Liêu Vương Phi
Chương 127
Đi cùng hai nha hoàn, Cầm Cơ mặc một thân váy màu lam, tà váy nhẹ nhàng đong đưa trong gió, từng mảnh hoa đào rơi đầy phía sau lưng nàng, càng làm cho nét mặt của nàng thêm phần đẹp đẽ và ung dung.
“Ninh phi?” Khi nàng bước vào nhà, vừa thấy được Ninh phi, thân thể cứng lại một chút, ngay sao đó nở nụ cười nhẹ, như một đóa hoa chậm rãi nở rộ: “Đã lâu không gặp, muội muội vẫn khỏe chứ?”
Ninh phi thong thả cười cười: “Tỷ tỷ quan tâm, thân thể muội muội nhờ có Tần cô nương chăm sóc mới nhanh chóng khỏe được như vậy!”
“Vậy thì tỷ tỷ ta yên tâm rồi, có cái gọi là ‘ngã một lần khôn hơn một chút’, hy vọng muội muội sau này làm việc gì cũng nên suy nghĩ thật kỹ!” Ở sâu trong sự ôn nhu của Cầm Cơ ẩn hiện chút sắc bén.
Tần Lạc Y lơ đãng nhìn lướt qua khuôn mặt của Cầm Cơ, một tia nghi hoặc hiện lên trong đáy mắt, bởi vì, nàng vừa mới nhìn thấy rõ ràng Cầm Cơ cố gắng che giấu sự dữ tợn.
Là ảo giác của mình sao?
Ninh phi nghe Cầm Cơ nói như vậy xong, cũng khẽ mỉm cười: “Tỷ tỷ giáo huấn phải, xem ra sau này muội muội còn phải học tập tỷ tỷ nhiều rồi!”
Trong mắt Cầm Cơ rõ ràng hơi hốt hoảng, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt liền khôi phục vẻ ôn nhu tĩnh lặng ban đầu:
“Muội muội nói đùa rồi, tỷ tỷ ta gần đây vụng về ngốc nghếch, muội vẫn nên đừng học ta thì tốt hơn, đúng rồi, muội muội, chẳng lẽ muội tới đấy cũng vì thưởng thức hoa đào sao?”
Ninh phi nhìn khung cảnh hoa đào tung bay bên ngoài, thì thào nói: “Thật sự đúng là ‘hoa đào như cũ cười gió xuân’, ha ha!” Nàng cười yếu ớt một tiếng, lập tức nói ra: “Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, muội đến nhờ Tần cô nương xem mạch thôi!”
Nói xong, nàng nhìn nhìn Tần Lạc Y, nói: “Tần cô nương, cảm ơn đã dạy ta cách dưỡng sinh mùa xuân, ta sẽ nhớ kỹ, mong rằng cô nương cũng nhớ kỹ lời ta nói! Xin phép!”
Ninh phi nhìn Tần Lạc Y nói xong, sau đó khẽ gật đầu với Cầm Cơ, đi ra cửa lớn.
“Mời ngồi!” Tần Lạc Y nói với Cầm Cơ, sau đó nói với Thái Nam: “Dâng trà cho Cơ thiếp!”
“Vâng, chủ tử!” Thái Nam gần đây rất thích Cầm Cơ, vẻ mặt tràn đầy tươi cười chạy đến dâng trà cho nàng.
Cầm Cơ mỉm cười nhẹ nhàng bưng lên ly trà, nhẹ nhấp một ngụm trà xanh rồi nói: “Nơi này của Tần cô nương đúng thật có thể gọi là địa linh nhân kiệt (1), ngay đến cả trà pha ra cũng đều mang hương thơm đến như vậy!”
(1) địa linh nhân kiệt: đất thiêng mới có người tài
Đáy mắt Tần Lạc Y hiện lên chút vui vẻ: “Đây đều là công lao của Thái Nam, mỗi ngày nàng đều thức dậy vào lúc trời chưa sáng đi thu thập sương sớm, vì vậy ngươi uống đều là những giọt nước chứa đựng tinh hoa của ngày và đêm, tất nhiên là rất thơm ngon rồi!”
“Xem ra Vương gia rất quan tâm đến ngươi, ngươi là nữ nhân người Hán, Thái Nam cũng vậy, nếu như để một nha hoàn người Khiết Đan đến hầu hạ cô nương, không biết sẽ sơ suất đến thế nào nữa!”
