Linh Chu

Chương 1404

- Một bán yêu ti tiện thế mà buộc ta sử dụng lá bài tẩy cuối cùng, khá ghê gớm. Sắc mặt Cố Bát thiếu gia cực kỳ âm trầm, người đầy sát khí, ngón tay ngưng tụ luồng sát kiếm đột nhiên đâm vào trán Hoàng Nhạc Sinh. - Ngươi . . . Ngươi . . . Tại sao? Hoàng Nhạc Sinh trợn tròn mắt, sự sống xói mòn. Hoàng Nhạc Sinh không ngờ Cố Bát thiếu gia sẽ xuống tay với mình. Phập! Cố Bát thiếu gia rút sát kiếm ra, trán Hoàng Nhạc Sinh tuôn luồng huyết khí, não chậm rãi nứt ra. Cố Bát thiếu gia nói: - Xin lỗi Hoàng huynh, ai biết bí ẩn, vũ khí bí mật của ta đều phải chết. Phập! Cố Bát thiếu gia đâm thêm một nhát chém đứt eo Hoàng Nhạc Sinh, gã lạnh lùng trừng Phong Phi Vân. - Tiếp theo đến lượt ngươi. Phong Phi Vân không đoán được người trong đan điền của Cố Bát thiếu gia là sao. Linh hồn ký chủ? Chân thân đoạt mệnh? Nhân hồn thai? Tuy không đoán ra nhưng Phong Phi Vân không phải loại người dễ bị hù sợ. Phong Phi Vân sử dụng quan tài hoàng thạch, dẫn động lực lượng linh khí thập phẩm. Huyết khí dồi dào tuôn ra từ quan tài cổ mang theo khí ăn mòn tà linh diệt thần, như thần ma đỏ rực lao qua. Ầm ầm ầm ầm ầm! Huyết khí và tử khí va chạm như hai bầu trời đụng độ. Lão nhân ngồi xếp bằng trong tử khí bộc phát lực lượng cực kỳ cường đại, như có một ngôi sao nổ tung trong cơ thể lão. Đôi mắt già nua mở ra, hốc mắt như hố đen, mắt bắn ra hai luồng sáng đâm thủng phòng ngự của quan tài hoàng thạch đánh vào ngực Phong Phi Vân. Phập! Ngực Phong Phi Vân nứt ra, mấy khúc xương vỡ, máu phun tung tóe. Cơ thể Phong Phi Vân bị đánh nát, đan điền sắp vỡ. - Quan tài hoàng thạch! Phong Phi Vân cắn chặt răng ngưng tụ lực lượng cuối cùng giơ quan tài hoàng thạch trên đầu, định điều động lực lượng quan tài cổ lại công kích. Lão nhân ngồi xếp bằng trong đan điền của Cố Bát thiếu gia tuy tu vi cường đại nhưng cơ thể có vấn đề, chưa mạnh đến cảnh giới Phong Phi Vân không địch lại nổi. Nếu lão nhân có thực lực hiền giả Vũ Hóa cảnh, muốn giết Phong Phi Vân chỉ cần một chiêu là đủ. Phong Phi Vân đỡ được một chiêu của lão nhân, hắn không chết, nghĩa là hắn có cơ hội liều một phen. Lão nhân sống nhờ trong đan điền của Cố Bát thiếu gia, nếu giết gã thì lão cũng chết theo. Đây là cách chuyển bại thành thắng duy nhất Phong Phi Vân nghĩ ra được. Nhưng Phong Phi Vân mới kích phát lực lượng quan tài hoàng thạch ra một chút thì lão nhân chậm rãi vươn một bàn tay, năm ngón đè xuống. Lực lượng hùng hồn như trời trăng bầu trời. - Phụt! Quan tài hoàng thạch đập vào người Phong Phi Vân, hắn hộc máu, linh khí ngưng tụ một nửa bị đánh tan. Cơ thể Phong Phi Vân và quan tài hoàng thạch bị lực lượng mạnh mẽ đánh lún xuống đất. Cố Bát thiếu gia cười châm biếm, cầm sát kiếm đâm xuống đất. Vù vù vù vù vù! Dưới lòng đất bắn lên cột sáng màu đen mang theo Phong Phi Vân phá đất bay đi. Tốc độ mau như ánh sáng, chớp mắt đã biến mất. - Cái gì? Cố Bát thiếu gia định đuổi theo nhưng bỗng rùng mình, phun ra búng máu bầm, cơ thể đau như bị ngàn vạn kiếm đâm, không nhúc nhích được. Cố Bát thiếu gia cũng bị thương nặng, nếu không nhờ ý chí chống đỡ thì gã đã chết vào tay Phong Phi Vân. Lão nhân ngồi xếp bằng trong khí hải đan điền mở miệng nói: - Đừng đuổi theo, ngươi không đuổi kịp. Cố Bát thiếu gia ngồi dưới đất, linh quang lấp lánh, vừa điều dưỡng thân thể vừa nói: - Tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên còn bị một kích của lão giết, hắn mới có tu vi Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, đỡ hai kích, chắc thần hồn đều