Liêu Vương Phi
Chương 81
Thân thể Tần Lạc Y run lên như lá rụng trước gió thu, trên mi tâm cũng ánh lên chút lo lắng, nàng nhẹ giọng hỏi, như là đang hỏi người khác cũng như là hỏi lại chính bản thân mình:
“Thành thân?”
Nàng có thật tâm chấp nhận điều này không?
Vẻ mặt Tang Trọng Dương căng thẳng, trên khuôn mặt tuấn dật xẹt qua một tia đau đớn ẩn nhẫn, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Tần Lạc Y, nhẹ nhàng hỏi:
“Y nhi, muội làm sao vậy? Chẳng lẽ vị trí của Tang đại ca trong lòng Y nhi đã không còn nữa?”
Giọng nói ấm ấp, dịu dàng khiến Tần Lạc Y cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Tần Lạc Y nghe vậy, bỗng kinh ngạc vô cùng, nàng ngẩng đầu, chăm chú nhìn Tang Trọng Dương:
“Không phải, cha nuôi và Tang đại ca chính là người quan trọng nhất trong lòng Y nhi”
Một nỗi đau đớn lướt qua trái tim nàng.
Từ nhỏ Tang đại ca đã luôn là thần hộ mệnh của mình, trước đây nàng luôn luôn nghỉ chỉ cần có huynh ấy bên người thì mình cái gì cũng không sợ, nàng vẫn luôn lớn lên dưới sự bảo vệ của Tang Trọng Dương, vậy nên khi lần đầu tiên Tang Trọng Dương cầu thân với nàng, nàng cho rằng đây là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng ngày hôm nay, khi lần thứ hai Tần Lạc Y nghe được những lời này thì tim liên tục run rẩy, hơn nữa trong đầu lại lơ đãng hiện lên hình ảnh của Da Luật Ngạn Thác.
Nam tử phương Bắc kia, khí tức nhanh nhẹn dũng mãnh, tính tình tà ma, ngông cuồng, nụ cười cuồng nịnh, không câu nệ, bá đạo, độc tài nhưng chỉ đối với nàng mới ôn nhu, dịu dàng…
Thậm chí nàng còn nhớ tới câu nói kia của Da Luật Ngạn Thác: “Y Nhi, nàng có nguyện ý ở bên cạnh ta cả đời không?”
Cả đời!
Đây là lời hứa hẹn của Da Luật Ngạn Thác với mình sao? Vì sao khi nàng nghe được hắn nói những lời này, tâm tình giống như bị nước thủy triều chôn vùi lại trở nên lên xuống nhấp nhô không ngừng chứ? Vì sao không giống như khi đối mặt với Tang đại ca?
Da Luật Ngạn Thác, người đàn ông lúc nào cũng bá đạo ra lệnh cho nàng khiến nàng phải hận, hắn ngang ngược, lại rất độc chiếm, làm bản thân nàng không biết phải làm như thế nào, nhưng, cho dù là như vậy, giờ khắc này, trong tâm trí của nàng vẫn còn in đậm hình bóng và nụ cười của Da Luật Ngạn Thác.
Không! Không! Không!!!
Nàng phải kiềm chế tâm trạng của chính mình, tất cả đều đã qua rồi, theo như sự tròng trành của xe ngựa thì nàng biết đã cách Đông Lâm Vương phủ ngày một xa rồi, mà nàng cũng sẽ không trở lại nơi này nữa!
Ở một bên, Tang Tấn âm thầm đánh giá Tần Lạc Y, nha đầu quá mức đơn thuần này nên không giỏi che giấu hỉ nộ ái ố của mình, tâm tư của nàng quá rõ ràng, tất cả đều bị hắn cẩn thận thu hết vào trong mắt.
Trong đôi mắt già dặn của hắn hiện lên một chút lo lắng, thực sự lo lắng việc gì thì việc đó càng xảy ra, thấy thần sắc đứng ngồi không yên trên mặt Tần Lạc Y thì rõ ràng nàng đã động tình với Da Luật Ngạn Thác, cho nên bây giờ hắn bắt đầu hoài nghi Da Luật Ngạn Thác cuối cùng có chết hay không.
Chỉ mong đây là suy đoán thôi, hơn nữa nhìn qua, Tần Lạc Y đối với tình cảm của chính mình cũng tương đối hoang mang, thừa dịp bây giờ còn chưa quá muộn, nhanh chóng thúc đẩy việc thành thân của nàng và Trọng Dương mới tốt.
