Linh Chu
Chương 1597
Họ Mao, là Ô Quy, Mao Ô Quy, cũng không thấy trên người ngươi mọc lông a!
- Thao!
Mao Ô Quy bị tức đến hộc máu, bò lên trên cây, sau đó cùng Vân Cáp chiến đấu, vung quyền đầu liên tục lên trên đầu Vân Cáp, đem Vân Cáp đánh cho đầu óc choáng váng.
- Ta liều amngj với ngươi!
Hỏa diễm trên người Vân Cáp biến thành cực nóng, vũ mao trên người bộc phát ra thải mang, một cái đuôi đem Mao Ô Quy quét bay ra ngoài, đụng lên trên tường.
Một rùa một chim đánh đến nghiêng trời lệch đất, bất diệc nhạc hồ.
- Ngươi... Thật đã khóc.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, nhìn môi đôi ánh mắt đẹp đến khiến người ta thương tiếc, chính là ánh mắt giống như Thủy Nguyệt Đình.
- Không có.
Đông Phương Kính Nguyệt nói.
Phong Phi Vân nói:
- Ta ở chung một chỗ với Lưu Tô Hồng là bị tình thế bức bách.
- Ta biết ngươi nhất định là có nỗi khổ tâm riêng của ngươi, ta cũng tin tưởng ngươi làm bất luận cái quyết định gì cũng rất chính xác, nhưng đây là chuyện riêng của ngươi, ngươi có thể không nói cho ta.
Đông Phương Kính Nguyệt ôm tỳ bà, khẽ thối lui, kéo ra một chút khoảng cách với Phong Phi Vân, lại nói:
- Nếu như ngươi muốn nghe tỳ bà khúc, ta tùy thời đều có thể gảy đàn cho ngươi nghe.
Phong Phi Vân nhìn vào nàng thật lâu, đôi mơi hơi nhếch lên:
- Cảm ơn!
- Không cần cảm ơn!
Đông Phương Kính Nguyệt thản nhiên nói.
Đông Phương Kính Nguyệt rời đi.
Vân Cáp bị Mao Ô Quy nhổ một bên lông, lông trên đỉnh đầu cũng bị nhổ hết, giống như một con vịt ngốc theo Đông Phương Kính Nguyệt rời đi, lúc rời đi còn để xuống ngoan thoại, nhất định phải lấy lại danh dự.
Mao Ô Quy thật ra cũng không chịu nổi, bị Vân Cáp phun ra hỏa diễm thiêu tới cả người nám đen, phát ra một cỗ mùi vị hải sản, trong miệng phun ra một ngụm đen xám:
- Mẹ kiếp, hỏa diễm của con chim ngốc kia thật lợi hại, không phải là loại Phượng Hoàng cùng Anh Vũ sinh đi, không đúng a, Phượng Hoàng đều là lấy phượng huyết tự thân ngưng tụ ra thai noãn, không có nghe nói tạp giao với chủng tộc khác, nhất định là giao của Kim Ô cùng Anh Vũ, cũng có thể là Hỏa Loan cùng Anh Vũ.
Phong Phi Vân đứng ở nơi đó thất thần thật lâu, nhìn phương hướng Đông Phương Kính Nguyệt rời đi.
Mao Ô Quy không lại nói nhỏ, nói:
- Thích thì liền đuổi theo đi a, cô nương này rất không tồi, người đẹp, tâm cũng đẹp, nhìn ra được là có ý tứ với ngươi.
- Có một số việc ngươi không hiểu!
Phong Phi Vân nói.
- Chơi thâm trầm, đây cũng không phải là tác phong của ngươi!
Mao Ô Quy nói.
Phong Phi Vân nói:
- Nàng nhưng không phải là một nữ tử bình thường.
- Thật ra ta đã sớm nhìn ra, nữ tử bình thường làm sao có thể nuôi một con chim miệng xấu xa như vậy, mẹ kiếp, chỉ trách lão gia ta không ở đây, nếu không chúng ta ông cháu liên thủ, nhất định đem nó nướng rồi.
Mao Ô Quy có chút tức giận mà nói.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Nàng có thể thản nhiên uống hết độc trà mà Lưu Tô Hồng hạ nhưng không có một tia dấu hiệu trúng độc nào, cái này rất không tầm thường.
- Đúng vậy, Lưu Tô Hồng hạ độc nhưng là nhất tuyệt, ngay cả ngươi ban đầu cũng trúng độc, nếu như không phải niết bàn trọng sinh, sợ là ngươi cũng đã chết rồi, mà nói đến cái này, Đông Phương Kính Nguyệt thật đúng là khả nghi a!
Mao Ô Quy nói.
Phong Phi Vân nói:
- Mới vừa rồi ta đem Kim Tàm phật khí độ vào trong thân thể nàng, cảm giác trong thân thể nàng cũng có Thánh linh khí, mặc dù rất ít ỏi nhưng là tồn tại chân thật.
