Linh Chu
Chương 1605
Mao Ô Quy đứng ở đầu vai của Phong Phi Vân, đột nhiên sưu một tiếng bay ra ngoài, nhảy đến trên một tòa thạch thai đem một cái bảo lô ôm vào trong ngực, kích động đến run rẩy:
- Tam Vị Chân Hỏa Lô, trong truyền thuyết đây chính là cổ binh của Phượng Hoàng yêu tộc, có thể chuyển hóa tinh khí thế gian thành tam vị chân hỏa, ngay cả một vị Vũ Hóa hiền giả bị nhập vào trong lô cũng có thể luyện hóa thành Vũ Hóa huyết đan.
Đây là một cái xích hồng bảo lô, cao gần chín thước, trong suốt long lanh, phát ra hỏa quang chói mắt, hỏa diễm trong lô trường tồn không tắt.
Chính diện của bảo lô có lạc ấn một cái Phượng Hoàng đồ trông rất sống động, tựa như là Thần Phượng giương cánh.
Ánh mắt của Phong Phi Vân co rụt lại, kích động hưng phấn lên:
- Quả nhiên là Tam Vị Chân Hỏa lô, đồn rằng năm đó Thái Cổ Thần Phượng vì tế luyện Bàn Man Phủ, tổng cộng dùng chín mươi chín tòa Tam Vị Chân Hỏa lô, ngưng tụ hỏa lực của chín phương thiên địa mới ngưng tụ ra Thánh Linh khí mãnh mạnh nhất trong lịch sử Phượng Hoàng yêu tộc, Bàn Man Phủ.
- Đây nhưng là ta lấy được trước, ngươi đừng đoạt của ta!
Mao Ô Quy đem Tam Vị Chân Hỏa lô ôm lấy.
- Cho dù giao cho ngươi, ngươi cũng không thu phục được nó, đây nhưng là thần lô do Thần Phượng đại nhân từng luyện chế, cho dù không phải là Thánh Linh khí mãnh cũng là linh khí vượt xa bình thường.
Phong Phi Vân lấy ra một kiện cửu phẩm linh khí ném vào trong Tam Vị Chân Hỏa lô, kiện cửu phẩm linh khí này trong nháy mắt liền tan thành thiết cầu, sau đó biến thành không khí.
Cửu phẩm linh khí cũng bị dung luyện thành không khí.
Mao Ô Quy cũng nhìn đến trợn trnf mắt, hỏa diễm trong lô này cũng quá dọa người rồi, nhưng mà nó lại không cam lòng, lấy ra một quả Giới linh thạch, nhưng mà Giới linh thạch mới vừa vặn tới gần Tam Vị Chân Hỏa lô liền bị bạo liệt ra, căn bản không cách nào chứa đựng loại bảo vật này.
- Mẹ kiếp, lão phu còn không tin tà!
Thân thể của Mao Ô Quy càng lúc càng lớn, mở miệng ra đem Tam Vị Chân Hỏa lô ngậm vào, nhưng mà nó còn chưa nuốt vào bụng liền lại lập tức đem hỏa lô phun ra.
- Bỏng chết ta, bỏng chết ta...
Mao Ô Quy miệng đầy bọt máu, lăn lộn trên mặt đất.
Phong Phi Vân sững sờ, Ô Quy này cũng quá hiếm thấy rồi, thế nhưng lại muốn đem Tam Vị Chân Hỏa lô nuốt vào trong bụng, cái này còn là từ xưa đến nay chưa có người nào làm.
Phong Phi Vân đối với Tam Vị Chân Hỏa lô cũng không xa lạ gì, Phượng Hoàng yêu tộc liền có bảy tòa, chia ra nắm giữ ở trong tay bảy vị Yêu Hậu, từ xưa đến nay vì Phượng Hoàng yêu tộc mà tế luyện ra vô số linh khí chiến binh cường đại.
Chín mươi chín tòa Tam Vị Chân Hỏa lô hiện chỉ còn có bảy tòa, những tòa Tam Vị Chân Hỏa khác có tổn hại, có biến mất, dù sao từ Thái cổ đến nay quá xa xưa, còn có bảy tòa bảo lưu lại cũng đã tương đối không dễ dàng.
Mà ở trong này lại xuất hiện tòa thứ tám, Phong Phi Vân tự nhiên là muốn nhận được.
Phong Phi Vân thi triển trấn áp của Phượng Hoàng yêu tộc, đem Tam Vị Chân Hỏa lô bao phủ lại, một tầng lại một tầng, tổng cộng bao phủ mười tám tầng trận pháp mới đem hỏa lực của Tam Vị Chân Hỏa lô áp chế xuống, thu vào trong Giới linh thạch.
- Phong Phi Vân, Tam Vị Chân Hỏa lô kia là của ta, tạm thời gửi ở chỗ của ngươi.
Mao Ô Quy như cũ không cam lòng.
- Thiên tài địa bảo người có đức thì được, ngươi thu không được, nói rõ ngươi vô duyên với Tam Vị Chân Hỏa lô.
