Linh Chu
Chương 1546
Ngay cả Tứ tổ ngồi ở trên lưng thần lộc da thịt trên mặt đều liên tục bị rung động, cả kinh không nhẹ, lời này nhưng là từ trong miệng Thủy Nguyệt thánh nữ nói ra, có độ tin cậy cực cao, nhưng mà lão còn là muốn xác nhận lần nữa, nói:
- Ngươi thật tu luyện Đại khôi lỗi thuật?
Lúc này muốn phủ nhận cũng đã muộn rồi.
Phong Phi Vân cắn răng nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Nhất Nhất, cười cười, nói:
- Đúng vậy a, vãn bối từng đi vào trong một tòa Thái cổ động phủ, ở bên trong nhận được một thiên tàn quyển của Đại khôi lỗi thuật.
- Không cách nào, chỉ cần có tàn quyển, thiên cơ doanh của cảnh chủ phủ chúng ta đù để căn cứ vào tàn quyển suy tính là Đại khôi lỗi thuật đầy đủ.
Một vị lão nhân của cảnh chủ phủ nói.
Tứ tổ trừng mắt một cái, vị lão nhân vừa mới nói kia sắc mặt chợt trở nên tái nhợt, biết mình nói lời không nên nói, vội vàng im lặng.
Một biến cố này đem hai thiên chi kiêu nữ Lưu Tô Hồng cùng Lưu Tô Tử đều cả kinh sửng sốt.
Lưu Tô Hồng rất nhanh liền phản ứng lại, thản nhiên đến bên người Phong Phi Vân, mỹ mâu đưa tình, ôn nhu mà nói:
- Ta cùng Vân ca là thật tâm yêu nhau, lưỡng tình tương duyệt, hi vọng các trưởng bối có thể thành toàn.
Tròng mắt của Lưu Tô Tử nhíu lại, vốn là nàng chuẩn bị đến xem kịch vui nhưng mà lại không nghĩ đến trong lúc vô ý biết được một tin kinh hãi như vậy.
- Khó trách Lưu Tô Hồng sẽ thích một tên bán yêu, sợ là càng thêm coi trọng đại khôi lỗi thuật và kiện kỳ bảo kia mà Phong Phi Vân nắm giữ.
Trong lòng Lưu Tô Tử cười lạnh một tiếng.
Nếu để cho nhất mạch này của Lưu Tô Hồng chiếm được Đại khôi lỗi thuật một trong Thái cổ bát thuật, sợ rằng nhất mạch của nàng này sẽ trở thành chủ nhân tuyệt đối của Lưu Ly gia tộc, những mạch khác chẳng phải đều sẽ bị đánh ép xuống sao.
Bất quá Lưu Tô Tử như cũ không tin Phong Phi Vân thật sự yêu mến Lưu Tô Hồng, cho nên lên tiếng nói:
- Phong Phi Vân, hôm nay có ta cùng Thủy Nguyệt thánh nữ ở đây, người nào cũng không thể uy hiếp ngươi, nhưng ngàn vạn lần không nên làm ra một chút quyết định ngu xuẩn.
Bên trong nhất mạch kia của Lưu Tô Hồng có một vị lão nhân gương mặt gầy gò, khẽ vuốt chòm râu trắng, cười lạnh nói:
- Tử nhi, ngươi đây là có ý gì, chẳng lẽ hoài nghi tình yêu của Hồng nhi cùng Phi Vân tiểu huynh đệ là giả dối hay sao?
Một vị lão nhân khác bảo tướng trang nghiêm, vui mừng cười nói:
- Ta cảm thấy Phi Vân tiểu huynh đệ mi thanh mục tú, thiên tư tuyệt đỉnh, cùng Hồng nhi quả thực chính là một đôi do trời đất tạo ra.
- Tử nhi, chớ có vô lễ, tỷ tỷ của ngươi tìm được tình yêu đích thực rồi, ngươi hẳn là chúc phúc cho bọn họ mới phải.
...
Lúc trước mọi người còn đối với Phong Phi Vân lạnh nhạt mà nhìn, giờ phút này bởi vì Phong Phi Vân thân mang Đại khôi lỗi thuật, cả đám đều trở nên vô cùng nhiệt tình.
Trong lòng Phong Phi Vân rất không chịu được một bộ sắc mặt của những người này, cười thầm trong lòng, trên đời này thật đúng là không có địch nhân tuyệt đối, chỉ có lợi ích tuyệt đối.
Chỉ cần có lợi ích tuyệt đối, coi như là địch nhân đều có thể biến thành bằng hữu, coi như là địch nhân đều có thể biến thành thân nhân.
Lưu Tô Tử vẫy vẫy chiết phiến, nói:
- Phong Phi Vân, ngươi nói như thế nào?
Phong Phi Vân sờ sờ cằm, khóe miệng giương lên, đem tay ngọc thon thon của Lưu Tô Hồng nắm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, cùng Lưu Tô Hồng "tình chàng ý thiếp" đối thị mà cười, nói:
- Ta cùng Hồng nhi là yêu nhau thật sự, đáng tiếc thân phận của ta quá hèn mọn, sợ là...