Cầm Cơ vừa cười vừa nói, lập tức, nàng nhìn về hai nha hoàn ở phía sau, nói: “Xem ra các ngươi phải cố gắng học tập từ Thái Nam rồi!”
“Vâng, nô tỳ đã biết!” Hai nha hoàn vội vàng nói.
Cầm Cơ cười cười, lập tức, lông mày của nàng nhẹ nhàng nhăn lại một chút, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên khó hiểu.
“Tại sao sắc mặt ngươi lại như vậy?” Tần Lạc Y nhìn nét hoang mang trên mặt nàng, tự nhiên cũng có chút kỳ quái.
Cầm Cơ đứng dậy, nhẹ nhàng ngửi bốn phía, lập tức nói: “Vì sao nơi ở của cô nương lại có một mùi hương của thảo dược? Hiệu thuốc của cô nương không phải là cách nơi này cũng hơi xa hay sao?”
Tần Lạc Y vẫn chưa trả lời, Thái Nam đã vội vàng nói: “A, mùi hương của thảo dược mà người nói là…thuốc hạ nhiệt!”
“Thuốc hạ nhiệt?” Cầm Cơ nghĩ nghĩ, lập tức nói: “Cô nương uống thuốc này rồi hả?”
“Không có đâu!” Vương gia không cho chủ tử uống, thuốc hạ nhiệt tối hôm qua bưng lên đều bị vương gia đánh đổ, sau đó…., vì vậy mới làm cho một phòng đầy mùi thuốc!” Thái Nam nhanh mồm nhanh miệng nói.
“Thái Nam! Em thật sự quá lắm miệng!” Tần Lạc Y nhẹ nhàng quát lớn.
Thái Nam lè lưỡi, vội vàng lùi về sau lưng Tần Lạc Y.
Nhưng mà, lúc Cầm Cơ nghe thấy Thái Nam nói như thế, cả kinh từ trên ghế bật dậy ngay lập tức.
Tần Lạc Y chậm rãi ngẩng đầu, không nói gì, một đôi mắt như nước vẫn không thay đổi nhàn nhạt nhìn xem Cầm Cơ đã có chút không khống chế được cảm xúc.
Cầm Cơ cũng giât mình vì cảm xúc của mình biểu lộ quá mức rõ ràng, xấu hổ cười cười: “A, ta chỉ là thấy Vương gia làm như vậy rất kỳ quái!”
Tần Lạc Y suy nghĩ một chút, cố ý nói: “Thật ra, ta cũng muốn uống, nhưng mà ngươi cũng biết, Thác là một người rất bá đạo, ta đã bước vào đây, mọi chuyện đều nghe theo hắn là tốt nhất!”
Nói xong, nàng giả bộ như lơ đãng nhìn thoáng qua Cầm Cơ ngồi đối diện, tuy nhiên khuôn mặt của nàng ta cũng không có gì thay đổi, nhưng mà cần thận nhìn vẫn thấy được những ngón tay của Cầm Cơ thoáng run rẩy một chút.
“Tần cô nương đã bước vào đây, đương nhiên là ở trong lòng Vương gia có một địa vị không giống với bất kỳ ai rồi!” Cầm Cơ nói xong, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, chậm rãi dùng việc uống trà, để ống tay áo che lấy đôi mắt của nàng, dấu đi những cảm xúc phức tạp trong mắt.
“Thật ra thì…ta cũng không phải cam tâm tình nguyện vào đây ở đâu!” Tần Lạc Y như đang suy nghĩ cái gì, nhìn thoáng qua Cầm Cơ, nói xong chậm rãi đứng lên, lấy ra một cái gói giấy nhỏ cầm trong tay.
“A? Vì sao ngươi lại nói như vậy?” Cầm Cơ có chút không tin vào lỗ tai của mình.
Tần Lạc Y cố ý lộ ra một nụ cười khổ, nàng mở ra gói giấy ở trong tay, lộ ra bột phấn ở bên trong, chậm rãi nói: “Ta…là ngửi qua cái này tinh thần mới bắt đầu trở mơ hồ không rõ ràng, thế nên mới bị Vương gia của các ngươi cưỡng ép cướp đi sự trong sạch!”
Khi Cầm Cơ nhìn thấy đám phấn trong bao giấy kia, ánh mắt trở nên suy sụp.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
10 chương
111 chương
63 chương
165 chương
21 chương