Linh Chu
Chương 165
Update như bên vipvandan bị nhảy chương nội dung vẫn liền mạch nhé.
Một đôi đồng tử của nàng liền như một đôi hổ phách màu đỏ, đang nhìn chăm chú tổ sư Đại Diễn Tiên Môn. Mang theo dáng dấp của kẻ siêu nhiên ngồi trên cao, phong thái Nữ
Ma đúng là ép đối phương tới không thở nổi.
Hai dòng máu trước ngực Tổ sư Đại Diễn Tiên Môn cuối cùng cũng được lão dùng tu vi cường đại để bịt lại, nhưng mà cũng đã là bị thương nặng, ngũ tạng đều đã bị tổn thương. Chính là lão lấy vô cùng tận linh khí mới miễn cưỡng áp chế được vết thương trong thân thể.
- Bổn tọa vô ý xúc phạm, các hạ cũng không nên đuổi tận giết tuyệt!
Tổ sư Đại Diễn Tiên Môn lui về phía sau hai bước, trong đôi mắt hiện
ánh sáng lòa, hai tay ở trong ống tay áo khớp lại bắt kiếm quyết. Nếu mà nữ ma đầu này lại ra tay lần nữa, lão cũng chỉ có nước liều chết đánh một trận.
Có Linh Khí trong tay, chưa chắc cũng không thể hợp lại kiếm lấy một con đường sống.
Nữ Ma dáng người thật trêu ngươi, vòng eo mảnh khảnh dưới ánh trăng có vẻ xinh đẹp động lòng người. Gương mặt của nàng dưới ánh trăng màu xám bạc nhìn như gốm sứ ngọc thô, tràn ngập sự thú vị.
Mĩ nhân nhìn dưới ánh trăng càng đẹp thêm ba phần !
Nhưng mà hiện tại không ai dám đi tán thưởng khen ngợi vẻ đẹp này, ngay cả công tử Vô Hà vốn đối với mỹ nhân si mê như điên đều đã bỏ chạy thật sớm. Nói giỡn, ngay cả Cự Kình đều bỏ mạng ở đây, làm sao hắn còn dám lưu ở chỗ này.
Một đôi tay ngọc xinh đẹp quyến rũ của Nữ Ma kia lại vươn ra. Hai tay này mới vừa rồi đã bẻ rồi bóp nát đầu một vị Cự Kình. Kiếm trong tay tổ sư Đại Diễn Tiên Môn lập tức đánh ra, Toái Không Kiếm xuất ra một tia sáng lạnh, từ giữa trời chém xuống.
Cấp bậc Cự Kình cường giả hung hãn xuất thủ, uy phong Linh Khí được vận chuyển tới trình độ cao nhất.
Xoạt!
Hai ngón tay mềm mại mảnh mai kẹp lấy Toái Không Kiếm vốn không gì không phá được. Tất cả linh khí đều sụp đổ, vô tận chiến uy vỡ vụn thành mảnh nhỏ, Cự Kình hung hãn đánh ra một kích liền bị nàng dễ dàng tiếp đón.
- Rầm!
Toái Không Kiếm bị hai ngón tay ngọc bẻ gẫy, vô số linh khí và linh tính từ chỗ gãy lìa xuất ra. Một đạo ánh huỳnh quang lớn như nắm đấm muốn phóng lên cao. Đó là Khí Linh Toái Không Kiếm vốn cực kì có linh tính,
ẩn chứa một tia trí tuệ.
Khí Linh muốn chạy trốn, nhưng mà lại bị Nữ Ma hé đôi làn môi đỏ mọng, phun ra cái lưỡi xinh xắn thơm tho ướt át mà dụ dỗ, liền đã dễ dàng nuốt nó vào trong miệng, rồi bị nàng luyện hóa.
Linh Khí bị nàng bóp nát, ngay cả Khí Linh đều có thể nuốt chửng?
- Đầu tiên là thu nạp lực lượng của ánh trăng sao, hiện tại lại là nuốt chửng lực lượngKhí Linh.Ở trong thiên hạ còn có thứ gì mà nàng không thể nuốt chửng?
Phong Phi Vân cảm giác dựng ngược tóc gáy, dựa lưng vào dưới tường đất của Thần Miếu, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
-Tiểu tử, vẫn còn ngây ra làm gì, còn không mau trốn đi?
Tửu Nhục hòa thượng phất tay áo nhẹ nhàng vọt ra từ trong Thần Miếu.
Người này mặc dù là một hòa thượng, nhưng mà vóc người rất lớn. Lão phanh ngực lộ cả đầu nhũ, trên người vẫn còn đầy những hình xăm hung dữ.
Tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ, ở giữa có một đại Lão Thử (con chuột lớn )!
Đại hòa thượng này trước khi tiến vào Phật Môn, khẳng định là một tay anh chị đầu đường. Không, là đồ tể trong phiên chợ ồn ào nhộn nhịp. Nếu mà bảo lão cầm lấy một cái đại đao, móc cái áo đẫm mồ hôi trên đầu, để khoe ra đầy người thịt béo thì quả thực so sánh với đám cò mồi còn phải giống như cò mồi hơn.
