Liêu Vương Phi

Chương 140

(1) Chỉ những tình huống vô cùng cấp bách Hách Lạp Vương không nghĩ tới Da Luật Ngạn Thác sẽ ở trên đại điện mà trả lời tứ lưỡng bạt thiên cân (2), sắc mặt trầm xuống, hai mắt âm trầm ánh lên tia ngoan độc, hắn bước vài bước về phía Da Luật Ngạn Thác, nói: "Nghe nói trong phủ Đông Lâm Vương có một vị y nữ tuyệt sắc, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, mà nữ tử này lại là người của nước Bột Hải, ta nói có đúng không?" (2) Tứ lưỡng bạt thiên cân: bốn lạng đẩy ngàn cân, đây là một thế võ trong thái cực quyền, giống kiểu lấy nhu chế cương. Ý cười bên môi Da Luật Ngạn Thác hoàn toàn biến mất, hắn chậm rãi đứng dậy, đôi mắt thâm trầm lặng lẽ tỏa ra thị huyết (3) (3) ham muốn thấy máu. "Không sai!" "Hừ! Vậy khó trách, theo lão phu thấy, không phải Đông Lâm Vương không điều tra ra hung thủ mà là đã điều tra ra từ lâu rồi nhưng luyến tiếc không xét xử thôi!" Thanh âm của Hách Lạp Vương bén nhọn mà lạnh lùng, đâm thẳng về phía Da Luật Ngạn Thác. "Kết luận của Hách Lạp Vương hình như còn quá sớm, trẫm đã phái người điều tra phủ của Đông Lâm Vương - Cúc Tình Hiên, vẫn chưa phát hiện Tần cô nương có gì khác lạ, trẫm biết Hách Lạp Vương rất đau buồn vì cái chết của con gái, nhưng tuyệt đối không thể vu oan cho người khác được!" Ngữ khí của Hoàng thượng có chút không kiên nhẫn. "Hoàng thượng nói vậy thì không đúng rồi, công chúa được ban hôn cho Đông Lâm Vương là việc mọi người đều biết, trừ phi công chúa xảy ra việc ngoài ý muốn, bằng không những nữ tử khác không có tư cách ngồi lên vị trí Vương phi, lão phu không thể không hoài nghi vị Tần cô nương kia của Đông Lâm Vương bụng dạ khó lường, muốn bay lên làm phượng hoàng nên không từ thủ đoạn mà sát hại công chúa!" Ngữ khí tàn khốc của Hách Lạp Vương càng ngày càng không để hoàng thượng vào mắt. Da Luật Ngạn Thác nghe xong không khỏi khịt mũi cười, ngay sau đó, hắn lạnh lùng nói: "Nực cười! Nói vậy Hách Lạp Vương đã đánh giá quá thấp bản vương, lẽ nào ngươi cho rằng bản vương sẽ quan tâm đến cái gọi là ban hôn sao?" Hai mắt Hách Lạp Vương trợn trừng:"Tốt lắm Đông Lâm Vương, ngươi đã quên ơn trước đây rồi, bao che tội ác, ngươi thực sự cho rằng lão phu sẽ bỏ qua cho vị nữ tử người Bột Hải kia của ngươi sao?" "Ngươi —— thử xem!" Da Luật Ngạn Thác dứt khoát nói, không khí trong nháy mắt ngưng tụ, từ đầu tới cuối các vị đại thần vẫn không dám lên tiếng, lúc này lại càng hoàn toàn hoảng hốt. Không ai nói chuyện, Da Luật Ngạn Thác kiêu ngạo trắng trợn khiêu khích Hách Lạp Vương trước mặt mọi người! "Ngươi ——" Hách Lạp Vương nổi giận, vung tay đánh mạnh vào ghế! Chúng quần thần vừa nhìn thấy tình huống đó đều sợ hãi, các vị đại thần hai mặt nhìn nhau chẳng biết nên làm thế nào cho phải! "Đông Lâm Vương, Hách Lạp Vương hai người không được tranh cãi như thế ở trên đại điện!" Hoàng thượng thấy vậy bèn lập tức nhíu mày, thanh âm uy nghiêm nhất thời vang lên, toàn bộ đại điện yên tĩnh không còn tiếng động. Một lát sau, hoàng thượng khẽ gõ gõ tay lên ngai vàng, không chớp mắt nhìn Hách Lạp Vương, như muốn dò xét chỗ sâu nhất trong suy nghĩ của hắn. "Hách Lạp Vương, trẫm đồng ý với ngươi, trẫm tuyệt đối sẽ không để cho công chúa chết một cách oan uổng như vậy!" Hách Lạp Vương bỗng nhiên dời ánh mắt hung ác sang Hoàng thượng, chỉ nghe thấy thanh