Liêu Vương Phi

Chương 133

Cúc Tình Hiên vốn đang yên tĩnh bỗng bị tiếng thét chói tai của Thái Nam phá vỡ, chỉ thấy nàng hoang mang chạy đến phòng Tần Lạc Y… “Chủ tử, chủ tử ——“ Thái Nam lấy tay đẩy cửa phòng ra, sau đó lại hô to. Nghỉ ngơi chưa được bao lâu, Tần Lạc Y rõ ràng bị Thái Nam làm cho hoảng sợ, nàng lạnh nhạt quát: “Nhìn em xem, hoang mang bối rối như vậy, để cho người ngoài nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa?” Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong giọng nói đối với tiểu nha hoàn Thái Nam này lại rất bao dung. “Chủ tử …” Thái Nam cũng không để ý đến thái độ lạnh nhạt của Tần Lạc Y, lập tức tiến lên nói. Tần Lạc Y điềm đạm cười: “Được rồi, Thái Nam, trước tiên em hãy chậm rãi nói cho ta biết có chuyện gì?” Thái Nam ổn định hơi thở, cố gắng nuốt một chút nước bọt rồi nói: “Chủ tử, buổi trưa trong cung sẽ diễn ra một trận tranh đấu giành ấn soái, Vương thượng… cũng tham gia thi đấu!” Tần Lạc Y ngây người, nàng cao giọng hỏi: “Cướp đoạt ấn soái? Chuyện gì vậy?” Không biết tại sao, khi nghe thấy chuyện này thì trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy bất an. Thái Nam lau mồ hôi trên trán, nói: “Đây là quy củ của Khiết Đan, mỗi lần xuất chinh Hoàng thượng đều chọn ra một người làm chủ tướng, nếu có thể thành công cướp đoạt ấn soái, người đó sẽ là người thích hợp nhất, mấy năm nay Vương thượng vẫn luôn liên tục đảm nhận chức vụ chủ tướng!” “Cái gì? Phải ra trận? Lần này sẽ đi đâu?” Tần Lạc Y buột miệng hỏi, trên mặt tràn đầy kinh hãi, trong lòng cũng lo lắng vô cùng. Vẻ mặt Thái Nam cũng tràn đầy nghi vấn, khẽ lắc đầu: “Chủ tử, việc này Thái Nam cũng không rõ!” Tần Lạc Y thất thần ngồi trên ghế, trái tim bất an đập liên hồi, tựa như muốn nhảy ra ngoài, nàng dùng ta đè chặt lồng ngực, mãi vẫn không thể bình tĩnh trở lại. Lẽ ra nàng nên sớm quen với việc này mới phải, Da Luật Ngạn Thác chinh chiến trên lưng ngựa nhiều đã nhiều năm, từ nhỏ đã hay ở trên sa trường , bởi vậy, việc xuất chinh ra trận là việc bình thường, từ lúc yêu hắn nàng đã hiểu điều đó, chẳng lẽ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sao? Thế nhưng, nàng thực sự rất lo lắng, lo lắng muốn chết đi được, lần này nàng lại ích kỷ mong hắn sẽ không giành được ấn soái. ☆☆☆☆☆☆☆☆ Buổi trưa, ánh nắng tươi đẹp chiếu rọi khắp nơi làm cho hoàng cung càng trở nên to lớn đồ sộ, đội nhạc võ hai bên sườn đã sớm đứng chỉnh tề cùng các thị vệ được huấn luyện nghiêm ngặt. Ấn soái được cắm ở trên ở trên đài cao gần 30m, lá cờ tung bay trong gió, kiêu ngạo bay trước mắt của tất cả những người dưới đài. Hoàng thượng và Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên đại điện, đội nhạc võ cùng nhảy lên ba con chiến mã. Da Luật Ngạn Thác, Da Luật Bội, Da Luật Hưu Ca ba người đều cưỡi trên lưng ngựa, tư thế hiên ngang oai hùng tiến về chỗ treo ấn soái. Hoàng thượng sớm đã chuẩn bị chu toàn cho ba người, thoả mãn gật đầu, nói: “Mục đích ngày hôm nay tranh đoạt ấn soái là để tuyển ra người nắm giữ chức chủ tướng, ba người nhớ kỹ, chỉ cần có người đoạt