“Y nhi, phàm là hôn sự của con gái đều là do cha mẹ quyết định, từ nhỏ đến lớn con đều trưởng thành ở trong Tang phủ, vì vậy việc mai mối cũng không thực sự cần thiết, từ nhỏ con và Trọng Dương đã là thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt (1), như vậy cha sẽ làm chủ cho các con, sau khi tới Trung Nguyên, các con lập tức thành thân!” Tang Tấn nở nụ cười hiền lành.
(1) Lưỡng tình tương duyệt: Cả hai đều yêu nhau
Tránh cho đêm dài lắm mộng, vẫn là nên nhanh chóng hoàn thành hôn sự này.
Da Luật Ngạn Thác kia quá mức điên cuồng, tà mị, nếu như có một ngày Y nhi ở cùng hắn, ngày ấy nàng nhất định sẽ chịu nhiều đau khổ, hắn tuyệt đối không thể nhìn con của mình nhãy vào đống lửa này.
Trang Trọng Dương vừa nghe Tang Tấn nói như vậy, không cần nói cũng biết trong lòng vô cùng vui sướng, hắn yêu thương nhìn Tần Lạc Y, không lâu nữa, nữ tử này sẽ trở thành thê tử của mình, khi hắn còn là thiếu niên, lần đầu tiên nhìn thấy Tần Lạc Y thì ý nghĩ này đã bắt đầu nảy sinh.
Mà lúc này trong lòng Tần Lạc Y lại cực kỳ hỗn loạn, không biết làm thế nào trả lời cho tốt.
Đúng lúc này, xe ngựa chậm rãi dừng lại, sự tròng trành cũng dần dần biến mất.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tang Tấn phát hiện xe ngựa dừng lại, vội vàng vén một góc màn lên, hỏi người đánh xe ngựa,
“Bây giờ chúng ta đã đến cổng thành, thế nhưng nơi này canh phòng quá mức nghiêm ngặt!” Một người Đại hán nói.
Tang Tấn nhìn phía trước, không sai, cổng thành cao lớn rõ ràng biểu hiện sự cường hãn và quyền thế của tộc người phương Bắc, chẳng qua chỉ là một cánh cửa ngăn cách, ra ngoài cổng thành là có thể thấy được ánh sáng của hi vọng rồi.
Điều khiến Tang Tấn khó hiểu chính là hôm nay binh lính canh phòng ở cổng thành vô cùng nhiều, ,mà lại lục soát chặt chẽ toàn thân từ trên xuống dưới của dân chúng ra khỏi thành.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, bầu trời đã hơi hơi hiện ra màu trắng bạc, một tia sáng nhàn nhạt của buổi sớm tinh mơ đã chiếu xuống, thật sự nếu không nhanh ra khỏi thành thì sự tình sẽ trở nên phức tạp vô cùng, tất cả nổ lực đều uổng phí.
“Cha, Y nhi, hai người ở trên xe ngựa không nên đi xuống, để con thử xuống xem tình hình thế nào!” Tang Trọng Dương nói.
Tang Tấn gật đầu: “Mọi việc cẩn thận, hành sự tùy theo hoàn cảnh”
Tang Trọng Dương gật đầu, liền nhìn về phía Tần Lạc Y, bàn tay to phủ lên bờ vai mềm mại của nàng, muốn nói cái gì đó với nàng nhưng ánh mắt chợt tối sầm lại, không nói gì.
Hắn rút tay về, vừa muốn đứng dậy xuống xe, bàn tay nhỏ bé bỗng nhiên kéo ống tay áo Tang Trọng Dương lại…
“Tang đại ca!”
Tần Lạc Y dịu dàng gọi Tang Trọng Dương.
Mắt Tang Trọng Dương tràn ngập vui mừng: “Sao vậy Y nhi?”
“Huynh phải cẩn thận một chút!”
Giọng nói Tần Lạc Y như hoa trôi trong nước, Tang Trọng Dương dù sao cũng là người thân nhất của mình, làm sao có thể khiến nàng không lo lắng chứ?
“Yên tâm đi, Y nhi!”
