Liêu Vương Phi

Chương 106

Câu sơn tiên tử, cao tình vân miểu, bất học si ngưu ngãi nữ Phượng tiêu thanh đoạn nguyệt minh trung, cử thủ tạ thì nhân dục khứ Khách tra tằng phạm, ngân hà ba lãng, thượng đái thiên phong hải vũ Tương phùng nhất túy thị tiền duyến, phong vũ tán phiêu nhiên hà xử (Phần thơ xin phép được giữ nguyên convert) ***** Tây Sương biệt uyển được sửa chữa lại từ đầu, chính thức đổi tên thành “Hiệt Tú hiên”, toàn bộ sân trong được đánh dấu bằng tiếng Khiết Đan, ngoài ra còn sử dụng cả Hán tự. Vẫn còn một vài công việc còn lại đang được tiến hành, các thợ thủ công đều rất bận bịu, nhưng khi trông thấy bóng dáng của Da Luật Ngạn Thác, ngay lập tức bọn họ cung kính đứng thẳng lưng. “Y nhi, nàng có hài lòng về nơi này không?” Da Luật Ngạn Thác dịu dàng nói với Tần Lạc Y. Tần Lạc Y kinh ngạc, hóa ra quy mô nơi này lại lớn như vậy, hơn nữa ở đây… thực sự rất đẹp! Nơi này gồm có tẩm cư, thư phòng, hoa viên, một con suối nhỏ, thậm chí còn có cả một dược phòng. Bao quanh nơi này là một dòng nước trong veo, trung tâm còn có một rặng trúc cao cực kỳ xinh đẹp và tráng lệ . Hoa viên được chia ra làm hai, một mặt là rừng trúc, mặt còn lại là cả một rừng hoa đào. Có thể tưởng tượng ra, xuân về hoa nở, nơi đây sẽ ngập tràn cánh hoa đào bay lượn, gió nhè nhẹ thổi những cánh hoa bay qua rừng trúc xanh um, sau đó khe khẽ rơi trên làn nước, nước suối trong veo cũng hóa thành màu xanh lục, tràn đầy mộng ảo. Trong mắt nàng không kiềm chế được mà hiện ra một mỹ cảnh như vậy, nơi đây không lạnh lẽo như nàng tưởng tượng, trái lại , nơi đây giống như chốn bồng lai tiên cảnh hoàn toàn tách biệt với trần thế. Da Luật Ngạn Thác khẽ mỉm cười, từ ánh mắt vui sướng của Tần Lạc Y, hắn dễ dàng hiểu rõ tâm tư của nàng. Sau đó, hắn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể người con gái ấy, thì thầm bên tai nàng: “Y nhi, nơi này đẹp đến thế sao?” “Ừm…” Tần Lạc Y vô thức gật đầu, chớp mắt, nàng ngẩng đầu lên, nhìn dòng chữ Hán còn nóng hôi hổi kia: “Hiệt Tú hiên…” nàng khẽ nhẩm lại cái tên này. Cánh môi Da Luật Ngạn Thác cong lên, toàn thân tỏa ra một loại mị lực khiến người khác không thể xem thường, hắn cũng đồng thời nhìn về dòng chữ kia, đột nhiên hắn quay sang nói với quản gia Lạp Cô bên cạnh: “Bỏ cái tên Hiệt Tú hiên này đi!” “Vâng thưa Vương thượng, xin hỏi người muốn thay bằng tên gì?” Lạp Cô cung kính hỏi. Tần Lạc Y có chút khó hiểu nhìn Da Luật Ngạn Thác, cũng không biết trong hồ lô hắn rốt cuộc là chứa thứ gì. Da Luật Ngạn Thác suy nghĩ một lát, tầm mắt hướng về dung nhan tuyệt mỹ của Tần Lạc Y, cười dịu dàng, sau đó nhìn nàng đầy thâm tình, nói khẽ: “Từ nay về sau nơi này đổi tên thành… Cúc Tình hiên!” “Vâng, Vương thượng.” Lạp Cô không rành Hán ngữ, nàng cũng không biết ý nghĩa sâu xa của cái tên này. Song, Tần Lạc Y lại vô cùng bối rối! Cúc