được ấn soái thì lập tức dừng lại, không được để ai bị thương!” “Tuân lệnh.” Ba người đồng thanh nói. Mấy năm nay, về cơ bản chức chủ tướng đều phải thông qua tranh đoạt mới chọn được người nắm giữ, mà bởi vì năng lực của Da Luật Ngạn Thác rất xuất sắc nên vẫn luôn giành được chức vị này, hổ phù một khi đã vào tay hắn thì không có cơ hội nhượng lại cho người khác. “Ba người ở dưới đài nghe cho rõ, ai có thể đoạt được ấn soái thì sẽ là chủ tướng, thêm nữa trẫm cũng sẽ thỏa mãn những yêu cầu mà người đó đưa ra.” Ba người cùng nhau nhìn ra xa, bỗng nhiên không còn ai nói gì nữa. Tiếng ra lệnh vang lên, ba người cùng lúc thúc ngựa phi về phía đài cao… Móng ngựa nhanh chóng chạy băng băng khiến cho cát bụi tung bay, lúc này, chỉ thấy Da Luật Ngạn Thác bắt đầu mạnh mẽ vung cây giáo trong tay về phía hai con ngựa còn lại, hai con ngựa đều hoảng sợ, giương cao hai chân tung nửa người lên trước. Da Luật Bội lơ đãng rơi người xuống khỏi ngựa, ngay sau đó, hắn nhún người, lưu loát đá một cái vào dây thang, nhảy lên trên đài cao phía trước. Da Luật Ngạn Thác và Da Luật Hưu Ca thấy tình huống như vậy, cũng thả người từ trên lưng ngựa bay lên trời, từng người một thi triển khinh công, muốn mượn lực của thang dây để bay lên đài. Da Luật Bội vung cây giáo trong tay, cắt đứt hai cái thang dây thành từng đoạn nhỏ, ở đầu cọc gỗ còn truyền đến tiếng rạn nứt, tuy vậy Da Luật Ngạn Thác đã sớm phi thân đứng trên đài cao. Ánh mắt Da Luật Hưu Ca căng thẳng, hắn giơ tay phá vỡ những thanh gỗ trên đài thành từng mảnh, mượn lực của một thanh gỗ mà bay lên, vung giáo lên chém đứt xà ngang đang treo ấn soái. Dĩ nhiên Da Luật Ngạn Thác sẽ không để cho Da Luật Hưu Ca có khả năng lấy được ấn soái, hắn đánh một chưởng cực mạnh về phía Da Luật Hưu Ca, sau đó lại thu về, ấn soái liền bay thẳng đến chỗ Da Luật Ngạn Thác. Sau đó, hắn xoay người một cái, vung giáo giao chiến với Da Luật Bội, bàn tay của Da Luật Ngạn Thác dùng một chút lực, lật hai tay của Da Luật Bội sang chỗ khác, mạnh mẽ vận khí xuất ra chưởng phong đánh bật Da Luật Bội, làm cho hắn bị rơi xuống. Sắc mặt Da Luật Bội cả kinh, ngay sau đó, hắn cũng vận khí mới vững vàng ngồi trở lại lưng ngựa, trong vòng thi đấu tranh đoạt này, hắn đã thua. Còn lại hai người Da Luật Ngạn Thác và Da Luật Hưu Ca, so với Da Luật Ngạn Thác, thì tuổi tác của Da Luật Hưu Ca nhỏ hơn rất nhiều, bởi vậy chiêu thức cùng mưu lược đều không ổn định, hắn vung mạnh cây giáo, đâm thẳng về phía Da Luật Ngạn Thác. Da Luật Ngạn Thác không lo lắng cũng không vội vàng tránh thoát , hắn sử dụng khinh công, vừa quay người đã chém đứt sợi dây thừng treo ấn soái, tuy nhiên, lại mở bàn tay ra… Da Luật Hưu Ca cũng động thủ muốn đoạt ấn soái, lại bị Da Luật Ngạn Thác đoạt trước —— “Đắc tội!” Thanh âm trầm thấp của Da Luật Ngạn Thác vang lên, hắn kéo ấn soái trên thanh gỗ xuống, sau đó từ trên đài cao 30m phi thân xuống —— Chỉ nghe thấy “Ầm”  một tiếng, cột gỗ cắm thẳng xuống mặt đất, các thanh gỗ rơi xuống bao quanh Da Luật Ngạn Thác, tạo ra một lực lớn làm ruộng đất xung quanh đều vỡ nát.