- Vân ca!
Lưu Tô Hồng vươn ra một ngón tay ngọc, ngăn cản lại đôi môi của Phong Phi Vân, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Đừng nói những lời làm bẩn lỗ tai kia, ngươi vốn là biết ta không cần những thứ đó mà.
Lưu Tô Tử hừ lạnh một tiếng, cảm giác trong lòng rất ghê tởm, rất không chịu nổi bộ dáng ngươi nâng ta đỡ kia của Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Hồng, nội dung vở kịch loại này thật sự quá máu chó, nàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng đây là sự thật.
Hiên Viên Nhất Nhất vừa nhìn thấy sắc mặt của Lưu Tô Tử có chút khó coi, tự nhiên hiểu được nàng làm sao lại kích động như vậy, trong lòng không khỏi cũng có chút trở nên tức giận, cảm thấy Phong Phi Vân thực sự là quá lạm tình, nếu đối xử với Tô Tử tốt hơn, lại vì sao lại đi trêu chọc tỷ tỷ của nàng.
Huống chi còn ở trước mặt của Tô Tử nói ra những lời không biết thẹn như vậy, đây là đả thương trái tim của Tô Tử nhiều lắm.
Ai, từ cổ nam nhi nhiều bạc tình, chí cổ si tình không dư hận.
Hiên Viên Nhất Nhất cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, chuyện tình cảm nàng cũng không xen vào được, lên tiếng an ủi:
- Tô Tử, nếu như trong lòng ngươi thống khổ, liền theo ta đến Thủy Nguyệt thiên cảnh thanh tu mấy năm.
Lưu Tô Tử anh tư bộc phát, cười lạnh liên tục, trong mỹ mâu mang theo vài phần tiếu dung, nói:
- Ta mới sẽ không thống khổ, Lưu Tô Hồng nếu đã xuất chiêu, ta đây há có đạo lý lùi bước, ta như cũ không tin Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Hồng thật sự yêu nhau, Phong Phi Vân nhất định nhận lấy uy hiếp nào đó mà chúng ta không biết.
Hiên Viên Nhất Nhất lắc đầu thở dài, cảm thấy tình căn của Lưu Tô Tử đối với Phong Phi Vân đã chôn sâu, vẫn là không bỏ xuống được, cho nên nói:
- Ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ.
- Ha ha, đây đều là bị Lưu Tô Hồng bức ta.
Tâm tư của Lưu Tô Tử trầm trọng, tuyệt đối không thể để cho người của một mạch Lưu Tô Hồng nhận được Đại khôi lỗi thuật, như vậy mà nói vị trí người thừa kế cảnh chủ phủ liền không phải chính là nàng thì còn ai nữa, hơn nữa sau này người của nhất mạch chính mình cũng rất khó lại có ngày xuất đầu.
Hiên Viên Nhất Nhất lần nữa thở dài.
- Tốt lắm, Nhất Nhất, ngươi nhưng là Thủy Nguyệt thánh nữ, làm sao lại luôn thở dài, ta nhưng cũng không có than nhiều như ngươi.
Lưu Tô Tử xinh đẹp cười nói.
Hiên Viên Nhất Nhất nói:
- Ta đây là vì ngươi mà than!
- Đây có cái gì mà cần thở dài, tranh giành người thừa kế vốn chính là như vậy, tính toán qua, tính toán lại, không cẩn thận liền vạn kiếp bất phục, nào có thanh tĩnh như Thủy Nguyệt thánh nữ các ngươi.
Lưu Tô Tử nói.
Hiên Viên Nhất Nhất nói:
- Ta là đang than rằng người trong cuộc như ngươi lại giả vờ không biết, lừa mình dối người.
Lưu Tô Tử cảm thấy Hiên Viên Nhất Nhất có chút là lạ, hưng vẫn là cười nói:
- Ngươi cũng đừng dùng một bộ đại đạo lý kia nói cho ta nghe, ta chính là một tiểu nữ tử đi lại trong hồng trần, làm sao có thể so sánh với đại thánh nữ như ngươi, nếu như ngươi thật lo lắng ta thua bởi Lưu Tô Hồng, vậy ngươi hãy giúp ta một lần.
Hiên Viên Nhất Nhất nói:
- Thủy Nguyệt thiên cảnh từ trước đến giờ không tham dự vào tranh danh đấu lợi trong thế tục.
- Ai u, Lưu Tô Hồng lợi hại như vậy, vạn nhất ta không phải là đối thủ của nàng thì làm sao bây giờ, ngươi phải biết rằng cảnh chủ phủ tổng cộng có bảy vị quận chúa cùng thế tử, hiện tại chỉ còn lại hai người, ngươi biết kết quả của những người thất bại kia chứ.
Vẻ mặt của Lưu Tô Tử trở nên thê lương.
Truyện khác cùng thể loại
1291 chương
36 chương
832 chương
36 chương