Đôi mắt của Da Luật Ngạn Thác vì tức giận mà đỏ lên, lúc này hắn giống như một con thú hoang bị vây hãm, con ngươi giăng đầy tơ máu. Lúc hắn thấy Cơ thiếp đi vào thì hắn tức giận hét to lên nên không trông thấy Tần Lạc Y ở sau lưng Cơ thiếp. Rõ ràng là Tần Lạc Y thấy thân thể của Cơ thiếp run lên, lông mày của nàng lập tức nhíu lại. Nàng bước lên một bước, từ sau lưng Cơ thiếp bước lên phía trước. Trong nháy mắt… Tất cả cảnh tượng trong phòng đều hiện ra trước mắt Tần Lạc Y. Nàng hít một hơi khí lạnh lẽo, đôi mắt mở lớn, nhưng không kêu ra tiếng mà chỉ lấy tay che lại đôi môi đỏ mọng của mình. Trời ạ! Nàng cho rằng mình đang ở trong địa ngục. Chỉ thấy khắp người Ninh phi và Na Hi đều là máu nằm trên mặt đất, một chút cũng không nhúc nhích, chỉ nằm yên ở đó, không biết cả người có bao nhiêu vết thương, toàn thân đều là máu thịt lẫn lộn. Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng đứng nơi đó giống như tử thần. Ánh mắt hắn tràn đầy hương vị khát máu, mà trong tay hắn là một chiếc roi mười phần dẻo dai, cả sợi roi cũng đã nhiễm đầy máu đỏ. Tần Lạc Y cảm thấy một trận choáng váng, người quen nhìn máu tươi như nàng mà còn thấy đáng sợ, khó trách vừa nãy Cơ thiếp phát ra âm thanh hoảng sợ như vậy. Rõ ràng là Da Luật Ngạn Thác không ngờ Tần Lạc Y sẽ ở sau lưng Cơ thiếp nên khi hắn thấy Tần Lạc Y hoảng sợ che môi thì ánh mắt đột nhiên thay đổi. Hắn lập tức quăng sợi roi trong tay đi rồi bước nhanh đến chổ Tần Lạc Y, sự tàn nhẫn trên mặt dần dần biến mất. “Y nhi, sao nàng lại đến đây?” Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự lo lắng nồng đậm. Ngay lập tức, Da Luật Ngạn Thác dùng cánh tay dài ôm thân thể Tần Lạc Y vào trong ngực. Hắn không có chú ý đến đôi mắt của Cơ thiếp ở bên cạnh đột nhiên trở nên u ám đi. Tần Lạc Y yên lặng để Da Luật Ngạn Thác tùy ý ôm nàng vào ngực, mùi hương trên áo choàng và hơi thở trên người hắn đồng thời bao phủ lấy nàng. Bàn tay to của Da Luật Ngạn Thác nhẹ nhàng sờ trán của Tần Lạc Y lên, sau đó nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn tia sợ hãi của nàng lên. “Y nhi, nàng cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt, sao lại không nghe lời như vậy?” Giọng nói hoàn toàn không còn sự nổi giận vừa rồi mà tràn ngập cưng chiều và thương tiếc. Cơ thiếp và bọn nha hoàn xung quanh đều thở mạnh vì kinh ngạc. Các nàng tuyệt đối không ngờ vương thượng sẽ thay đổi như vậy, hơn nữa vương thượng thấy Tần Lạc Y  mặc áo choàng của mình mà không có chút nào tức giận. Trời ạ! Môi Tần Lạc Y run rẩy, tránh né hơi thở quan tâm của Da Luật Ngạn Thác mà nhìn hai người trên mặt đất. “Ngươi…ngươi đánh chết các nàng rồi sao? Các nàng đã chết rồi có đúng không?” Giọng nói run rẩy, trong ánh mắt cũng tràn ngập hoảng sợ. Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng thấy một mặt tàn nhẫn như vậy của Da Luật Ngạn Thác, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có người có thể tàn nhẫn đến mức này, người nam tử đứng trước mặt nàng lúc này giống như một ma vương tàn độc làm cho tim nàng đập mạnh đến dọa người. Da Luật Ngạn Thác nhìn thấy sự né tránh và sợ hãi trong mắt của nàng thì lập tức lạnh lùng hướng ra ngoài gọi: “Người đâu…” “Vương thượng!” Thị vệ nghe được lệnh liền đi vào phòng. “Đưa Y nhi về phòng!” “Vâng!” “Không…Ta không đi!” Tần Lạc Y phản ứng kịp, giẫy ra khỏi ôm ấp của Da Luật Ngạn Thác, có ý định đi tới chỗ Ninh phi. “Y nhi, nàng muốn làm gì?” Ánh mắt của Da Luật Ngạn Thác trầm xuống, hắn vội vàng kéo nàng trở lại. Ai ngờ lôi kéo như vậy làm áo choàng trên người Tần Lạc Y bị kéo xuống rồi rơi xuống đất cạnh chân Tần Lạc Y. Tình trạng lôi kéo làm Tần Lạc Y không cẩn thận mà giẫm lên áo choàng. “Ôi….chủ tử!” Thái Nam sợ hãi mà hét to. Xong rồi! Chủ tử không chỉ mặc áo choàng của vương thượng mà còn giẫm lên. Nàng gần như có thể nhìn thấy động tác kế tiếp của vương thượng sẽ là rút roi da đánh lên người chủ tử. Bầu không khí trong phút chốc ngưng đọng, rõ ràng là Tần Lạc Y cũng cảm giác được cái gì đó từ vẻ mặt của mọi người mà ngừng giãy dụa. Thật ra nàng chỉ muốn nhìn xem các nàng còn sống hay không thôi. Da Luật Ngạn Thác biết suy nghĩ của mọi người xung quanh, nhưng… Hắn chỉ đem áo choàng cầm lên, phủi phủi hai cái rồi khoác lên người của Tần Lạc Y. “Cẩn thận, nếu không sẽ cảm lạnh!” Giọng nói dịu dàng như lời của tình nhân lại làm mọi người xung quanh sợ hãi. Hắn một chút cũng không để ý Tần Lạc Y mặc áo choàng của hắn, ngược lại khi hắn nhìn thấy nàng mặc áo của mình đi tới thì trong lòng lại cảm thấy ấm áp, hắn muốn trên người nàng lúc nào cũng phải dính đầy mùi vị của mình. Tần Lạc Y ngẩng đầu lên nhìn nam tử dường như có hai tính cách trước mặt. Hắn giận dữ là vì nàng nhưng nàng cũng không hi vọng hắn làm như vậy. “Để ta xem cho các nàng ấy được không, Thác?” Lần đầu tiên Tần Lạc Y chủ động gọi Da Luật Ngạn Thác như vậy bởi vì lúc này lòng của nàng rất phức tạp, nàng không ngờ tới Da Luật Ngạn Thác có thể vì nàng mà đánh Ninh phi như vậy. Lúc nàng nói ra lời này thì thân thể của Cơ thiếp đang đứng ở cửa bỗng run lên, nàng ta đưa ánh mắt không thể tin được nhìn Tần Lạc Y. Nàng ta biết Tần Lạc Y trong lòng vương thượng không giống với những nữ tử khác, nhưng mà nàng tuyệt đối không nghĩ tới vương thượng có thể để cho Tần Lạc Y gọi tên của hắn như vậy. Mà giọng nói mềm mại của Tần Lạc Y khi gọi tên hắn làm trái tim vừa lạnh lẽo vừa tàn nhẫn của Da Luật Ngạn Thác lập tức tan chảy. Lòng của hắn chấn động, hắn biết tên hắn từ trong miệng nàng nói ra nhất định rất êm tai nhưng không ngờ lại êm tai như vậy, càng làm hắn càng muốn yêu thương nàng hơn.