Sau khi Tang Trọng Dương đi xuống phía sau xe ngựa, xe ngựa lại bắt đầu chậm rãi đi về phía trước, Tần Lạc Y cẩn thận vén rèm lên.
“Y nhi, tình hình như thế nào rồi?” Trong giọng nói Tang Tấn có chút hỗn loạn, trên khuôn mặt già nua hiện rõ từng nếp , lộ ra vẻ tang thương và già yếu.
Tần Lạc Y chăm chú nhìn nơi gần cổng thành, không biết vì sao ngày hôm nay kiểm tra vô cùng chặt chẽ nếu muốn ra khỏi thành, từ đồ vật cầm tay đến những thứ nhỏ đeo bên người đều bị bọn thị vệ lục soát.
“Cha nuôi, con nghĩ đây chỉ là luật lệ kiểm tra khi muốn đi ra khỏi thành, Đông Lâm Vương phủ hẳn là không thể nhanh như vậy báo lên triều đình phát lệnh truy nã được!” Nàng buông rèm xuống, nhẹ nhàng nói, chỉ mong mọi thứ đều thuận lợi trôi chảy, không xảy ra bất cứ sai lầm nào.
Tang Tấn gật đầu.
Tang Trọng Dương kéo xe ngựa đi qua cổng thành, càng chạy càng gần, vì để không làm cho bọn thị vệ nghi ngờ nên mấy vị đại hán khác đã phân tán ra, giả dạng bách tính bình thường đi ra khỏi thành, phân chia góc độ khác nhau bảo vệ xe ngựa.
“Đứng lại…”
Khi gần tới cổng thành, một người thị vệ trong đó ngăn cản lối đi của xe ngựa, binh khí lạnh băng ngăn trước người Tang Trọng Dương.
“Nhìn ngươi không giống người Khiết Đan, có việc gì mà ra khỏi thành?” Thị vệ đánh giá Tang Trọng Dương, quát lớn.
“Vị quan gia này nhãn lực thật tốt, tiểu nhân là nhân sĩ Trung Nguyên, mấy ngày trước lên kinh thành để thăm bạn bè, do trong nhà tạm thời có việc xảy ra cho nên sáng sớm đã phải vội vàng ra khỏi thành quay về Trung Nguyên!”
Tang Trọng Dương cố ý cười nói, vừa dứt lời, khẽ liếc mắt ra cổng thành, ở đó đã có hai đại hán trà trộn vào dòng người ra khỏi thành.
Tâm tư hắn hơi buông lỏng, cứ như vậy, bọn họ sẽ càng thêm thuận lợi ra khỏi thành, một khi có sai sót xảy ra thì mấy người bọn họ hoàn toàn có khả năng ở ngoài thành tạo tiếng nổ.
“Ừ!” Thị vệ ngăn phía trước hắn hừ một tiếng, lục soát hắn một hồi, xoay người thấy được xe ngựa ở phía sau Tang Trọng Dương.
“Người nào trong xe ngựa? Vén rèm lên, theo lệ cũ mà kiểm tra!” Ánh mắt thị vệ tập trung vào xe ngựa phía sau Tang Trọng Dương
Ngay sau đó, vài tên thị vệ tiến lên, cùng đi về phía xe ngựa.
Tang Trọng Dương vừa muốn ngăn cản, mà mấy vị đại hán lẫn vào trong đám người cũng muốn hành động, đúng lúc này…
Một ngón tay trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng vén một góc rèm xe ngựa lên, lộ ra dung nhan lạnh lùng tuyệt mỹ ngăn lại hành động của bọn thị vệ.
Bọn thị vệ kinh hãi, đều lui lại phía sau mấy bước.
Tần Lạc Y hơi hơi cúi người, một tay khẽ nâng làn váy, Tang Trọng Dương liền bước lên phía trước, đỡ nàng xuống.
“Y nhi, muội muốn làm gì?” Tang Trọng Dương lo lắng ở bên tai nàng nhẹ giọng hỏi.
Tần Lạc Y mỉm cười với Tang Trọng Dương, trong ánh mắt tràn ngập an ủi:
“Yên tâm đi, Tang đại ca.”
Vừa dứt lời, nàng chuyển mắt về phía bọn thị vệ.
Một thân áo trắng cùa nàng như được bao phủ bởi sương sớm nhàn nhạt, tựa như một nữ thần không thể xâm phậm, sự duyên dáng của nàng, vẻ lạnh nhạt của nàng nhất thời khiến bọn thị vệ choáng váng.
