Linh Chu
Chương 1566
Ở tu đạo giới tồn tại hai loại hiện tượng: trong đó một loại tương đối phổ biến, chính là tử bằng mẫu quý, tử bằng phụ quý.
Nói cách khác phụ thân hoặc mẫu thân cường đại, hài tử sinh ra về mặt Tiên Thiên đã cường đại hơn hài tử khác, khởi điểm cũng cao hơn hài tử bình thường nhiều.
Một loại khác thì tương đối hiếm thấy, được xưng là "Mẫu bằng tử quý" .
Cũng chính là thiên tư và tu vị mẫu thân cũng không cường đại lắm, nhưng lại hoài "Thánh Thai", trong tình huống này, "Thánh Thai" sẽ phản hồi mẫu thân, đồng thời khi mình phát triển cũng sẽ khiến mẫu thân cũng trở nên cường đại hơn.
Long La Phù hiện giờ gặp phải chính là tình huống này.
Cái này đương nhiên là t chuyện tốt, nhưng nếu mẫu thân không khống chế đươc lực lượng đột nhiên bành trướng, vậy thì chuyện tốt cũng sẽ biến thành tai nạn ngay.
Phong Phi Vân truyền cho Long La Phù một loại công pháp đỉnh cấp, khiến nàng càng thêm dễ dàng khống chế lực lượng trong cơ thể, sau khi giúp nàng thông hiệu đạo lý công pháp này thì Phong Phi Vân y mới yên tâm rời đi.
Phong Phi Vân đối với Dương Thần Thánh Thai vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đi tìm Quý gia tỷ muội một lần.
Lần này vẫn không có kết quả, các nàng căn bản không lùi bước, Phong Phi Vân cũng chỉ có thể lần nữa buông tha.
- Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cường cầu
Sau khi Phong Phi Vân đạt tới Niết Bàn thất trọng trong lòng đột nhiên có một loại cảm ngộ khác.
Sau khi đạt tới cảnh giới này, Phong Phi Vân rất muốn đi tìm Hiên Viên Nhất Nhất tái chiến một lần, hiện giờ hai người ở cùng cảnh giới, đều là Niết Bàn đệ thất trọng, có rất ít người có thể đạt tới cảnh giới này.
Phong Phi Vân rất muốn biết, rốt cuộc là 《 Bất Tử Phượng Hoàng Thân 》, 《 Kim Tàm Kinh 》 mình tu luyện mạnh, hay là 《 Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển 》 và 《 Thiên Nhai Đạo 》 mà nàng tu luyện mạnh hơn.
Nàng có "Chỉ Xích Thiên Nhai Bộ", Phong Phi Vân có "Luân Hồi Tật Tốc" .
Lòng của nàng tĩnh kiếm vô địch, Phong Phi Vân cũng có thể kiếp diệt vạn đạo.
Phong Phi Vân ở kiếp trước chính là chết dưới 《 Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển 》 của Thủy Nguyệt Đình, bị nàng một kiếm phá vỡ Phượng Hoàng thân, nhưng là nàng ra tay từ sau lưng.
Một kiếm ra, không nương tay, long trời lở đất.
Phong Phi Vân lúc ấy căn bản không chính thức lĩnh giáo được sự cường đại của loại kiếm quyết này.
Trong bất tri bất giác, Phong Phi Vân đi tới một mảnh bờ biển mênh mông, ngẩng đầu nhìn lại, .
Trên biển sinh trăng sáng, hà khí vân chưng úy, nước biển dưới ánh trăng tựa như vẩy cá màu bạc nhẹ nhàng lắc lư dưới gió nhẹ, mang đến cho người một loại mỹ cảm đặc thù.
Phong Phi Vân chân đạp sóng biển, như giẫm trên đất bằng, mỗi một bước rơi xuống, trên mặt biển đều sinh ra một đóa hoa sen, chính là Phật khí tinh hoa ở giữa thiên địa cảm giác được lực lượng tinh thuần trong thân thể Phong Phi Vân nên tự động tụ tập qua, biến thành hoa sen.
Cũng không biết đã đi trên biển bao nhiêu bước, xa xa nhìn lại trên mặt biển có một hải đảo, ở trên đảo đứng một tiên ảnh bạch y, yên tĩnh như U Lan, lưng cõng cổ kiếm đứng dưới ánh trăng.
Nàng thân tư mênh mông, như một vị trích tiên không tỳ vết, lâm phong mà đứng, nói:
- Đã biết rõ ngươi sẽ đến.
Phong Phi Vân dừng bước lại, bất động trên mặt biển, vằn nước dưới chân rung động hóa thành một Phật ảnh, thánh khiết mà mênh mông:
- Ta muốn kiến thức một kiếm mạnh nhất của ngươi.
Hiên Viên Nhất Nhất lắc đầu, nói:
- 《 Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển 》 chú ý chính là dùng tâm ngự kiếm, muốn thi triển một kiếm mạnh nhất, nhất định phải hao phí tất cả tâm lực, một kiếm ra, tâm liền chết.