âm rét lạnh của hắn: "Hoàng thượng là vua của một nước, nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy (4), lão phu tin tưởng Đông Lâm Vương, sau ba ngày, nếu như không có câu trả lời thỏa đáng, đừng trách lão phu trở mặt vô tình!" (4) Một lời nói ra, bốn ngựa khó đuổi: Có nghĩa là Một lời nói ra dù bốn ngựa có chạy nhanh đi chăng nữa cũng không đuổi kịp. Ý nói lời nói đã nói ra thì không thể thay đổi được. "Hách Lạp Vương, ngươi ——" Hoàng thượng nghe xong lập tức tức giận, vừa vỗ mạnh lên ngai vàng vừa quát lớn! Rốt cuộc hắn cũng lộ ra tâm địa bất chính rồi! Quả thật đã sớm có chuẩn bị! Nhưng mà hình như Hách Lạp Vương không thực sự đặt cơn thịnh nộ của hoàng thượng vào mắt, hắn hung hăng trừng mắt với Da Luật Ngạn Thác rồi phẫn nộ phất tay áo rời đi! "Lớn mật!" Hoàng thượng rống to một tiếng vang vọng toàn bộ kim loan đại điện! Sau giờ Ngọ, ánh nắng bao phủ nhàn nhạt trên cầu thang tại cung điện, phía bên kia có một người dáng đang âm thầm di chuyển, mà trong lòng người đó cũng lưu lại một cái bóng nhợt nhạt. "Vương thượng —— " Đúng lúc Da Luật Ngạn Thác đang đi trên thềm đá kéo dài đến đình viện của đại điện thì phía sau truyền đến âm thanh dễ nghe của Khiêm Ngạo. Da Luật Ngạn Thác dừng bước, mặt không chút thay đổi nhìn Khiêm Ngạo. Chỉ thấy lông mày hắn nhíu lại, trên mặt dần dần hiện lên vẻ nghi ngờ: "Huynh thấy thế nào về tình huống hôm nay trên đại điện?" Từ sớm hắn đã nhận được tin Đông Lâm Vương sắp xếp hắn phó tướng xuất chinh, bởi vậy, tự nhiên cũng đã chuẩn bị tất cả cho cuộc chiến. Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác hiện lên một tia lạnh lùng, lập tức nói: "Chiến sự vô cùng cấp bách! Lão cáo già Hách Lạp Vương đã sớm đã kiềm chế không nổi mà lộ đuôi rồi!" "Không sai, hôm nay mật thám đã hồi báo, Hách Lạp Vương đã chuẩn bị ổn thỏa cho mười vạn đại quân tiến công, xem ra hắn có ý đồ mưu phản rồi! Chắc ba ngày sau, hắn sẽ phát binh gây khó dễ." Khiêm Ngạo cao giọng nói. Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng cười, một thân hắc bào hoa lệ, búi tóc đen càng làm tôn lên sự tỉ mỉ cẩn thận, ánh nắng mặt trời chiếu xuống càng khiến hắn thêm nổi bật, khuôn mặt cương nghị ẩn ở trong tối, ánh nắng phía sau giống như bị hắn cứng rắn ngăn cách, làm tôn lên vẻ tuấn mỹ của gương mặt lúc sáng lúc tối... "Ngược lại bản vương mong muốn hắn sớm hiện nguyên hình!" Hắn nhếch mép, đôi mắt híp lại. Sắc mặt của Khiêm Ngạo hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn lững thững tiến lên nói: "Lẽ nào huynh có tính toán gì sao?" Da Luật Ngạn Thác chậm rãi xoay người, nhìn vào mắt Khiêm Ngạo, chậm rãi nói từng câu từng chữ:"Không sai, bản vương nhất định phải đạt được một mảnh Tịnh Thổ!" "Tịnh Thổ? Ý huynh là…" Khiêm Ngạo chấn động, lập tức thấp giọng hỏi nói. Da Luật Ngạn Thác tiện tay bẻ gẫy một cành hoa đào trong đình viện, thờ ơ nói:"Khiêm Ngạo, lẽ nào ngươi không muốn đưa Sơ Tuyết cô nương tìm về quê hương sao?" Khiêm Ngạo nghĩ đến Sơ Tuyết, trái tim đập nhanh hơn vài nhịp, sau đó hắn chậm rãi gật đầu. Đồng tử của Da Luật Ngạn Thác co rút, khóe miệng nhếch lên, tràn ngập sự tàn độc: "Bởi vậy, bản vương nhất định phải đến nước Bột Hải!" Trong phút chốc, một tia băng lãnh bắn ra từ đôi mắt đen, khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên vô cùng mê ly.