diệt. Môi lão nhân không hé mởn hưng thanh âm vang trong không khí: - Ngươi đừng coi thường hắn, quan tài cổ trong tay hắn có lai lịch lớn. Không chừng Sau lưng hắn có kẻ khủng bố. Cố Bát thiếu gia nói: - Chỉ là một bán yêu, không làm ra trò gì. Cố Bát thiếu gia dừng một lúc, tiếp tục bảo: - Nhưng hắn dã biết lão tồn tại thì tuyệt đối không thể để hắn trở về Diệp Hồng cảnh. Mặc kệ bây giờ hắn sống hay đã chết, phải khiến hắn mãi mãi nằm ở Mộc Thần Giá chiến khu. - Đây mới là tâm tính của người làm việc lớn, nhổ cỏ tận gốc kẻ thù. Tử khí co rút bao bọc lão nhân, lại lặn vào đan điền của Cố Bát thiếu gia. Tử kiếp lần này là Phong Phi Vân cố ý chịu đựng. Khi phát hiện tu vi của lão nhân cực kỳ kinh khủng, trong lòng Phong Phi Vân có hai quyết định. Một là lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra chạy trốn, hai là liều một phen. Lựa chọn thứ nhất chỉ có năm mươi phần năm trốn thoát. Tốc độ Thanh Đồng cổ thuyền rất nhanh, nhưng tu vi của lão nhân rất mạnh, cách không công kích có thể đánh rớt Phong Phi Vân. Hắn không dám bảo dảm lực lượng bí ẩn trong Thanh Đồng cổ thuyền sẽ lại tuôn ra. Nên có năm mươi phần trăm cơ hội. L:ựa chọn thứ hai càng xa vời hơn, nhưng có khả năng làm liều. Đánh cuộc thắng thì sẽ giết được Cố Bát thiếu gia, chuyển bại thành thắng. Thua cuộc thì dồn mình vào đường cùng sống chết, kích phát tiềm năng thân thể, không chừng có thể niết bàn lần thứ ba. Phong Phi Vân chìm trong hắc ám vô tận, sức sống trong cơ thể hầu như mất hết, chỉ có linh hồn trong đầu là bất diệt. Một trái cây màu đen nâng Phong Phi Vân lao nhanh dưới đất. Không biết đi bao lâu, trái cây lao ra mặt đất, ném Phong Phi Vân xuống. - Tôn tử, giỏi lắm, khó vậy mà cũng mang người về được! Một con rùa trắng tinh nhảy xuống tảng đá, đi bằng hai chân. Không biết con rùa nhặt cây gậy nhỏ ở đâu ra làm gậy chống, đầu đội mũ lá cây, đi lững thững rất giống lão nhân. Trái cây màu đen như làm bằng sắt đep, bề mặt đầy gai, người lóe ánh sáng kim loại. Trái cây lăn đến dưới chân rùa, dụi vào nó như đứa cháu dụi vào đầu gối gia gia. Con rùa trắng vỗ trái cây, trấn an cảm xúc của nó. Con rùa trắng nhìn Phong Phi Vân nằm dưới đất, cơ thể rách nát, máu thịt lạnh băng, người đầy vết máu. Con rùa trắng khẽ thở dài: - Tai họa này rốt cuộc chết. Trái cây màu đen phát ra thanh âm non nớt: - Gia gia, hắn là ai? Con rùa trắng sửa sang mũ lá cây, vẻ mặt nghiêm túc nhớ về quá khứ. Thật lâu sau rùa trắng chậm rãi nói: - Một tiện nhân. - A! - Trái cây đen hỏi: - Vậy tại sao gia gia muốn cứu hắn? - Cứu người một mạng hơn xây bảy tháp chùa, chúng ta phải có lòng thương hại. Con rùa trắng nghiêm khắc nói: - Bình thường ta dạy ngươi như thế nào? Đừng thấy thiện nhỏ mà không làm, đừng thấy ác nhỏ mà cứ làm. Trái cây màu đen uất ức nói: - Nhưng . . . Thưa gia gia, chẳng phải hôm nay chúng ta mới nhận nhau sao? Con rùa trắng cứng người, Sau đó đau đớn la lên: - Ngươi đang nghi ngờ phụ thân ngươi không phải do ta sinh ra? Hài tử, hài tử, ngươi làm gia gia đau lòng quá. Trái cây màu đen vội phân bua: - Không không, sao ta nghi ngờ gia gia được? Ta không có ý đó! Con rùa trắng mắt rừng rừng nhìn Phong Phi Vân dưới đất, lại ngó quan tài hoàng thạch nằm bên cạnh: - Xem ra hắn biết trước đại hạn đến, chuẩn bị sẵn quan tài cho mình. Tôn tử, ngươi thấy chưa? Ngươi phải học chiêu này, cơ hội mãi mãi dành cho người có chuẩn bị. Nếu hắn không chuẩn bị quan tài sẵn cho mình thì hôm nay sẽ phơi thây nơi hoang dã. Đến đây, để hai ông cháu chúng ta chôn hắn.