Linh Chu

Chương 1644

Có một số lúc xông được, có một số lúc không xông được! Thái Vi ôm đàn cổ, từ từ đi tới Tuyết Thần điện, trên người mang theo hương phong nhàn nhạt, tóc dài phiêu dật, da ngọc phát quang, mỹ lệ nói không ra lời. Con ngươi của Trữ Gia Lâm co rụt lại, hắn tự hỏi gặp qua không ít mỹ nữ, trong đó cũng không thiếu thiên chi kiêu nữ thanh thuần thánh khiết, nhưng mà những thiên chi kiêu nữ kia so sánh với vị nữ tử ở trước mắt này lại chênh lệch quá nhiều, đây quả thực không giống như nữ tử ở nhân gian, giống như là tiên tử từ trên trời bay xuống. - Ngươi là ai? Trữ Gia Lâm chính là một nam nhân còn trẻ tuổi, chỉ cần là một nam tử trẻ tuổi thì năng lực miễn dịch đối với nữ sắc đều rất thấp, nhưng đồng thời hắn lại là một người khôn khéo, cũng sẽ không bởi vì sự xinh đẹp của đối phương liền đánh mất chính mình. Hắn ở trên người của đối phương cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm, nữ tử tay ôm cổ cầm này rất khó lường, ánh mắt sắc bén tựa như kiếm, tuyệt đối không phải là nữ nhân có thể tùy ý giày xéo như Tuyết Thần quý phi. Trên người Thái Vi thần thần hà bao phủ, bạch ngọc làm cốt, thu thủy làm cơ, chậm rãi ngồi xuống, đem cổ cầm đặt ở trước tấm thanh ngọc án đài, dùng ngón tay lau dây đàn, mỗi một cái động tác đều lộ ra vẻ hết sức ưu nhã, như thơ như họa. Trữ Gia Lâm càng phát giác ra được nữ tử này cao thâm mạc trắc, càng thêm kiêng kỵ không thôi, song chưởng đặt ở sau lưng, lòng bàn tay hiện lên một thanh tiểu đao nắm ở hai ngón tay. - Trước kia chưa bao giờ ở Thánh Đình chúa tể cung gặp qua ngươi, xem ra ngươi cũng bất quá chỉ là một kẻ xông vào. Trữ Gia Lâm tay niết tiểu đao, biểu hiện rất thong dong. Ánh mắt của Thái Vi ngưng tụ nhìn cổ cầm trên án thai, chậm rãi mà nói: - Chủ nhân của Thánh Đình chúa tể cung họ Long, mà không phải họ Trữ, mà ta vừa vặn liền là họ Long, làm sao ta liền thành kẻ xông vào được. - Ngươi là người của Thánh Đình Long gia? Trữ Gia Lâm có chút kinh ngạc. Phải biết rằng Long gia phàm là xuất hiện đệ tử ưu tú đều sẽ bị bóp chết từ trong trứng nước, dĩ nhiên cũng có một phần bị nắm ở trong tay, căn bản không thể nào có cá lọt lưới. Lúc này ngay cả Tuyết Thần quý phi cũng rất kinh ngạc, cũng không biết nữ tử tự xưng là Linh nhi này thế nhưng cũng là họ Long. Thái Vi lộ ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, êm tai mà nói: - Thế lực của Thần Thiên tước phủ tuy lớn, tai mắt tuy rộng nhưng mà đệ tử của Long gia dù sao cũng quá nhiều, trải rộng thiên nam địa bắc, mặc dù bị Thần Thiên tước phủ giết chết không ít nhân tài có tiềm lực nhưng dù sao vẫn là có người chạy được, có trốn đi trung ương vương triều khác, có nấp ở sơn dã mãng lâm, có người nhận giặc làm cha nhưng trên thực tế là giấu tài, những người này trải rộng thiên hạ, trong đó tự nhiên không thiếu người thiên tư thông minh, trưởng thành trong cừu hận, cuối cùng trở thành cường giả khó lường, chỉ đợi có người vung tay hô lên, những người này dĩ nhiên là sẽ từ trong bóng tối đi ra, xây dựng vương triều bất hủ. Trữ Gia Lâm lỗi lạc mà đứng, trên trán mang theo thần sắc suy nghĩ sâu xa, chợt cười lên: - Nguyên lai ngươi chính là một trong những người Long gia đang âm thầm ẩn nấp. Thái Vi chạm rãi nói: - Tổ tiên của ta từng là thân thúc thúc của Thánh Đình chúa tể, bị Thần Thiên tước phủ đuổi giết mấy ngàn năm, cuối cùng chạy trốn đến biên giới vắng vẻ của một vương triều, rời xa phạm