớt nhất, cũng là trọng yếu nhất của tu sĩ, ai dám tự hủy đan điền, đây không phải là đang tìm chết sao
Oanh.
Hỏa cầu đánh nát thượng đan điền, hóa thành từng khối mảnh vỡ.
Thân thể Phong Phi Vân kịch liệt run rẩy thoáng một phát, tinh khí trên người rất nhanh xói mòn, sinh cơ trong cơ thể cũng xói mòn, trên làn da phủ kín một tầng tro tàn, cả người đều nhanh chóng già yếu.
Vốn là một người trẻ tuổi chỉ chừng hai mươi trong mấy cái chớp mắt đã trở nên như một trung niên nhân bốn mươi vậy.
Ân.
Phong Phi Vân phát ra một tiếng buồn bực, khóe miệng tràn ra một tia huyết dịch.
Hắn cắn chặt hàm răng, cưỡng ép ngăn chặn tinh khí xói mòn trong thân thể, điều động Thánh Linh nội đan hấp thu những mảnh vỡ thượng đan điền nghiền nát kia.
Thánh Linh nội đan vốn chừng hạt gạo, sau khi hấp thu mảnh vỡ thượng đan điền liền bắt đầu không ngừng lớn mạnh, tuy rằng lớn mạnh cực kỳ chậm chạp, mắt thường cơ hồ không nhìn ra được, nhưng Phong Phi Vân lại có thể cảm giác được Thánh Linh nội đan quả thật đang bành trướng.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
14 chương
1207 chương
8 chương
26 chương