Linh Chu
Chương 1591
Tây Tiên cảnh Lục thế tử Phương Đồng Đạo âm ngoan nói:
- Nếu người chứng kiến ngày đó đều đã chết, đây cũng là chết không có đối chứng, chúng ta hiện tại liền đi Trú Thiên phủ hưng sư vấn tội, không sợ đám lão tổ của Diệp Hồng cảnh bọn họ không đem hai vị quận chúa gioa ra, hắc hắc, nghe nói tu vi của hai vị quận chúa này đều đã đạt đến Niết Bàn đệ lục trọng, Bát thế tử thái bổ nguyên âm của các nàng, tu vi khẳng định nâng cao một bước.
Bát thế tử cười lạnh.
Một lão giả vội vàng đi tới, hướng về phía Bát thế tử khom người bái một cái, nói:
- Mới vừa ròi ta nhìn thấy tên tiểu tử kia của Diệp Hồng cảnh.
- Tên tiểu tử kia!
Tâm tình hôm nay của Bát thế tử rất không ổn, đặc biệt là nghe được ba chữ "Diệp Hồng cảnh" kia.
- Chính là tên tiểu tử hôm nay giết Ô lão!
- Tốt, đến vừa lúc, lại chủ động đưa đến trước của, hôm nay chính là ngày chết của hắn.
Bát thế tử cười lớn một tiếng.
Lão giả kia cũng là âm trầm cười, nói:
- Không chỉ có như thế, bên người tiểu tử kia còn đi theo một nữ tử dung mạo như thiên tiên, xinh đẹp chí cực.
- So sánh với Thất quận chúa của Diệp Hồng cảnh còn đẹp hơn?
Bát thế tử chợt có hứng thú.
Lão giả nói:
- Chỉ có hơn chứ không kém, quả thật chính là tiên nữ hạ phàm.
Bát thế tử lại cũng không đợi được nữa, vội vàng triển khai Thiên Nhãn thần thông, tìm kiếm ở trong tiên cung, rất nhanh liền ở phía dưới tìm được bóng dáng của Phong Phi Vân cùng Hiên Viên Nhất Nhất.
Thời điểm khi hắn nhìn thấy Hiên Viên Nhất Nhất, nhất thời huyết mạch giống như căng ra, từ trước đến giờ còn chưa thấy nữ tử xinh đẹp mà thánh khiết như thế, trước kia có ngủ cùng với những cô gái khác cũng còn không đẹp bằng một ngón tay của nữ tử này.
Đây chẳng lẽ là lễ vật mà trời cao đưa đến.
- Đi, ta muốn đích thân gặp vị mỹ nhân này một lần, không nghĩ đến đệ lục trung ương vương triều ngoại từ Cửu Thiên tiên tử ra còn có giai nhân như thế.
Bát thế tử cực kỳ hưng phấn, bị vẻ xinh đẹp của Hiên Viên Nhất Nhất hấp dẫn đến tâm thần không yên, đứng ngồi không được, lập tức liền từ trên linh đảo bay xuống, xuất hiện ở trước mặt Phong Phi Vân cùng Hiên Viên Nhất Nhất.
Phong Phi Vân ngồi ở trên ghế bằng ngọc, nhấc lên một bầu rượu màu đồng xanh, liền rót rượu cho Hiên Viên Nhất Nhất, căn bản giống như không nhìn thấy Bát thế tử đến.
- Tiểu tử, nơi này đã thuộc về Bát thế tử, ngươi có thể lăn.
Một đại hán đầu trọc đi qua, một chưởng đem bình rượu trong tay Phong Phi Vân đánh bay ra ngoài, rượu cũng chảy ra đầy bàn.
Phong Phi Vân ung dung thong thả cười nói:
- Vậy cũng tốt, chúng ta đi chỗ khác!
- Chậm đã!
Đại hán đầu trọc kia ngẩng mũi lên, cười lạnh nói:
- Ta nói là ngươi cút đi, vị tiểu thư xinh đẹp này lưu lại với Bát thế tử chúng ta.
Phong Phi Vân cười nói:
- Vị tiểu thư xinh đẹp này sợ rằng không đem Bát thế tử các ngươi để vào trong mắt.
- Ha ha!
Tất cả tu sĩ đều cười lên, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân giống như là đang cười một tên ngu ngốc.
- Cả đệ lục trung ương vương triều còn không có nữ nhân nào mà Bát thế tử chúng ta không chiếm được, tiểu tử, ngươi tốt nhất là biết điều một chút cút qua một bên, nếu không lát nữa sẽ là ngày chết của ngươi.
- Thình thịch!
Đại hán đầu trọc kia trực tiếp bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, thân thể đụng lên trên vách tường, sau đó ngất đi.