Tình hiên? Nàng hít vào một ngụm khí lạnh, nội tâm mạnh mẽ chấn động, ngạc nhiên không thôi. Người đàn ông bá đạo! Hắn muốn khơi dậy tình cảm trong lòng nàng sao? Ý nghĩa của cái tên này quá rõ ràng, hơn nữa còn chứa đựng tình cảm bá đạo của Da Luật Ngạn Thác suốt thời gian qua. Cái miệng nhỏ nhắn màu hồng phấn, vì kinh ngạc mà khẽ chu lên… Như nai con ngơ ngác, trừng đôi mắt tròn tròn Thật đáng yêu! Bên tai nàng truyền đến tiếng cười trầm thấp… “Vật nhỏ đáng yêu…” Bàn tay khéo léo của hắn vén một lọn tóc của nàng lên. Đôi mắt luôn lạnh lùng bỗng trở nên nhu hòa như nước mùa thu, giọng nói của hắn trầm thấp tràn ngập tình yêu. “Ta…Ta không muốn ở nơi này…” Tần Lạc Y nhàn nhạt nói, bỗng nhiên nàng cảm thấy bản thân mình như đang tự sa vào cái lồng do hắn tỉ mỉ tạo ra. “Không, Y nhi, nàng phải ở nơi này, cho dù chỉ còn một ngày, nàng cũng phải ở đây…” Da Luật Ngạn Thác khẽ siết nhẹ thân thể nàng, nhẹ giọng nói, thanh âm dịu dàng đến cực hạn. Cho dù còn một ngày cũng phải ở lại? Lời hắn nói khiến Tần Lạc Y có chút khó hiểu, nếu chỉ ở đây một ngày, thì hà tất gì hắn phải kỳ công sửa chữa  nơi này như vậy? Lời nói thật sự rất kỳ quái! Da Luật Ngạn Thác không hề giải thích cho nàng, đôi môi kiêu ngạo mang đầy sự kiên quyết khẽ nâng lên: “Tất nhiên, ta sẽ không để ý đến việc sau khi nàng ở lại đây một ngày, lại chuyển về sống cùng ta, dù sao thì, nàng cũng là nữ nhân của ta.” Giọng nói của hắn tràn ngập vẻ cuồng vọng và mờ ám, khiến cho lòng Tần Lạc Y như có từng đợt sóng đang xô vào bờ. “Chàng đừng nằm mơ nữa, ta sẽ không trở về bên cạnh chàng!” Nàng rất nhanh phản bác lại. Sắc mặt Da Luật Ngạn Thác đột ngột chuyển lạnh, hơi thở mạnh mẽ vô cùng nguy hiểm của hắn bao phủ lấy nàng, đôi mắt đen nhánh khiến Tần Lạc Y cảm thấy bất an lo sợ… “Y nhi, không phải nàng muốn ta tha cho Tang Trọng Dương sao?” Trong giọng nói mạnh mẽ của hắn hàm chứa ý vị sâu xa. Tần Lạc Y sợ hãi gật đầu, không dám nói thêm lời nào, bởi vì nàng không biết tiếp đến hắn sẽ nói gì Trong đáy mắt Da Luật Ngạn Thác hiện lên một tia hài lòng, đôi bàn tay thon dài của hắn vỗ về đôi gò má trắng ngần đầy tinh tế của nàng, ngón tay cái tham lam mân mê cánh môi mèm mại của nàng, ngữ khí dịu dàng, nhưng tràn ngập mùi vị tàn ác. “Ta có thể đồng ý với  nàng buông tha cho hắn, nhưng mà…” Hắn cố ý dừng một chút,đôi mắt sâu thẳm không hề chớp chăm chú quan sát từng biến hóa trên vẻ mặt của nàng… Tần Lạc Y sợ hãi nhìn nụ cười như ác ma của người đàn ông trước mặt, cơ thể mềm mại dần dần run rẩy. Hắn muốn thế nào? Da Luật Ngạn Thác cúi người xuống, khẽ nói bên tai nàng: “Nhưng mà, từ nay về sau nàng phải cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ta, nửa bước cũng không được rời!” Khi hắn nói xong câu đó, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Tần Lạc Y đã sớm trở nên trắng bệch…