Linh Chu
Chương 1633
Hiện tại đã náo lớn, cường giả của Hộ Thánh nhất tộc sẽ liên tục chạy đến, phải mau sớm tìm được phượng cốt.
Phong Phi Vân bằng vào năng lực cảm ứng trời sinh của mình đối với phượng cốt, xông đến trung tâm của Hỏa Diệm sơn nhạc, nhiệt độ nơi này vô cùng đáng sợ, màu sắc đỏ ngầu như máu, có thể so với Tam Vị Chân Hỏa.
- Địa phương thật cổ quái, nơi này có rãnh trời do Bán Thánh bày ra.
Chân của Phong Phi Vân vừa mới giơ lên lập tức thu trở về, hỏa diễm phía trước trở nên càng thêm kinh khủng, hơn nữa trong hỏa diễm còn trộn lẫn lực lượng của Bán Thánh, hơi chút không chú ý đều sẽ bị cỗ lực lượng kia chém vỡ thân thể.
Đây là một tử địa tuyệt đối, trừ phi Bán Thánh đến mới có thể vượt qua.
- Rãnh trời do Bán Thánh bày ra cũng không phải nhất định là sẽ hoàn mỹ, chắc chắn sẽ có một tia sơ hở.
Phong Phi Vân cố gắng khiến cho tâm của mình bình tĩnh lại, ngồi xuống dưới đất, triển khai Phượng Hoàng thiên nhãn cùng Đại Diễn thuật quan sát cùng suy tính Bán Thánh rãnh trời trước mắt.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng trốn vào Hỏa Diệm sơn nhạc rồi là có thể đánh cắp côi bảo nơi này, ngươi quả thực là quá ngây thơ rồi!
Một vị cường giả của Hộ Thánh nhất tộc đuổi vào trong Hỏa Diệm sơn nhạc, đi lại ở giữa sườn núi, từng bước đến gần Phong Phi Vân.
Vị cường giả này hiển nhiên đối với tòa Hỏa Diệm sơn nhạc kia có chút cố kỵ, biết rõ trong Hỏa Diệm sơn nhạc có rất nhiều thủ đoạn sát phạt, hơi không chú ý sẽ khiến người hôi phi yên diệt.
Hắn đi mặc dù rất chậm nhưng mà lại đang từng bước bức tới gần.
Phong Phi Vân nhíu nhíu mày, lại nhanh như vậy đã đuổi đến rồi.
Hướng một phương hướng khác nhìn lại, lại thấy một vị cường giả của Hộ Thánh nhất tộc chậm rãi đi đến, tay cầm trường thương, ánh mắt lạnh lùng.
Tổng cộng ba phương hướng có ba vị cường giả đuổi đến, đều là người có tu vi cường đại, thực lực của ba người đều ở trên nữ tử đã bị Phong Phi Vân luyện hóa.
Phong Phi Vân thật cũng không sợ, ngược lại khóe miệng còn lộ ra một tia độ cong, ngón tay hướng một vị cường giả trong đó của Hộ Thánh nhất tộc chỉ tới, thân thể của vị cường giả kia không kìm lòng được mà co quắp lại một chút, liền giống như bị trọng quyền oanh ở trên bộ ngực, tuổi thọ giảm bớt mấy trăm năm.
- Trời ạ, tại sao có thể như vậy?
Vị cường giả kia của Hộ Thánh nhất tộc cho rằng Phong Phi Vân tinh thông tà thuật nào đó, vội vàng dán lên trên người một tấm phù lục, thân thể được một tầng bạch sắc hư quang thủ hộ lại.
Lực lượng của Kiếp không thể tránh né, không có chỗ nào là không nhập.
Phong Phi Vân lại điểm ra một chỉ, lại chém mất mấy trăm năm tuổi thọ của vị cường giả Hộ Thánh nhất tộc này.
- Oa!
Vị cường giả này của Hộ Thánh nhất tộc bị biến mất gần ngàn năm tuổi thọ, gặp phải trọng thương, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt đầy sợ hãi, quái khiếu một tiếng, sau đó liền nhanh chóng xoay người chạy trốn.
Hai vị cường giả khác của Hộ Thánh nhất tộc cảm giác có chút không giải thích được, đoán không ra đồng bạn của mình gặp phải chuyện đáng sợ gì, nhưng mà ý chí của bọn họ đều rất kiên định, cũng không bị thủ đoạn quỷ dị của Phong Phi Vân dọa lùi, một người trong đó chạy tới chỗ cách Phong Phi Vân không xa.
- Đi chết đi!
Vị cường giả này của Hộ Thánh nhất tộc xuất thủ giống như lôi đình, đồng thời tế ra ba thanh linh khí, chính là ba tòa thanh đồng đỉnh, một tòa toát ra điện quang, một tòa toát ra ánh lửa, một tòa toát ra kim mang.
Ba kiện đều là thập phẩm linh khí.