- Một kiếm ra, tâm liền chết.
Phong Phi Vân thì thào tự nói.
Phong Phi Vân chậm rãi giơ thủ chưởng lên, bàn tay bày biện ra một mảnh Phật hiệu thế giới, Thiên Địa Càn Khôn đều thai nghén lòng bàn tay, núi cao thành lĩnh, hồ nước hóa biển, niết cửu thiên thập địa trong tay.
Đây là "Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa", là Đại Thừa Phật hiệu thần thông của bước tằm đồ thứ ba trong 《 Kim Tàm Kinh 》, đã hòa tan 300 vạn loại Phật hiệu biến số, sau đó hội tụ thành một loại chưởng ấn Thiên Địa.
Ầm ầm.
Tuy rằng còn chưa đạt tới "Hỗn Nguyên", cũng đã chấn động trời xanh.
- Nhất niệm sinh diệt.
Hiên Viên Nhất Nhất nhắm hai mắt lại, tiên nhan óng ánh, tóc dài lưu ti, cổ kiếm trên lưng bay lên, như một vòng trăng sáng nhô lên cao, ánh trắng cả một mảnh biển cả.
Càn Khôn thế giới tan vỡ, Minh Nguyệt nghiền nát.
Thiên Địa khôi phục lại bình tĩnh.
Một trận chiến này cuối cùng vẫn không đánh, cũng bởi vì một câu kia của Hiên Viên Nhất Nhất, "Một kiếm ra, tâm liền chết", tất cả chiến ý trên người Phong Phi Vân liền không còn nữa rồi, trong miệng một mực đang niệm một câu nói kia, một mực niệm đến khi chân trời ngân bạch sắc.
Khi tia nắng ban mai rơi vãi xuống, Phong Phi Vân đã đi ra khỏi hòn đảo nhỏ kia.
- Ta tất nhiên sẽ đánh với ngươi một trận, bất quá phải đợi lần sau rồi.
Tâm Phong Phi Vân đã không yên, đúng lúc này cho dù có đánh một trận với Hiên Viên Nhất Nhất cũng là bại nhiều thắng ít.
Hắn ngồi xếp bằng bên bờ biển suốt hai ngày, trong lòng suy nghĩ kĩ càng mới lần nữa vững vàng lại.
Lần này đã ở bên trong Thiên quốc vài ngày, Phong Phi Vân sợ bị những người kia của Cảnh Chủ Phủ khám phá ra khôi lỗi phân thân của mình, vì vậy liền vội vàng rời khỏi Thiên quốc, không cùng giao thủ với Hiên Viên Nhất Nhất nữa.
Phong Phi Vân mới từ trong thông đạo Thiên quốc đi ra liền cảm giác được hào khí rất không đúng, trong phòng của mình có thêm một người.
Khôi lỗi phân thân của mình cũng bị trấn giết, đánh bể thành bột đá.
Đây là một bóng lưng rất mỹ lệ.
Nàng ngồi ở dưới cửa sổ, áo tím trên người sáng rõ, tóc dài mềm mại, trong tay cầm một thanh quạt xếp, đưa lưng về phía Phong Phi Vân, thanh âm bất thiện nói:
- Ngươi rốt cục đã ra rồi.
Phong Phi Vân thu hồi cự Phật màu vàng, nếu Lưu Tô Tử đã không làm hỏng Kim Phật này thì cũng nói rõ tâm tình của nàng còn không xấu tới cực điểm.
Hắn cười cười, nói:
- Ta đây là đang cố ý khảo nghiệm nhãn lực của Tử công tử, không nghĩ đến nhãn lực Tử công tử siêu phàm, liếc mắt liền khám phá ra được khôi lỗi phân thân của ta, lợi hại, lợi hại.
- Ta hiện giờ chỉ muốn biết Nhất Nhất ở đâu rồi.
Thần sắc Lưu Tô Tử rất nghiêm túc, đông lạnh trước nay chưa từng có, trên người mang theo một cổ khí thế bức nhân, tựa hồ muốn toàn bộ phòng ốc đều bị đóng băng vậy.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi nói là Thủy Nguyệt Thánh nữ sao?
- Vậy ngươi cho rằng ta còn có thể nói ai khác à?
Lưu Tô Tử tranh phong tương đối nói.
- Ha ha, Tử công tử sao lại tới chỗ ta tìm người thế, Thủy Nguyệt Thánh nữ thiên tư tuyệt đại, Thần Long không thấy thần vĩ, ta làm sao có thể biết rõ loại nhân vật Thần Tiên như nàng đi đâu chứ, các ngươi không phải phát tiểu sao, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không biết nàng đi nơi nào sao?
Phong Phi Vân ngồi xuống, trên mặt treo vui vẻ, lộ ra phong khinh vân đạm, không chút sợ bị Lưu Tô Tử nhìn ra sơ hở.
Truyện khác cùng thể loại
1291 chương
36 chương
832 chương
36 chương