Linh Chu
Chương 1637
Phong Phi Vân nói:
- Khó trách các ngươi không biết hiện tại Thánh Đình suy yếu lâu ngày, chúa tể vô năng, cả đệ lục trung ương vương triều đều bị Thần Thiên tước gia nắm trong tay, kẹp thiên tử lệnh chư hầu, Thánh Đình chúa tể hiện tại đừng nói là nhìn thấy Thần Thiên tước gia, chính là nhìn thấy Tước gia của những đại cảnh kia đều phải sợ hãi rụt rè, cung kính có thừa...
- Nói nhảm, Thánh Đình chúa tể chính là tồn tại uy nghiêm vô thượng, là chúa tể đích thực của cả đệ lục trung ương vương triều, almf sao có thể bị một tên Thần Thiên tước gia nắm trong tay.
Vị tộc lão kia của Hộ Thánh nhất tộc lần nữa hướng Phong Phi Vân đuổi giết qua, giận đến đầu tóc cũng dựng lên, cảm thấy Phong Phi Vân là đang vũ nhục Thánh Đình chúa tể, đây là tử tội.
Đồng thời càng có nhiều cường giả của Hộ Thánh nhất tộc đuổi đến, trấn giữ bốn phương.
Từng người đều là khí tức cuộn trào giống như vô số ngôi sao huyền phù ở thiên khung, bọn họ đều nghe được Phong Phi Vân nói bừa, đằng đằng sát khí, muốn đem người làm nhục thánh uy mạt sát.
- Thật sự là quá lớn mật, lại dám bất kính như thế với chúa tể, nhất định là phải nghiền xương thành tro.
- Coi rẻ vương pháp, khinh thị chúa tể, nghiền xương thành tro đều là tiện nghi cho hắn rồi.
...
Rất nhiều cường giả của Hộ Thánh nhất tộc đều rất giận dữ, cảm thấy lời của Phong Phi Vân đều là vô sỉ.
Vị tộc lão kia của Hộ Thánh nhất tộc tự nhiên rất cường đại, đã ở Vũ Hóa cảnh đi tới độ cao nhất định, Phong Phi Vân vừa lùi vừa chiến, cười dài nói:
- Một đám người bị che mắt, hôm nay Thánh Đình chúa tể bị kẻ xấu khống chế, ngay cả phi tử được yêu mến cũng bị thế tử của tước phủ vũ nhục, còn không dám ho he nửa lời, Thánh Đình không Thánh, chúa tể như cẩu, đây đều là bị tộc nhân của Hộ Thánh nhất tộc các ngươi làm hại.
- Ở thời điểm Thánh Đình chúa tể chịu nhục thì các ngươi ở đâu.
- Lúc thánh phi chịu nhục, các ngươi lại ở nơi nào?
- Còn dám tự xưng là Hộ Thánh nhất tộc, ta xem ra các ngươi nên đổi tên thành Hồ Đồ nhất tộc mới đúng.
Thanh âm cười dài của Phong Phi Vân truyền khắp cả Thánh Đình bảo khố, thanh âm dao động khắp nơi, bị tất cả tộc nhân của Hộ Thánh nhất tộc nghe được.
- Nói nhảm, Thánh Đình chúa tể công đức vô lượng, không người nào có thể khống chế ngài.
- Không người nào có thể vũ nhục chúa tể, đó chỉ sẽ là chết không có chỗ chôn.
...
Người của Hộ Thánh nhất tộc đều nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy Phong Phi Vân là đang vũ nhục Thánh Đình chúa tể, đồng thời có một số người trong đó lộ ra vẻ suy nghĩ.
Phong Phi Vân cười nói:
- Một vạn năm trước Thánh Đình gặp phải sỉ nhục lớn nhất, bao gồm Thánh Đình chúa tể, phi tử, Thánh công chúa, Thánh hoàng tử đều bị tam đại vương giả của Âm Gian giới bắt cóc đến Âm Gian giới, bị nhục nhã, sau đó Thánh Đình chúa tể được Thần Thiên tước gia cứu về, từ đó Thánh Đình chúa tể liền trở thành khôi lỗi của Thần Thiên tước gia...
- Ngươi muốn chết, lại dám làm nhục Thánh Đình chúa tể, không có người nào có thể cứu được ngươi nữa rồi.
Rất nhiều tu sĩ của Hộ Thánh nhất tộc đều phát ra công kích với Phong Phi Vân, thần thông đạo pháp đều oanh tới.
Phong Phi Vân như cũ lộ ra vẻ phong khinh vân đạm, cười nói:
- Chúng ta bất quá là đánh cắp vài món bảo vật trong Thánh Đình bảo khố mà thôi, nhưng mà Thần Thiên tước gia đánh cắp lại là cả Thánh Đình, các ngươi tin cũng tốt, không tin cũng được, đây chính là sự thật, sau này lịch sử truy cứu lại, Hộ Thánh nhất tộc các ngươi phải gánh tội danh lớn nhất.