- Chết tiệt, không phải ngươi đang trấn áp những xác ướp tăng nhân cổ này, tạo sao lúc này còn chạy đến đây?
Phong Phi Vân nhìn đám xác ướp cổ kia đang tùy tiện không kiêng dè giết chóc, ai nấy đều mặc phật bào mục nát, huyết nhục đã khô. Quả thực trông nó rất hung ác khủng bố, có thể hù dọa người yếu bóng vía đến chết.
Tửu Nhục hòa thượng này không đáng tin a!
Tửu Nhục hòa thượng lớn tiếng thở dài, nói:
- Thiên ý đã định, nhân lực quả là vô lực xoay chuyển trời đất. Vào khoảnh khắc Tiêu Nặc Lan thức tỉnh kia, tất cả cổ trận trong Thần Miếu cũng đã sụp đổ. Hơn nữa trên người nàng dung hợp tinh khí tất cả xác ướp tăng nhân cổ, một khi nàng thức tỉnh, lực lượng của những xác ướp tăng nhân cổ này cũng bị dẫn động, xảy ra cộng hưởng, trở nên càng cường đại hơn. Chỉ bằng vào lực của một mình ta đã vô phương áp chế bọn họ.
- Ngươi nhìn, ngọn đèn Phật Chúc trên Phật tháp kia đã cháy hơn một ngàn tám trăm năm, hiện tại đã bị tắt. Ngọn đèn Phật Chúc còn bị cạn dầu, điều đó đã nói lên tất cả chuyện này đều là thiên ý a!
Tửu Nhục hòa thượng vừa nói liền chộp Vô Địch Thiền Trượng từ trong tay
Phong Phi Vân mà đoạt lấy. Cây thiền trượng này vào đến trong tay của lão thì ánh hào quang càng tăng lên, toàn thân đều có những vầng sáng quay vòng xung quanh.
- Tiêu Nặc Lan vốn là dựa vào tinh khí tất cả cao tăng Thương Sinh Tự mới nghịch chuyển sinh tử sống lại, tự nhiên cũng có khả năng điều động những xác ướp tăng nhân cổ này. Trời ạ, một vị Nữ Ma cũng đã đủ dọa người, hiện tại lại thêm những xác ướp cổ tà tăng này, quả thực có thể quét sạch một thế lực lớn.
Phong Phi Vân nói.
- Cho nên hiện tại có thể trốn xa tới đâu thì bỏ chạy xa tới đó. Giao
Nạp Lan Tuyết Tiên cho bần tăng, để trấn áp những xác ướp tăng nhân cổ này, nguyên khí trong thân thể bần tăng tiêu hao thật sự quá lớn. Hiện tại cũng muốn đi trước tránh tình thế một chút.
Tửu Nhục hòa thượng vừa nói vừa định cướp người từ trong tay Phong Phi Vân, sau đó chạy trối chết.
Nạp Lan Tuyết Tiên có họ chính là "Nạp Lan", mà trong Nạp Lan Phật Y cũng có hai chữ "Nạp Lan" này. Phong Phi Vân rốt cuộc cảm giác được trong đó có liên lạc gì đó. Hơn nữa Tửu Nhục hòa thượng này quan tâm như vậy đối với Nạp Lan Tuyết Tiên, tuyệt đối không chỉ có bởi vì nàng là trời sinh phật cốt, nên muốn thu hoạch nàng làm đồ đệ đơn giản như vậy.
Sự quan tâm này có hơi quá... !
- Này này, định đùa cái gì vậy. Nàng chính là vợ ta, giao vợ của chính mình cho một hòa thượng, thiên hạ nào có loại nói năng như vậy ?
Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng giao Nạp Lan Tuyết Tiên cho một hòa thượng không đáng tin.
- Vợ chó má gì, tiểu tử, Lão Tử nhịn ngươi đã lâu rồi.
Tửu Nhục hòa thượng không hề khiêm nhường khách khí nữa. Lão vung nắm đấm to như cái nồi đánh Phong Phi Vân ngã ở trên mặt đất, sau đó dè dặt bế Nạp Lan Tuyết Tiên đứng lên, sau đó khiêng ở trên vai, mang theo Vô
Địch Thiền Trượng, dồn sức bước ra một bước. Tức thì lão cũng đã nhảy tới hơn trăm thước.
- Mẹ ơi! Cũng dám cướp người!
Phong Phi Vân đứng lên từ trên mặt đất, trong miệng phun ra hai cục đất, máu nóng bốc lên đỉnh đầu, sau đó đuổi theo.
Hắn biết Tửu Nhục hòa thượng đây là đang trả thù. Lúc trước Phong Phi
Vân đạp hai cái trên đầu trọc lóc của lão. Hiện tại lão liền đánh một quyền trên đầu Phong Phi Vân.
Truyện khác cùng thể loại
250 chương
31 chương
31 chương
19 chương
221 chương
156 chương