Không hổ là thủ hộ giả của Thánh Đình bảo khố, loại hàng khan hiếm như thập phẩm linh khí cũng có thể một lần lấy ra ba kiện.
Phong Phi Vân đứng ở trên Phượng Hoàng Hỏa Thần vực, chung quanh thân thể xuất hiện tám đầu Hỏa Diễm Phượng Hoàng.
- Phượng Hoàng Liệt Thiên!
Thủ chưởng của Phong Phi Vân biến đổi thành giống như Phượng Hoàng thần trảo, trực tiếp đỡ lấy thập phẩm linh khí, một trảo đi qua phát ra thanh âm kim thiết đụng vào nhau leng keng, sau một trận lôi minh thiểm điện, ba kiện linh khí đều bị hắn thu lấy.
Phong Phi Vân đem Thiên Tủy Binh Mật triệu hoán ra, phát ra bạch sắc quang mang chói mắt, bên trong phát ra thanh âm "bùm bùm cách cách", ba kiện thập phẩm linh khí bị Thiên Tủy Binh Mật luyện hóa, từ bên trong binh mật rơi xuống một đống vụn sắt.
Thiên Tủy Binh Mật hấp thu binh hồn của ba kiện thập phẩm linh khí trở nên càng thêm sáng ngời, sắc bén vô cùng, giống như là một vầng trăng tròn huyền phù ở trên đỉnh đầu của Phong Phi Vân.
- Trảm!
Thiên Tủy Binh Mật hóa thành một đạo bạch quang, trùng kích ra, đem một vị cường giả kia của Hộ Thánh nhất tộc đánh chết, thân thể bị hỏa diễm đốt thành tro bụi.
Phong Phi Vân lần nữa đem Thiên Tủy Binh Mật nắm vào trong tay, nhắm vào một vị cường giả cuối cùng của Hộ Thánh nhất tộc, lạnh lùng nói:
- Ngươi không phải là đối thủ của ta, muốn mạng sống thì tự mình rút đi.
- Hộ Thánh nhất tộc là kiêu ngạo nhất, nào có đạo lý lui bước!
Trong thân thể của vị cường giả Hộ Thánh nhất tộc kia hiện a một tòa vực, quyền đầu biến thành kim sắc giống như là do kim đồng chú luyện mà thành.
Một quyền này của hắn cũng không oanh hướng Phong Phi Vân mà là oanh kích lên trên mặt đất.
Bùn đất trên mặt đất bị nứt ra, trong khe nứt có rất nhiều thần văn đan xen, vài tòa sát phạt cấm chế trong Hỏa Diệm sơn nhạc cũng bị kích phát, trong nháy mắt đã đem vị cường giả của Hộ Thánh nhất tộc đánh chết, biến thành bột máu.
Đồng thời Phong Phi Vân cũng lâm vào đại nguy cơ.
Tốt cho thủ đoạn một chiêu đồng quy vu tận, thấy chết không sờn, đây mới thực sự là thiết huyết nam nhi.
- Ba!
- Oanh!
...
Vô số lực lượng diệt sát đều hướng Phong Phi Vân oanh kích đến, ngay cả một đạo rãnh trời do Bán Thánh biến thành kia cũng sống lại, ngưng tụ thành một tôn hư ảnh chiến hồn.
Đây là một đạo ý niệm của vị Bán Thánh kia lưu lại, có thể so với ý chỉ của Bán Thánh.
Hư ảnh chiến hồn thân cao ba trượng, mặc hoàng kim khôi giáp, cầm trong tay Phích Lịch chiến phủ, khí thế lăng nhân, mang theo một vẻ mặt nhìn xuống chúng sinh.
Mặc dù vẻn vẹn chỉ là một đạo hư ảnh nhưng mà như cũ tương đối kinh khủng.
- Oanh!
Chiến phủ oanh kích xuống, đem một tòa Hòa Diệm sơn mạch đều bổ ra, vô số hỏa diễm đều bị tách ra, phát sinh một tiếng nổ rung trời.
Ở một sát na kia khi ý niệm Bán Thánh ngưng tụ thành công, Phong Phi Vân liền vội nhanh chóng lui về phía sau, nhưng mà như cũ bị lực lượng phủ đầu kia giết đến một tia, bộ ngực gặp phải va chạm mãnh liệt, xương sườn đều giống như bị đứt gãy vài cái.
Nếu không phải đã mặc Long Lân Phượng bì y, sợ rằng Phong Phi Vân đã bị một tia lực lượng trên đầu phủ kia chém thành hai khúc rồi.
Đây là uy nghiêm của Bán Thánh, cho dù chỉ là một luồng khí của Bán Thánh cũng không thể coi thường.
- Ba ba!
Phong Phi Vân vận chuyển Kim Tàm kinh, xương bị gãy trên người nhanh chóng nối lại, rất nhanh tránh xa đạo hư ảnh Bán Thánh kia.
Truyện khác cùng thể loại
1291 chương
36 chương
832 chương
36 chương