Linh Chu

Chương 1649

Thần Thiên tước gia mặc dù đáp ứng đem Thái Vi giao cho Phong Phi Vân xử trí, nhưng mà Thái Vi dù sao cũng là trọng phạm, thuộc về nhân tài ít ỏi mới xuất hiện của hoàng tộc, không thể nào để cho Phong Phi Vân mang ra Thánh Đình chúa tể cung, mà là bị mang đến một chỗ ngục tù này. Dáng người Thái Vi thon dài, trên người bị trói khốn tiên tác, tu vi bị giam cầm, từ giữa những phòng tù thô to đi qua, bộ pháp trầm ổn, tóc dài bồng bềnh, cho dù đã biến thành tù nhân như cũ vẫn đẹp đến khiến người động tâm. - Oa, trời ạ, nữ tù phạm này cũng quá đẹp rồi, không phải là tiên thiên hạ phàm đi? Có một vị ngục tốt nhìn Thái Vi, ánh mắt đều ngây dại. - Thình thịch! Vị đô thống kia của thánh vệ quân tát một cái đem ngục tốt kia đánh bay ra ngoài, đụng lên trên vách tường, mặt bị đánh sưng lên, trong miệng không ngừng hộc máu. - Đồ hỗn trướng, vị nữ tù phạm này chính là người của Phong gia, cũng là lại đê tiện như ngươi dám nhúng chàm sao? Đô thống thánh vệ quân lần nữa một cước đem ngục tốt đá bay ra ngoài, đá một cái gần chết. - Đô thống đại nhân, thuộc hạ sai rồi, Phong gia, thuộc hạ sai rồi... Ngục tốt kia quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu. Đô thống thánh vệ quân khom người cười nói: - Loại người không mở mắt này giao cho ta xử lý là được, Phong gia, ngươi đi bên này, mời! Đô thống thánh vệ quân đem Phong Phi Vân cùng Thái Vi mời đến trong một tòa thiết lao, sau đó liền thức thời lui ra ngoài, từ từ tiêu sái đi đến trước ngục tốt đang quỳ trên mặt đất kia, xoa xoa đôi thủ chưởng, lạnh lùng mà nói: - Biết mình sai ở chỗ nào chưa? - Thuộc hạ không nên nói lung tung! Trong miệng ngục tốt không ngừng chảy máu, liên tiếp dập đầu không ngừng. Đô thống thánh vệ quân cười lạnh một tiếng, nói: - Ngươi há lại chỉ là không nên nói loạn lung tung, biết nơi này là chỗ nào không, nơi này nhốt đều là người như thế nào, vào trong này ngươi ít nhất phải làm ba việc, không nên nói lung tung, không nên nhìn loạn, không nên hỏi loạn, ném hắn ra, làm thịt đi. Đô thống thánh vệ quân sử một cái ảnh mắt, liền có hai người thân mặc áo giáp thánh vệ quân đi qua, đem ngục tốt kia mang xuống. Một tòa lao ngục này liền giống như một tòa địa ngục thiết cung, phàm là tù phạm bị áp giải đến nơi này đều sẽ bị nhận được đãi ngộ không phải là của con người, cho dù là Thánh hoàng tử cao ngạo ở trong này ba ngày sẽ bị biến thành một tên đầy tớ ti tiện, mặc người khu sử. Trong một tòa lao tù này rất vắng lặng, quang mang hôn ám, bốn phương đều là tường đồng vách sắt, lộ ra một cỗ hàn khí lạnh như băng. Phong Phi Vân ngồi ở trên một chiếc ghế bằng hắc mộc hương trầm, nhìn chằm chằm vào Thái Vi đang đứng ở trong lao tù, trong mắt hiện lên chút nhu tình, nói: - Ngồi xuống đi! Thái Vi bình tĩnh đứng ở chỗ này, trên tay ngọc tinh tế bị khốn tiên tác trói lại, bạch sắc la y dán thật chặt ở trên người, câu dẫn ra dáng người uyển chuyển, trên mặt mang theo khăn che mặt màu trắng khiến nàng nhiều thêm vài phần thần bí. Da thịt trên mặt nàng trắng mốt mà thanh thấu, một đôi ánh mắt như có mây khói. Nàng tự có một cỗ ngạo khí, cũng cũng không bởi vì câu nói đầu tiên của Phong Phi Vân mà ngồi xuống, ở trong mắt nàng thì trên đời này không người nào có thể ra lệnh cho nàng. - Ta không nghĩ đến ngươi thế nhưng trưởng thành tới bậc này, sớm biết thì lúc ở Thần Tấn vương triều ta liền nên không tiếc bất cứ giá nào mà giết ngươi! Thái Vi đứng ở trung ương nhà