Thanh âm của Phong Phi Vân thự sự rất có trọng lượng, không hề giống như là đang nói dối, Hộ Thánh nhất tộc không thiếu người thông tuệ, tự nhiên có thể phán định thật giả trong lời của hắn.
Tất cả tu sĩ của Hộ Thánh nhất tộc trong lúc nhất thời đều không biết có nên xuất thủ hay không, cánh tay của rất nhiều người đều đang run rẩy.
Lúc này, trong hư không xa xôi truyền đến một tiếng thở dài già nua:
- Ba vạn năm trước chúa tể hạ lệnh, lệnh cho Hộ Thánh nhất tộc chúng ta đời đời kiếp kiếp thủ hộ Thánh Đình bảo khố, không thể bước ra Thánh Đình bảo khố nửa bước, ba vạn năm này chúng ta đều cẩn tuân thánh lệnh của chúa tể, chưa bao giờ đi ra Thánh Đình bảo khố, ba vạn năm, ba vạn năm, chúng ta ngăn cách với ngoại giới quá lâu rồi, thời gian lâu như vậy, phía ngoài rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?
Trong Thánh Đình bảo khố, tất cả tu sĩ của Hộ Thánh nhất tộc đều quỳ rạp xuống đất, hết sức chỉnh tề.
Phong Phi Vân tự nhiên cũng nghe được cái thanh âm già nua này, nhưng mà hắn muốn tìm ngọn nguồn của thanh âm kia lại căn bản không tìm được, giống như là thanh âm kia từ trên trời mà đến, từ bốn phương tám hướng mà đến, giống như là thanh âm của một vị thần.
Đây là vô thượng cường giả, tu vi cực kỳ dọa người.
Phong Phi Vân biết đối phương cũng không có ý tứ giết hắn, nếu không một cái ý niệm của đối phương là có thể lấy được tính mạng của hắn rồi.
Khó trách Thần Thiên tước gia cùng những nhân vật kiêu hùng kia đều không dám đánh chủ ý tới Thánh Đình bảo khố, nguyên lai nơi này thậm chí có một tồn tại khinh khủng như thế.
- Hộ Thánh nhất tộc chúng ta được thành lập từ trung cổ tới nay, thủ hộ Thánh Đình, vì chúa tể mà chinh chiến thiên hạ, chỉ cần chúng ta ở đây, Thánh Đình bất diệt, nhưng mà ba vạn năm này chúng ta lại cũng không ở bên người chúa tể, tựa hồ thật sự rời đi rất lâu rồi.
Một đoàn kim hoàng sắc quang hoa từ trong hư vô bay ra, trong quang hoa bao phủ một bóng người thân cao ba trượng, mặc hoàng kim khôi giáp, cầm trong tay Phích Lịch chiến phủ, mặc dù nhìn qua đã có chút già nua nhưng mà lại như cũ làm cho người ta có một loại cảm giác đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Trên người của hắn có một cỗ vĩ lực huy hoàng, lộ ra một loại kình lực cổ xưa, giống như là người nào đó ở trong thư sách lịch sử nhảy ra, giống như là một tôn thần linh chân chính, làm cho người ta phải thần phục.
Phong Phi Vân cũng là hít vào một hơi lãnh khí, cái bóng người này cùng với hư ảnh Bán Thánh trước đó giống như như đúc.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ đây chính là bổn tôn của hắn.
Đây là một vị Bán Thánh.
- Bái kiến Hộ Thánh Chiến Thần!
Những tu sĩ kia của Hộ Thánh nhất tộc đều quỳ trên mặt đất, đối với cự hán thân mặc kim giáp này hết sức tôn kính.
Hộ Thánh Chiến Thần từ từ đi tới trước mặt Phong Phi Vân, thanh âm hùng hậu nói:
- Ta nhận ra ngươi, ngươi là người đem ta từ trong ngủ say tỉnh lại, ta liền ngủ say dưới lòng dất, ngươi xúc động đến một luồng khí mà ta lưu lại, để cho ta cảm ứng được Thánh Đình bảo khố nguy hiểm cho nên mới tỉnh dậy.
Trên người Hộ Thánh Chiến Thần lộ ra một cỗ bá uy, giống như là chiến thần lâm thế, nếu như người khác ở trước mặt hắn khẳng định không cách nào đứng thẳng, sẽ bị cỗ khí tức kia ở trên người của hắn áp đến quỳ trên mặt đất.
Truyện khác cùng thể loại
1291 chương
36 chương
832 chương
36 chương