- Có vấn đề, có đại vấn đề!
Mao Ô Quy nói.
Phong Phi Vân khổ tư, lẩm bẩm tự nói:
- Chẳng lẽ trên một cái Bạch Ngọc cổ thuyền mà nàng lấy được cũng có Thánh Linh tro cốt, hoặc là nói...
Phong Phi Vân bởi vì chuyện này mà đi tìm Lưu Tô Hồng một lần, nhưng mà Lưu Tô Hồng đang cố ý tránh mặt hắn, nghĩ đến cũng là sợ hắn truy cứu, dù sao tu vi hiện tại của Phong Phi Vân đã đạt đến trình độ khiến cho nàng coi trọng.
Phong Phi Vân không tìm được người nên cũng thôi, không trì hoãn thời gian nữa, hắn còn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm.
Hắn tính toán lợi dụng thời gian này thử trùng kích Vũ Hóa cảnh một lần, xem một chút bán yêu có phải không thể đạt tới cảnh giới Vũ Hóa thật hay không.
Mấy ngày nay cả thánh đình đều sôi lên sùng sục, xảy ra một lần chấn động lớn.
- Nghe nói không, Bát thế tử đã bị chết ở trên Nguyệt Thượng tiên cung!
Một lão tẩu lung còng nói.
- Vị Bát thế tử nào?
Một vị tu sĩ khác có chút kinh ngạc, hiển nhiên còn chưa nghe qua chuyện này.
- Đương nhiên là vị Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ rồi.
- Cái gì, Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ, lá gan người nào lớn như vậy lại dám giết hắn, đây chính là Thái Tuế gia a.
- Ha ha, người bình thường tự nhiên là không dám giết, nhưng mà ra tay giết hắn chính là Thánh nữ của Thủy Nguyệt thiên cảnh.
- Giết thật tốt, giết thật hay a!
- Bát thế tử làm nhiều việc ác sớm nên có người đến trấn sát hắn, thật là đại khoái nhân tâm.
- Thủy Nguyệt thiên cảnh không hổ là đệ nhất thánh địa trong thiên hạ hiện tại, Thánh nữ điện hạ lại càng công đức vô lượng.
Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ, Lục thế tử của Tây Tiên cảnh bỏ mình, chuyện này tạo thành chấn động thật lớn, lúc ấy có vô số cường giả chạy tới phế tích ở Nguyệt Thượng tiên cung.
Vốn Thần Thiên tước phủ đã phái ra mười vạn Thánh Đình quân đi tiễu trừ hung thủ, nhưng mà sau khi biết được đối phương chính là Thủy Nguyệt thánh nữ, tướng quân của một chi Thánh Đình quân kia đã bị hù dọa co quắp trên mặt đất, vội vàng quỳ xuống dập đầu với Thánh nữ.
Chân tướng của cả sự kiện này liền ở trong thánh đình lan truyền nhanh chóng.
Cái chân tướng này nhìn như rất hoang đường nhưng mà lại để cho những tu sĩ kia của Thánh đình rất tin tưởng không nghi ngờ gì.
- Ha ha, Bát thế tử thật đúng là xui xẻo, làm ra loại chuyện này lại bị Thủy Nguyệt thánh nữ gặp được, không bị thiên đao vạn quả cũng đã là Thánh nữ điện hạ có tâm nhân hậu rồi.
- Bát thế tử làm việc càng lúc càng không kiêng dè ai cả, thậm chí ngay cả người cầm kiếm của Ngũ Kiếm động thiên cũng dám động, chờ xem đi, vị động chủ kia của Ngũ Kiếm động thiên nhưng là nổi danh về tính tình nóng nảy, chuyện này sẽ không từ bỏ như vậy đâu.
- Lục thế tử của Tây Tiên cảnh coi như là có dũng khí, dám đối nghịch với Bát thế tử, mặc dù bị Bát thế tử hoàn toàn ngược sát, bất quá cũng là một tên hán tử.
- Chờ xem đi, lão gia hỏa của Tây Tiên cảnh cũng không phải là một kẻ hiền lành, nhi tử duy nhất đã bị chết ở Thánh Đình, hắn không đến liều mạng già mới là quái sự.
...
Lúc này Thần Thiên tước phủ cũng là sứt đầu mẻ trán, ai cũng không ngờ tới thế nhưng lại chọc phải người của Thủy Nguyệt thiên cảnh, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt gì.
- Hừ, chết chưa hết tội!
Trong Thần Thiên tước phủ truyền tới một tiếng hừ lạnh, thanh âm vang dội cả thánh đình, tất cả ngôi sao đều đang rung động.
Truyện khác cùng thể loại
1291 chương
36 chương
832 chương
36 chương