Hiên Viên Nhất Nhất như cũ ngồi ở chỗ đó, trên người tiên hà lượn lờ, cơ thể tuyết trắng, Thánh nữ hạ trần, thản nhiên nói:
- Ta chẳng bao giờ giết người qua, hôm nay các ngươi đừng ép ta phá lệ!
- Tốt, có tính cách, ta thích nữ tử như vậy.
Bát thế tử đi qua, một tay giống như ảo ảnh hướng vị trí eo thon của Hiên Viên Nhất Nhất đưa tới.
Đây là một loại thủ ấn, tựa như tự hư tự huyễn nhưng mà hết sức cao minh.
Tu vi của Bát thế tử này không kém.
Phong Phi Vân khẽ mỉm cười, biết Bát thế tử này sắp xui xẻo rồi, lại dám đùa giỡn Thủy Nguyệt thánh nữ, đây không phải là muốn chết sao.
Chẳng qua là không biết Hiên Viên Nhất Nhất có thể chân chính giết hắn hay không, nếu như nàng không đành lòng hạ thủ, vậy Phong Phi Vân cũng chỉ đành tốn công rồi.
- Hoa!
Tay của Bát thế tử còn chưa đụng vào y phục của Hiên Viên Nhất Nhất, cánh tay đã bị một đạo kiếm khí chặt đứt, nửa đoạn cánh tay bay ra ngoài, máu trong cổ tay chảy ra đầm đìa.
Bát thế tử phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị giết:
- Đàn bà thúi, dám cắt cánh tay của ta...
Hiên Viên Nhất Nhất cũng dâng lên lửa giận, cổ kiếm lần nữa bay ra ngoài, oanh kích ở trên bộ ngực của Bát thế tử, trực tiếp đem Bát thế tử bắn bay ra ngoài, đan điền bạo liệt, huyết tuyền lăn xuống, trào ra xa mấy chục thước.
Nàng không hạ sát thủ, chẳng qua là phế đi tu vi của Bát thế tử.
Phong Phi Vân ngồi ở đối diện với nàng, âm thầm lắc đầu.
Bát thế tử phải chết.
Phong Phi Vân nhìn đúng thời cơ, đang ở thời điểm Hiên Viên Nhất Nhất đem Bát thế tử đánh bay ra, lập tức đánh ra lực lượng của Kiếp Diệt Vạn Đạo pháp, một đạo tử kiếp đánh vào trong thân thể của Bát thế tử, hoàn toàn chặt đứt sinh cơ của hắn.
- Tiện nghi cho ngươi rồi!
Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như vậy.
- Thình thịch!
Bát thế tử rơi trên mặt đất, toàn thân đều là máu tươi, không nhúc nhích.
Những tu sĩ kia của Bát thế tử phủ đều bị dọa, làm sao ngờ tới có người dám ra tay tàn nhẫn như thế với Bát thế tử, nếu như Bát thế tử bị thương tổn, bọn họ đều hỏng bét.
Một nữ tu sĩ xông lên đem Bát thế tử đỡ dậy từ trên mặt đất, nhất thời sắc mặt đại biến, run giọng nói:
- Bát... Bát... Bát thế tử, chết... Rồi...
- Oanh!
Tất cả mọi người bị dọa đến trên người đổ mồ hôi lạnh, trời ạ, nữ tử này thế nhưng giết Bát thế tử.
Hiên Viên Nhất Nhất hơi có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân ở đối diện một cái, gia hỏa này như cũ phong khinh vân đạm, tựa như là người không có chuyện gì, đang tự mình uống rượu.
- Chết, phải chết, đem tên hung thủ này bầm thây vạn đoạn, lấy tính mạng của nàng để tế điện cho vong hồn Bát thế tử.
Tất cả tu sĩ đều hướng Hiên Viên Nhất Nhất giết tới, đủ loại lực lượng cùng thần thông đều oanh áp xuống, làm cho cả tiên cung này đều đang run rẩy, rất nhiều điện vũ đều ầm ầm sụp đổ, biến thành phế tích.
- Oanh long long!
Từng đạo lực lượng chấn động, có Vũ Hóa hiền giả tế xuất Thập phẩm linh khí oanh áp xuống.
Hiên Viên Nhất Nhất đều không có chút biến sắc nào, chậm rãi nhắm hai mắt lại, lấy tâm ngự kiếm, cổ kiếm trên lưng bay ra ngoài, kiếm khí tung hoành, đem tất cả thần thông đạo pháp đều đón lấy.
- Phốc!
- Phốc!
Mỗi một đạo kiếm khí bay ra thì có một vị tu sĩ ngã trên mặt đất, không bị chết nhưng mà tu vi lại bị phế rồi.
Nhưng mà những tu sĩ ngã trên mặt đất này cũng rốt cuộc không bò dậy được, rất nhanh liền đã bị chết thật, bị chết mà không giải thích được.
Truyện khác cùng thể loại
1291 chương
36 chương
832 chương
36 chương