Bách tình ra khỏi thành hiển nhiên cũng bị tuyệt sắc giai nhân làm chấn động, thậm chí bước chân ra khỏi thành cũng dừng lại, nhìn nàng không chớp mắt…
Xung quanh bỗng trở nên yên lặng, rõ ràng thị vệ đã nổi lên chút sắc tâm, hắn đi tới bên cạnh Tần Lạc Y, mùi hương thơm mát trên người nàng tản ra khiến tâm tình hắn càng thêm sôi sục. “Đây là người bạn mà ngươi nói phải không? Xem ra tiểu tử ngươi diễm phúc cũng không tệ, chỉ là, ngươi…”
Đôi mắt gian xảo của thủ lĩnh thị vệ nhìn Tang Trọng Dương: “Ngươi có thể đi, nhưng mà nàng… phải ở lại!”
Tang Trọng Dương kéo Tần Lạc Y ra phía sau mình, nếu không phải là tình huống đặc biệt thì hắn đã sớm rút kiếm ra rồi, nắm tay hắn siết chặt thành nắm đấm, đáy mắt bỗng chốc lạnh băng:
“Quan gia, nàng là người theo ta ra khỏi thành, đương nhiên ta phải dẫn nàng theo!”
Thũ lĩnh thị vệ cười to, hắn không để ý đến Tang Trọng Dương, trực tiếp đi đến bên cạnh Tần Lạc Y.
Tang Trọng Dương lạnh lùng đứng chắn trước người Tần Lạc Y, toàn thân tản ra khí lạnh.
“Ngươi …Tránh ra, dám ngăn cản đường của bổn quan, ngươi chán sống rồi? Ta không ngại nói cho ngươi biết, ngày hôm nay tiểu mỹ nhân này ta đã muốn rồi, ta xem ngươi…”
Thủ lĩnh thị vệ cuồng vọng gào lên, ngay sau đó, đôi mắt bị một đạo ánh sáng màu vàng lắc lắc trước mắt làm cho hoảng sợ.
Tần Lạc Y giơ mệnh phù ra, chống lại ánh mắt của hắn, ánh vàng rực rỡ bao bọc ngọc trai trơn bóng hình thành khí thế chấn động lòng người!
“Ngươi… Đây là…”
Rõ ràng thủ lĩnh thị vệ khiếp sợ vô cùing, khi hắn thấy rõ ấn phù này thì thân thể lập tức chấn động, sắc mặt đắc ý đột nhiên trở nên khó coi đến cực điểm.
Mà các thị vệ khác vừa nhìn thấy mệnh phù thì cũng sợ đến chân muốn nhũn ra:
“Đây… Đây… không phải là Đông Lâm mệnh phù sao…”
Thủ lĩnh thị vệ cũng sợ đến choáng váng, hắn run rẩy nói:
“Nhìn thấy… Ta nhìn thấy rồi… Còn không mau quỳ xuống…”
Nói xong, một đám người vội vã quỳ xuống mặt đất, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán thủ lĩnh thủ vệ, hắn nơm nớp lo sợ nói:
“Tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, trong lúc vô ý đã mạo phạm Tần cô nương, mong Tần cô nương không trách phạt!”
Bọn thị vệ đều vội vàng quỳ xuống, sợ đến mức không dám thở mạnh.
Trên dưới kinh thành ai mà chẳng biết trong Đông Lâm Vương phủ có một nữ nhân người Hán y thuật vô cùng cao siêu là Tần Lạc Y.
Nàng không chỉ xinh đẹp tuyệt trần mà còn chữa trị được căn bệnh của Hoàng Thượng, ngay cả Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác mà dân chúng kính yêu cũng tôn trọng và kính mến nàng vô cùng, đem mệnh phù đại diện cho Đông Lâm Vương phủ giao cho nữ tử này, có thể thấy được nữ tử này không phải tầm thường.
Thì ra, giờ này khắc này, nữ nhân tuyệt sắc đứng trước mặt bọn họ chính là Tần Lạc Y cô nương, quả nhiên là nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành và khí chất trong trẻo lạnh lùng, khiến lòng bọn họ chấn động xen lẫn kinh ngạc.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
10 chương
111 chương
63 chương
165 chương
21 chương