vi thế lực của Thần Thiên tước phủ, nghỉ ngơi lấy sức, đào tạo tinh anh nhân tài, tính toán đến... Ta cũng được tính là hậu nhân đích hệ của Thánh Đình hoàng tộc. Lúc này Tuyết Thần quý phi mới chính thức hiểu được lai lịch của nữ tử tên là Linh nhi này, thế nhưng cũng là người trong Thánh Đình hoàng tộc. Trữ Gia Lâm cười nói: - Ngươi thật sự được coi là một vị thiên chi kiêu nữ của Long gia, nhưng mà ngươi cũng quá không ẩn giấu được, lông cánh của ngươi còn chưa đầy đủ liền dám bại lộ thân phận, người giống như ngươi sẽ chỉ rơi vào kết quả chết sớm. - Nếu như ta nói cho ngươi biết những thứ này, như vậy cũng là ý nghĩa hôm nay ngươi đã không thể đi ra tòa điện vũ này rồi. Thanh âm của Thái Vi rất bình thản, nhưng mà trong mơ hồ lại mang theo một cỗ khí thế bá đạo, giống như là một vị vương giả ngồi ở đó. Ống tay áo của Trữ Gia Lâm vung lên, trên cánh tay tràn ra một phiến bạch sắc quang hao, phi đao rời tay bay ra, hóa thành một đạo quang hồ xinh đẹp chém ra ngoài. Một thanh phi đao này cũng không phải là vật phảm, đao khí hết sức sắc bén, hẳn là do Thiên Tủy Binh Đảm ngưng luyện mà thành, có thể nói không gì không phá. - Đương! Ngón tay của Thái Vi đặt ở trên dây đàn, phát ra một tiếng cầm thanh chói tai, một phiến thanh sắc hà quang đem nàng bao phủ, chặn lại phi đao ở bên ngoài hà quang. Trữ Gia Lâm đem một đạo quang hao đánh vào trong phi đao, quang mang phi đao chợt trở nên càng thêm sáng chói, đao ảnh biến thành dài hơn ba thước, giống như một thanh tiên nhận khai thiên chém xuống. - Đinh đinh! Ngón tay của Thái Vi nhanh chóng gảy lên dây đàn, tiếng đàn hóa thành từng đạo thần binh chiến lô, hư ảnh của thiên binh thiên tướng giống như là một phiến cổ chiến trường, đầy trời đều là tiếng chém giết. Tu vi của Trữ Gia Lâm cực kỳ cao, ngón trỏ cùng ngón giữa tạo thành ấn quyết, điều động phi đao hướng tứ phương chém giết, ngăn cản chiến binh do âm luật ngưng tụ thành. Nhưng mà hắn hoảng sợ phát hiện ra, mặc dù phi đao chặn lại được những âm luật chiến kia nhưng mà ma tính vốn có của bản thân tiếng đàn lại rất khó ngăn cản, đang không ngừng ảnh hưởng đến tâm thần của hắn, khiến cho động tác của hắn trở nên càng lúc càng chậm chạp. - Chiến Thần Biến! Trữ Gia Lâm kêu to một tiếng, sau lưng hiện lên một tôn Chiến thần hư ảnh cao gần bảy thước, hào hùng khí thế, quang hoa chiến giáp ở trên người bắn ra bốn phía. Đây là một trong những tuyệt học thần thông của Thần Thiên tước phủ, chỉ có Thần thiên tước gia của mỗi thời đại mới có thể tu luyện, nếu Trữ Gia Lâm đã tu luyện môn thần thông này, như vậy nói rõ hắn đã được bổ nhiệm thành người thừa kế của Thần Thiên tước gia. Ánh mắt của Thái Vi ngưng tụ, mi tâm tự động bay ra một đoàn hỏa diễm nhàn nhạt, sau đó ngưng tụ ra một tôn thần tượng thanh lệ yểu điệu. - Đạo Tâm Chủng Thần, Thần Chủng Phệ Tiên! Một tôn Thái Vi nữ thần tượng thánh thần ngạo nghễ, thần quang bắn ra bốn phía, chân đạp một phiến tường vân, trên đầu là một mảnh thanh thiên, bàn tay áp xuống đem Chiến thần hư ảnh băng diệt. Trữ Gia Lâm đột nhiên lui về phía sau, ôm lấy đau đớn muốn nứt nơi ngực, trong mắt tràn đầy thần sắc khiếp sợ: - Ngươi là Thần Tà... - Người thì như thế nào, Thần Tà thì như thế nào, dù sao hôm nay cũng là ngày chết của ngươi! Thái Vi hết sức cường thế bá đạo, trên đầu ngón tay ngọc mảnh khảnh bay ra một cái long ảnh, phát ra tiếng rồng ngâm trầm thấp, giương nanh múa vuốt bay ra ngoài.