Linh Chu
Chương 1593
- Oanh long long!
Phong Phi Vân từ trên trời giáng xuống, phía sau là một vạn đầu linh thú chiến hồn đang bôn đằng, lần nữa oanh xuống một chưởng mang theo lực lượng vạn thú.
Đây là lực lượng của một vạn vị Niết Bàn đệ thất trọng.
- Phốc!
- Phốc!
Hồng Long Chung bị đánh đến biến hình.
Phương Đồng Đạo cùng Âu Dương Vô Đạo đều nằm ở trên mặt đất, cả người đều là máu tươi, hấp hối, trong lòng không cách nào tin tưởng cỗ lực lượng mới vừa rồi kia là do một tên bán yêu đánh ra, đây quả thực là lực lượng có thể sánh ngang bá chủ thế hệ trước.
Phong Phi Vân phiêu nhiên hạ xuống, trên người không nhiễm một tia bụi trần, nói:
- Hai người các ngươi đều có thể đi địa ngục báo danh rồi.
- Không, ta chính là người thừa kế Cảnh chủ của Tây Tiên cảnh, ngươi giết ta sẽ gặp phải trả thù của cả Tây Tiên cảnh...
- Sư tôn ta chính là Sở Giang Vương của Âm Phủ giới cùng Bát Giới thiền sư của Thái Cổ thánh Phật miếu, phụ thân ta chính là...
Bọn họ đem từng cái chỗ dựa cường đại báo ra, muốn hù dọa Phong Phi Vân, vì mình mà tranh thủ cơ hội sống sót.
Phong Phi Vân lắc đầu, ở trong hư không vươn ra một bàn tay, thân thể của Phương Đồng Đạo cùng Âu Dương Vô Đạo trực tiếp trầm xuống, trên mặt đất chỉ lưu lại một cái thủ chưởng ấn khổng lồ, trong thủ chưởng ấn còn đang chảy máu.
Người thừa kế Cảnh chủ cùng cường giả đệ nhất thế hệ trẻ tuổi của Tây Tiên cảnh liền cứ như vậy mà chết đi, chết ở trong tay một tên bán yêu.
Nếu như tin tức kia truyền về Tây Tiên cảnh, khẳng định sẽ không có người nào tin tưởng.
Hiện tại Tây Tiên cảnh liền chỉ còn một tu sĩ cuối cùng.
Đây là một thiếu nữ có một đầu tóc đỏ, vóc người tinh tế, da thịt trắng muốt, mặc một bộ áo bào hồng sắc, trong ngón tay mảnh khảnh nắm một thanh kiếm bản to, thân kiếm so với thân thể của nàng đều phải lớn hơn mấy lần, tương phản vô cùng.
Ánh mắt nàng hỏa hồng, đôi môi như hồng mực,, hai tròng mắt trong suốt từng điểm, giống như là một vị hỏa chi tnh linh.
Phong Phi Vân nhàn nhạt nhìn thiếu nữ này một cái, nàng là một vị thiên chi kiêu nữ, tu vi đạt đến Niết Bàn đệ lục trọng, một mực đi theo bên người Phương Đồng Đạo, nhưng mà dịa vị lại không thấp hơn Phương Đồng Đạo, là một người cầm kiếm ở trong Thượng cổ động thiên Ngũ Kiếm động thiên.
Nàng bị Phương Đồng Đạo hiến tặng cho Bát thế tử, dùng cái này để đạt được tín nhiệm của Bát thế tử, mượn tay của Bát thế tử đến đối phó Diệp Hồng cảnh.
- Ngươi giết chính là Lục thế tử cùng Âu Dương Vô Đạo, thế lực sau lưng bọn họ vô cùng khổng lồ, không phải là ngươi có thể tưởng tượng, ngươi chịu được lửa giận của cường giả ở sau lưng bọn họ sao?
Thiếu nữ này lạnh giọng nói, thanh âm thanh thúy lại lãnh lệ.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ngươi chính là người cầm kiếm trong thế hệ trẻ của Ngũ Kiếm động thiên đi, nghe nói động chủ của Ngũ Kiếm động thiên các ngươi cũng là một vị nữ trung hào kiệt, bá chủ đương thời, nếu như nàng biết được hiện tại ngươi ăn mặc gợi cảm như thế, hơn nữa còn ngã vào trong ngực của một tên Bát thế tử xú danh rõ ràng, không biết động chủ của Ngũ Kiếm động thiên các ngươi có thể bị sinh sôi mà tức chết hay không.
Lai lịch của thiếu nữ này không nhỏ ở trong thế hệ trẻ Tây Tiên cảnh tiếng tăm lừng lẫy, là thần nữ được vô số tu sĩ theo đuổi ở tu tiên giới Tây Tiên cảnh.
Lưu Tô Hồng có nói qua lai lịch của người thiếu nữ này cho Phong Phi Vân, cho nên Phong Phi Vân mới biết được rõ ràng như thế.
- Không cần ngươi quản đến!
Thiếu nữ mái tóc hỏa hồng này huy động chiến kiếm, một kiếm bổ tới.
