Liêu Vương Phi

Chương 119

Vốn nghĩ có thể cùng quân vương sống đến bạc đầu Tình thân tình ái khó có thể vẹn toàn Bất chợt tạo hóa trêu đùa con người Một bóng hồng nhan nhiều bạc mệnh Đau lòng, tan nát đâu chỉ nơi con tim Duyên mỏng, duyên sâu do trời định Chỉ nguyện kiếp này cũng nhau đau khổ Đổi lại kiếp sau tiếp tục làm uyên ương. ☆☆☆☆☆☆☆☆ Ngày sinh thần của Hoàng hậu có thời tiết khá đẹp, vừa đúng vào mùa hoa đào đến, từng cánh hoa bay lượn đầy trời hòa thêm ánh nắng tươi sáng ấm áp, vạn vật dường như cũng có sinh mệnh, thêm niềm hi vọng. Toàn bộ hoàng cung vui sướng, hân hoan, cả ngày múa hát không ngừng, đều là vì chào mừng sinh thần của Hoàng hậu, buổi tối, yến tiệc chúc mừng ngày sinh của Hoàng hậu chính thức bắt đầu. Trước tiên, văn võ bá quan cung chúc Hoàng hậu nương nương có ngày sinh thần vui vẻ, may mắn, các lễ vật quý báu, kì trân dị bảo thế gian đều được từng người từng người dâng lên, mỗi người của dòng dõi hoàng tộc đều đồng thời quỳ trước đại điện. Hoàng đế Da Luật A Bảo Cơ gật đầu, mỉm cười, mà Hoàng hậu ở bên cạnh cũng mang bộ dạng tươi cười của bậc mẫu nghi thiên hạ. “Đông Lâm Vương đến…” Thị vệ lớn giọng hô. Chúng quần thần lập tức an tĩnh lại, toàn bộ cung điện ngoại trừ âm thanh ca múa mừng cảnh thái bình, đều cực kì im lặng. Trên cung điện, bóng dáng cao lớn của Da Luật Ngạn Thác xuất hiện, bộ dạng tươi cười không câu nệ, nịnh hót, bên người hắn là Tần Lạc Y một thân bạch y phiêu dật. Chỉ thấy Da Luật Ngạn Thác không đeo mũ bạch ngọc khắc dấu hiệu của bộ tộc Da Luật, đai lưng dùng tơ tằm đen buộc lại, mày kiếm đẹp như tranh vẽ, tóc mai bay bay. Tay áo hẹp đen tuyền làm từ da lông viền ánh vàng kim mở rộng, cổ tay áo cũng lấy sợi vàng kim buộc lại, đai lưng đeo ngọc bội, bên trên vai trái choàng một tấm lông chồn, tóc vấn lên cao theo phong thái của bộ tộc Da Luật. Dáng người cao ngất, thẳng tấp, tuấn lãng, lại tỏa ra khí thế của bậc vương giả! Mà vốn dĩ áo choàng trên người hắn giờ phút này lại đang ở trên người Tần Lạc Y, ở giữa vạt áo được khảm đầy trân châu quý báu. Chỉ đơn giản là như thế thôi, mọi người cũng hiểu, nữ tử này là của hắn! “Da Luật Ngạn Thác thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu, chúc Hoàng hậu có ngày sinh thần vui vẻ, may mắn, hồng phúc tề thiên!” Da Luật Ngạn Thác tiến lên phía trước, hơi hạ thấp người, thanh âm trầm thấp, không nhanh không chậm vang lên. Mà Tần Lạc Y cũng chỉ hơi cúi người xuống hành lễ, nếu không phải vì bại trận dưới tài đánh cờ của Da Luật Ngạn Thác, nàng sẽ không tới nơi này chúc thọ Hoàng hậu gì đó đâu! Hoàng thượng nhếch mép, cười: “Tốt, tốt, người đâu, ban thưởng ghế ngồi..!” “Tạ ơn Hoàng thượng!” Da Luật Ngạn Thác  ngay ngắn ngồi trên ghế tựa, lập tức ra hiệu Tần Lạc Y ngồi xuống cạnh mình. Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, một loại những âm thanh ngọt ngào, vui sướng của nữ nhân truyền từ trên đại điện xuống. Ngay sau đó, một nữ tử Khiết Đan thân hình đầy đặn, mang theo mùi hương nồng đậm bổ nhào lên người Da Luật Ngạn Thác. “Ngạn Thác biểu huynh, Thiên Bái rất nhớ huynh, thời gian dài như vậy cũng không thấy huynh đến thăm người ta một chút!” Tiếng cười quyến rũ của nữ nhân vang lên, toàn bộ thân thể phía trên đều dán lên trên ngực hắn, thanh âm như hoa, ngọt như thứ kẹo đường phổ biến. “Thiên Bái?” Lông mày Dạ Luật Ngạn Thác cau lại, đáy mắt nhàn nhạt hiện lên vẻ không kiên nhẫn. Ánh mắt tinh tường tùy ý đảo qua người nữ nhân ngồi ngay ngắn bên cạnh, thế nhưng phát hiện ra nàng vẫn lạnh lùng như cũ, đôi mắt không hề gợn sóng dù chỉ một chút, đáy mắt hắn tối sầm lại, sắc mặt cũng có chút trở nên lạnh lẽo. Mà Tần Lạc Y lúc này lại hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy nữ tử này! Thiên Bái? Tiêu Thiên Bái! Khi mới vào Vương phủ, nàng có gặp qua nữ tử có dũng khí lại nhiệt tình này! Hôm nay, nàng ta cũng giống như thế, váy áo làm từ tơ tằm đỏ thẫm, cổ áo rất thấp, lộ ra bộ ngực đầy đặn, nở nang, khuôn mặt tựa như hoa sen nở rộ, lông mày như lá liễu, ánh mắt so với hoa đào còn thập phần câu dẫn lòng người hơn. Nước da nàng ta không trắng nõn như người Hán, mà có màu mật ong, đầu gắn đầy châu ngọc phát ra ánh sáng chói mắt, đôi môi đỏ tươi hơi nhếch lên. Đáy lòng Tần Lạc Y không khỏi cảm thán, nữ nhân Khiết Đan sao có thể chịu rét lạnh như vậy, tuy rằng hiện tại là ngày xuân ấm áp nhưng ăn mặc phong phanh, ít ỏi như vậy, thật đúng là muốn đưa toàn bộ khuôn ngực đầy đặn đó ra mà! Nàng ta không lạnh? Tần Lạc Y đang lúc nghĩ như vậy, nhưng lúc nhìn nữ tử này như kẹo đường dính chặt trên người Da Luật Ngạn Thác thì lập tức trong lòng dâng lên ngọn lửa ghen tuông cực lớn! “Thiên Bái, không được náo loạn!” Hoàng hậu Thuật Luật Bình bình thản giữ phép tắc trách mắng. Tiêu Thiên Bái bĩu môi, lưu luyến rời khỏi người Da Luật Ngạn Thác,chuyển tầm mắt  sang Tần Lạc Y ngồi bên cạnh, ánh mắt đột nhiên vô cùng lạnh lẽo, thế nhưng nàng ta lại có tư cách ngồi bên cạnh huynh ấy!! Quả thật là quá ghê tởm rồi, không chỉ có như vậy, thậm chí nàng còn nghe nói, Ngạn Thác biểu huynh đã sửa xong Tây Sương biệt uyển để nữ nhân này vào ở! Quả thật là chuyện cười, nàng ta chỉ là một nữ nhân người Hán thấp kém, hèn mọn vậy mà cũng muốn được Ngạn Thác biểu huynh sủng ái, thậm chí ngay cả ngồi lên chiếc ghế Vương phi sao? Hiển nhiên  Hoàng hậu đã phát hiện ra không khí trong đại điện đang dậy sóng, kì thật bề ngoài hôm nay là chúc mừng đại thọ nhưng cũng ngầm thúc đẩy sự tình của Da Luật Ngạn Thác cùng Tiêu Thiên Bái, về phần nữ nhân người Hán Tần Lạc Y kia, nếu như Thác nhi yêu mến, thì cũng có thể nạp nàng làm Tần phi. Nghĩ đến đây, bà khẽ cười, lạnh lùng nói với Tần Lạc Y: “Tần cô nương, ngươi thân là thần y bên người của Đông Lâm Vương, có phát hiện ra thân thể Thác nhi có gì không ổn không?”