Phong Phi Vân tìm được một cái bình ngọc, trên bình ngọc hà quang vạn trượng, bị từng tầng hỏa diễm bao phủ.
Nhưng mà ngón tay của Phong Phi Vân vừa đụng vào nhẹ nhàng, bình ngọc liền biến thành từng hạt tro bụi rơi trên mặt đất.
- Thời gian quá xa xưa, loại bảo vật này cũng bị mục nát rồi.
Phong Phi Vân chỉ có thể thở dài một tiếng.
Mao Ô Qy tìm được một gốc bảo dược, trồng ở trong một tòa thất thải trì, mọc ra bảy phiến lá màu sắc bất đồng, giống như là một cây trúc thấp bé có rất nhiều mắt trúc.
- Trời ạ, Thải Hồng Hương Trúc, đây nhưng là cổ dược thế gian hiếm thấy, một giọt trúc dịch bên trong có thể làm cho bạch cốt sinh cơ, khởi tử hồi sinh, tu sĩ ăn vào có thể gia tăng tuổi thọ vạn năm, ngay cả Thánh Linh đều kiếm nó tứ xứ, dùng nó kéo dài sinh mệnh.
Mao Ô Quy trực tiếp nhảy vào trong trì, nhưng mà lại không phát hiện ra thanh âm rơi xuống nước, giống như là một quả cân rơi trên mặt đất phát ra một tiếng trầm muộn.
Một cái thất thải trì kia biến mất không thấy, Thải Hồng Hương Trúc cũng biến mất, hóa thành từng điểm sáng, trên mặt đất chỉ có một cái hố trì khô héo.
- Mẹ nó, nơi này rốt cuộc bị phong bế bao lâu, thậm chí ngay cả cổ dược được gọi là bất tử đều chết hết, nước ao cũng khô cạn rồi.
Mao Ô Quy không cam lòng vung móng vuốt không ngừng trong không khí, nhưng mà Thải HỒng Hương Trúc đã biến mất tích, nó cái gì cũng không bắt được.
Thải Hồng Hương Trúc cũng sớm đã chết rồi, đây vẻn vẹn chỉ là một đạo hình ảnh mà nó lưu lại, chứng minh nó đã từng sinh trưởng qua nơi này.
Mao Ô Quy nghiến răng nghiến lợi, huy động móng vuốt ở trong trì không ngừng đào, ước chừng đào sâu ba thước thì nó đào ra một đoạn rễ trúc màu xanh, cũng đã rữa nát đến không còn hình dáng, nhưng mà như cũ còn dài được hai thốn, phái trên mang theo dược hương.
- Ha ha, một cái rễ trúc của Thải Hồng Hương Trúc, nếu như có thể tìm được Thải Hồng Thất Sắc tuyền trong truyền thuyết, có lẽ có thể làm cho nó lần nữa phát ra sinh cơ, sinh trưởng ra một gốc Hương trúc cổ dược.
Mao Ô Quy sợ Phong Phi Vân tranh đoạt với nó, liền tranh thủ đem một đoạn rễ trúc này thả vào trong mai rùa.
Phong Phi Vân đang đánh giá hoàn cảnh chung quanh, mặc dù hỗn loạn một mảnh nhưng cũng có rất nhiều bảo vật xuất hiện ở chỗ này, giống như là một tòa bảo khố cự đại, nhưng mà tuyệt đại đa số bảo vật đều đã biến thành tro bụi, chỉ còn lại một chút hình ảnh, nhẹ nhàng đụng vào liền phá thành mảnh nhỏ.
- Di!
Bốn mươi hai khối Phượng cốt trong thân thể Phong Phi Vân bắt đầu lấp lánh, nhận được một loại xúc động mãnh liệt cùng hấp lực nào đó.
Chẳng lẽ nơi này có Phượng Hoàng di bảo?
Phong Phi Vân đi theo linh giác của mình thẳng về phía trước, tìm được một khối đá khổng lồ, cao chừng một người, sợ là phải nặng mấy vạn cân.
- Thình thịch!
Phong Phi Vân dùng một chưởng đem tảng đá đánh vỡ, bên trong phát ra xích hồng quang mang chói mắt, một khối Phượng cốt lớn nhỏ cỡ nắm tay ở trng tảng đá bay ra, ánh lửa rực rỡ, khí tức thập phần khổng lồ, kinh sợ lòng người.
Một khối phượng cốt này không phải là chuyện đùa, phái trên có từng đạo văn lộ giống như là vũ văn, chỉ có đem Bất Tử Phượng Hoàng thân tu luyện tới cảnh giới cực cao mới có thể khiến cho Phượng cốt sinh ra vũ văn.
Vẻn vẹn chỉ là năng lượng cùng đạo tắc ẩn chứa trong một khối phượng cốt này liền có thể so sánh với tất cả phượng cốt trong thân thể Phong Phi Vân cộng lại, thậm chí còn phải nhiều hơn.
Truyện khác cùng thể loại
1291 chương
36 chương
832 chương
36 chương