- Ai, ta tại sao có thể không quản chứ!
Phong Phi Vân thở dài một hơi, trên cánh tay ngưng tụ ra hỏa diễm chói mắt, là Phượng Hoàng nghiệt hỏa, ngưng tụ thành Phượng Hoàng trảo ấn, nắm được chiến kiếm trong tay nàng, đem chiến kiếm hòa tan.
- Thình thịch!
Chiến kiếm hòa tan đến uốn khúc, rơi trên mặt đất.
Phong Phi Vân một tay nắm được cổ của nàng, đem thân thể tinh tế uyển chuyển của nàng nhấc lên, nói:
- Đã quên nói cho ngươi biết, kỳ thạt ta cùng Bát thế tử có rất nhiều tiếng nói chung, nếu không phải là hắn chọc ta, nói không chừng chúng ta có thể trở thành bằng hữu.
- Ngươi... Ngươi đang nói cái gì?
THiếu nữ tóc đỏ bị Phong Phi Vân nắm vào trong tay không giãy dụa được.
- Đơn giản một chút, ta cùng Bát thế tử đối với nữ nhân đều có nhu cầu, ngươi vừa mới bị đem cho Bát thế tử, hẳn còn là thân trinh tiết đi, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, chung quy cần phải có người đến chịu trách nhiệm, vừa lúc mượn trinh tiếp của ngươi dùng một chút.
Khóe miệng của Phong Phi Vân nhướng lên, sau đó liền ôm thiếu nữ tóc hỏa hồng đi vào trong một tòa điện vũ.
Lúc phi thường cần dùng biện pháp phi thường.
Hiên Viên Nhất Nhất như cũ còn lẳng lặng ngồi ở trên ghế, cảm giác được hành động của Phong Phi Vân, lông mày cau lại thật chặt, có chút chán ghét.
Nàng lấy tâm ngự kiếm, lấy lực lượng một người ngăn cản hơn mười vị Vũ Hóa hiền giả, không ngừng có người bị nàng trấn áp, đánh bay ra ngoài.
Nếu không phải là có hơn mười vị Vũ Hóa hiền giả công phạt, nàng nhất định đã đi ngăn cản Phong Phi Vân làm ác.
Lúc này nàng mới phát giác, nguyên lai ác nhân là tên bán yêu này, Bát thế tử so sánh với hắn cũng chỉ có thể coi như là mảnh vụn nhỏ.
- Oanh long long!
Kiếm khí đem năm vị Vũ Hóa hiền giả cuốn bay ra ngoài.
Nàng kiếm khí lăng vân, một kiếm nơi tay có khí thế quét ngang thiên hạ.
Nhưng mà nàng cũng chỉ là phế đi tu vi của những người này, cũng không có giết bọn họ, lưu lại tính mạng của họ.
Nửa cảnh giờ trôi qua.
Hơn mười vị Vũ Hóa hiền giả kia đều nằm trên mặt đất, tất cả mọi người đang ho ra máu, tu vi của Thủy Nguyệt thánh nữ thật sự quá cường đại, đem tu vi của tất cả bọn họ đều phế bỏ.
Cả Nguyệt Thượng tiên cung đều bị đánh cho tàn phá vô cùng, tất cả tu sĩ đều bị đại chiến mới vừa rồi khiến cho sợ đến phát run, gục trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
- Bá!
Cổ kiếm bay về trong vỏ kiếm.
Hiên Viên Nhất Nhất chậm rãi mở hai mắt ra, vươn ra hai ngón tay tinh tế trắng muốt, đem chén rượu lúc trước Phong Phi Vân châm cho nàng băng lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đôi môi đỏ mọng khẽ mở:
- Ngươi làm gì với nàng?
- Làm chuyện mà nam nhân với nữ nhân nên làm!
Phong Phi Vân đem thiếu nữ mái tốc đỏ hồng kia lôi ra ngoài, quần áo vỡ tan, da thịt tuyết trắng lộ ra tảng lớn bên ngoài, phía trên còn tràn đầy máu ứ đọng, bị ném ra.
- Ngươi làm đến quá mức phát hỏa rồi!
Hiên Viên Nhất Nhất có chút tức giận, cổ kiếm trên lưng đang không ngừng minh hưởng.
Phong Phi Vân nói:
- Lục thế tử của Tây Tiên cảnh, Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ đều đã bị chết ở nơi này, đã chết nhiều thiên tài tuấn kiệt cùng Vũ Hóa hiền giả như vậy, chung quy cần cho thế nhân một cái công đạo, chẳng lẽ phải nói là Thánh nữ của Thủy Nguyệt thiên cảnh bị đùa giỡn, dưới cơn tức giận đem những tên đồ đăng tử này giết đi, ha ha, cái này sợ rằng đối với danh tiết của Thánh nữ điện hạ cùng thanh danh của Thủy Nguyệt thiên cảnh sẽ không tốt đi.
Truyện khác cùng thể loại
1291 chương
36 chương
832 chương
36 chương