Linh Chu
Chương 1557
Nếu để cho tình thế như vậy phát triển, vậy thì đối với mình sẽ càng lúc càng bất lợi.
Phong Phi Vân nhẹ nhàng đánh mặt bàn, trong mắt sáng tối bất định.
Hiên Viên Nhất Nhất nhìn thấy sắc mặt Phong Phi Vân trở nên trầm ngưng, chợt nhân tiện nói:
- Đó là việc tư giữa các ngươi, ta vốn không nên quản nhiều, nhưng Tô Tử chính là phát tiểu của ta, nếu có người bội tình bạc nghĩa đối với nàng, ta tuyệt đối sẽ không buông tha người này... Cho dù là vi phạm nguyên tắc một lần.
Phong Phi Vân trầm ngâm, thở dài nói:
- Không nghĩ đến chúng ta làm bí mật như vậy mà vẫn bị ngươi thấy được, Tô Tử... Nàng coi như không tồi.
Hiện giờ, trước tiên phải ôn định Hiên Viên Nhất Nhất đã.
Hiên Viên Nhất Nhất nói:
- Tâm tình của nàng thật có chút không ổn định.
Phong Phi Vân khép hai mắt lại, cắn răng thật chặt, sắc mặt cực kỳ đắng chát, nói:
- Đều tại ta, đều tại ta... Nói thật cho ngươi biết a, kỳ thật... Ta là bị Lưu Tô Hồng bức bách, nàng muốn đạt được kiện kỳ bảo mà ta lấy được trong Cửu Uyên Tiên Thành kia.
Hiên Viên Nhất Nhất tuy rằng tâm trí hơn người, nhưng dù sao vẫn quá mức tinh khiết, chợt nói:
- Thì ra là như thế, vậy ngươi đưa kiện kỳ bảo kia cho nàng là được, loại bảo vật này đặt ở trên người của ngươi, chỉ sẽ mang đến cho ngươi sát kiếp vô tận thôi.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Không đơn giản như vậy, nếu ta đưa kỳ bảo kia cho nàng, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nàng nhất định sẽ giết người diệt khẩu, sau đó hủy thi diệt tích, như vậy tất cả mọi người liền cho rằng kiện kỳ bảo kia vẫn còn trên người của ta, sẽ không ai hoài nghi đến nàng cả.
- Cho nên ngươi muốn nàng gả cho ngươi.
Hiên Viên Nhất Nhất nói.
Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Đây phương pháp cứu mạng cuối cùng của ta, chỉ cần nàng ở trước mặt người trong thiên hạ gả cho ta, vậy thì ta cũng tương đương với cho thêm một phần bảo đảm tánh mạng, đến lúc đó ta lại đưa kiện kỳ bảo kia cho nàng, có lẽ nàng sẽ không làm quá tuyệt.
Bành.
Hắn vỗ án, tóc tán loạn, giận không kềm được, ngửa lên trời nói:
- Ô hô, ban yêu không địa vị, bán yêu không tôn nghiêm ah, khi ở trước mặt loại chủ nghĩa bá quyền cường thế như bọn hắn, bán yêu chúng ta ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, chỉ có thể mặc người chém giết, còn không bằng nô lệ...
- Ngươi phải biết rằng ta và Tô Tử mới là yêu thật đáng tiếc chúng ta lại không thể ở cùng một chỗ, nhất định phải bị chia rẽ, ngươi nhất định phải nói cho Tô Tử...
Phong Phi Vân nuốt nuốt nước đắng, nói:
- Bảo nàng ngàn vạn đừng trách ta, Lưu Tô Hồng lấy toàn bộ tánh mạng hàng tỉ bán yêu của Bán Yêu Minh để uy hiếp ta, ta không thể không để ý đến tánh mạng của bọn hắn được, cho dù chịu lấy tra tấn, thì cứ để nàng tra tấn mình ta được, đây là mạng của ta...
Trông thấy bộ dáng Phong Phi Vân như phát điên, vốn trong lòng Hiên Viên Nhất Nhất còn có chút nghi hoặc, tuy nhiên cũng tạm thời kiềm chế lại, nói:
- Ngươi... vẫn nên tỉnh táo một chút, Tô Tử nếu là biết rõ sự thật, cũng không muốn thấy ngươi như vậy đâu.
- Không, đừng nói gì nữa, ta cảm thấy nhân sinh của ta một mảnh u ám, chuyện gì cũng bị người khác khống chế, chẳng lẽ là vì ta là một bán yêu sao, bán yêu thì trời sinh đã là mạng đê tiện rồi.
Nắm đấm Phong Phi Vân không ngừng đập lên mặt bàn, đột nhiên tựa như một người chết đuối bắt được một căn rơm rạ cứu mạng cuối cùng, liền xông ra ngoài, một phát bắt lấy cổ tay Hiên Viên Nhất Nhất, nói:
- Thánh nữ đại nhân, ngươi tâm nhân hậu, ngươi thuần khiết thiện lương, ngươi cứu cứu ta, ngươi cứu cứu ta đi...
- Ta...