giam, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong thân thể tràn ra từng luồng bạch sắc quang hoa, khốn tiên tác trên tay ngọc bị kéo đến ầm ầm rung động, như muốn bị bứt đứt. Phong Phi Vân chỉ là bình tĩnh mà ngồi một chỗ, nói: - Ngươi không thoát nổi khốn tiên tác đâu, không nên phí công! - Long Khương Linh ta thua ở trong tay của ngươi chỉ trách thiên ý trêu ngươi, nhưng mà ngươi muốn đoạt lại thần hồn của Thái Vi nữ thần, đó quả thực chính là người si nói mộng, ta thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành! Trên ngọc thể của Thái Vi quang mang càng lúc càng nóng rực, từng đạo linh khí cùng linh hồn đều đang bốc cháy lên. Nàng đang tự thiêu thân thể, tình nguyện có chết cũng không để cho Phong Phi Vân đoạt lại thần hồn của Thái Vi nữ thần. - Đó cũng không phải do ngươi! Phật quang trong thân thể Phong Phi Vân lưu chuyển, thân thể đột nhiên bay lên, hóa thành một đạo kim mang rơi vào trước mặt Thái Vi, trong song chưởng bộc phát ra phật mang vạn trượng, đem nàng bao vây lại, đem từng đạo phật khí đánh vào trong thân thể của nàng. - Ha hả, Phong Phi Vân, ngươi lại trúng kế rồi, Chủng Thần Đại Pháp! Trên mặt Thái Vi nở ra nụ cười động lòng người, thân thể ôn nhu tinh tế đang không ngừng uốn éo, những linh khí cùng linh hồn vốn đã bốc cháy lên kia đều đang thu liễm vào thể nội trong nháy mắt. Trong trái tim của nàng có một đoàn thần ảnh đản sinh, nảy mần ra từng tia khí lưu giống như nước xoáy, điên cuồng hấp thu Phật khí trên người Phong Phi Vân. Hàng nghìn hàng vạn Phật khí tràn vào trong trái tim của nàng. Da thịt của nàng trở nên càng lúc càng trong suốt, trên người sinh quang tươi tốt, lực lượng đang không ngừng tăng lên. - Muốn cắn nuốt lực lượng của ta, liền xem ngươi có chống đỡ được không, Kiếp Diệt Vạn Đạo pháp. Phong Phi Vân triển khai thần thông Kiếp Diệt Vạn Đạo pháp, tất cả lực lượng đều biến thành tử kiếp lực, hướng Thái Vi điên cuồng vọt qua. Trên khuôn mặt trắng muốt của Thái Vi vốn là còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng mà nụ cười này dần dần thay đổi, mỗi một khắc đều giống như đang trải qua luân phiên giữa sống và chết. - Thình thịch! Cuối cùng nàng ngã bay ra ngoài, ngã lăn trên đất. Nàng chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, khăn che trên mặt rơi xuống lộ ra một khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, bờ môi hồng nhuận mang theo tia máu, trong đôi mắt không biết là nhu tình hay ngoan lệ nói không ra lời: - Lực lượng của.... Kiếp! Phong Phi Vân hít sâu một hơi, đem linh khí mới mất đi vừa rồi đều hút vào trong thể nội, nói: - Nữ Đế, thành thật mà nói nếu không phải là ngươi quá cố chấp, kỳ thật thì ta rất hân thưởng người như ngươi, chỉ tiếc cuối cùng chúng ta trở thành đối thủ, hôm nay ân ân oán oán giữa chúng ta đều chấm dứt đi! Hai tay của Phong Phi Vân vẽ ra một cái vòng tròn, trong đan điền bay ra một viên Thánh Linh nội đan nhỏ như hạt gạo, quang mang vô cùng chói sáng, đâm vào mắt khiến cho người cũng khó mở ra. Một tia Thánh Linh hướng Thái Vi chém tới, đem một phách trong đó của Long Khương Linh chém rụng. Thái Vi lảo đảo lui về phía sau, trong miệng phát ra một tiếng trầm muộn, cắn hàm răng trắng tuyết thật chặt: - Thắng làm vua, thua làm giặc, lần này coi như là ngươi thắng, nhưng mà ngươi cũng bất quá chỉ là một tên nô tài thần phục ở bên cạnh Thần Thiên tước gia, vĩnh viễn không trở thành vương giả được, ta mặc dù có chết cũng là nữ đế.