Hiên Viên Nhất Nhất bị Phong Phi Vân bắt lấy cổ tay, cũng có chút bối rối, nói:
- Ta... Ta làm sao cứu ngươi?
- Mang kiện kỳ bảo chó má gì đó đi, mang về Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, vậy thì Lưu Tô Hồng cũng sẽ không ngấp nghé nó nữa.
Phong Phi Vân rất kích động nói, nghiến răng nghiến lợi, đối với kiện kỳ bảo kia cực kỳ thống hận, hận không thể lập tức ném nó đi.
Hiên Viên Nhất Nhất nhíu mày, nói:
- Phàm là bảo vật sẽ gây ra đại loạn, Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ngược lại có thể bảo thời bảo quản giúp, kiện kỳ bảo kia giờ ở nơi nào?
- Ngay ở bên trong Thiên quốc, hiện giờ ta sẽ mang ngươi đi lấy.
Phong Phi Vân tế ra một tòa Kim Phật cao 99 mét, sau đó mở ra thông đạo Thiên quốc, hướng Hiên Viên Nhất Nhất làm một tư thế xin mời.
Diêu Cát đứng ở một bên cực kỳ hiểu rõ o Phong Phi Vân, thẳng đến khi Phong Phi Vân mở ra thông đạo Thiên quốc nàng mới xem như đã hiểu rõ Phong Phi Vân đến cùng muốn làm gì, trong lòng cười thầm không thôi.
Hiên Viên Nhất Nhất dung nhan thanh lệ, khí chất tuyệt trần, không ai có khí chất Thánh nữ hơn nàng cả.
Nàng đối với "Thiên quốc" mà cao tăng Phật môn lập ra trong truyền thuyết cũng rất tò mò, lập tức bước ra, tiến nhập Thiên quốc thông đạo, biến mất trong Cảnh Chủ Phủ.
Sau một khắc, Phong Phi Vân, Tuyết Lang, Diêu Cát cũng đều xuất hiện bên trong Thiên quốc.
Dưới chân là một mảnh hải dương mênh mông, sóng cả mãnh liệt; thiên mạc trên đỉnh đầu, có vầng sáng như liệt nhật do Phật Xá Lợi phát ra.
Gió biển thổi phật, mang theo vị mặn nhàn nhạt .
Nàng hít một hơi thật sâu, đôi mắt dễ thương chậm rãi nhắm lại, lông mi chỉnh tề mà nồng đậm, nói:
- Yên tĩnh, tường hòa, không hổ là một phương Tịnh thổ, một tòa Thiên quốc, nhưng vì sao nơi tường hòa như vậy lại có một đám khắc nghiệt truyền ra thế?
Hai con ngươi nàng bỗng nhiên mở ra, thập phần không linh, nhưng ánh mắt lại sắc bén dị thường, nhìn thẳng Phong Phi Vân ở dị thường, chằm chằm vào đôi mắt màu đỏ nhạt kia của Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân ôm hai tay, lộ ra rất nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm vào tiên nhan tuyệt lệ trước mặt, cười nói:
- Linh giác của Thánh nữ đại nhân quả nhiên lợi hại, khiến người bội phục ah, ta cũng đã che dấu rất tốt rồi, nhưng vẫn bị ngươi phát hiện.
- Ta không rõ, ngươi đến cùng vì sao lại làm vậy, ngươi thật là kỳ quái, nếu ngươi thật sự muốn đối phó ta, lúc ở Cửu Uyên Tiên Thành ta bị thương chẳng phải thích hợp hơn sao?
Hiên Viên Nhất Nhất lộ ra rất bình tĩnh, ngọc nhan óng ánh, vô hạ vô cấu, tóc dài đen nhánh theo gió mà bay, như là một cây sợi thô ôn nhu vậy.
- Lúc này khác, lúc kia khác.
Phong Phi Vân dừng một chút, nói:
- Nói thực ra, ta thật sự không muốn làm khó Thánh nữ đại nhân, ta cũng là bất đắc dĩ a, kỳ thật, ta chỉ là muốn mời Thánh nữ đại nhân ở lại trong Thiên quốc một thời gian ngắn thôi.
- Ngươi muốn giam giữ ta?
Hiên Viên Nhất Nhất hơi nhíu mày lại.
Phong Phi Vân cười nói:
- Không phải giam, là mời Thánh nữ đại nhân làm khách ở Thiên quốc, chẳng qua thời gian hơi lâu một chút thôi.
- Vậy nếu ta không muốn thì sao?
Hiên Viên Nhất Nhất tuy rằng tính cách ôn hòa, nhưng cũng không phải một người nguyện ý bị người uy hiếp.
- Vậy thì. . . Thật sự là có chút tổn thương hòa khí rồi.
Phong Phi Vân thở dài một tiếng, khí thế trên người trở nên lợi hại, chậm rãi vươn tay ra, trên chưởng ấn Phật quang sáng quắc, đan vào thành đường vân một tòa thế giới, như đỡ lấy một mảnh hoàn vũ vậy.
Truyện khác cùng thể loại
1291 chương
36 chương
832 chương
36 chương