Brian bước về phía Mei,tiếng bước chân của hắn làm Mei quay lại.  Cô thấy hắn,vui mừng,gạt nước mắt đi và chạy tới ôm chầm lấy hắn.  ….  Brian không nói gì,chỉ dang tay siết cô nhóc thật chặt vào lòng.Hắn hôn lên tóc cô, dịu dàng & ân cần…  Mei nói, vòng tay cô nhóc siết lấy hắn thật chặt…  - Brian, anh đã quay lại. Em có điều muốn nói với anh… rất nhiều thứ em muốn anh biết…  Brian đưa tay lên miệng như bảo Mei không cần phải nói.Mei nhìn hắn bằng đôi mắt to,trong veo của mình như muốn hỏi. “Anh biết à?”.Nhưng rồi cô nhóc không quan tâm điều đó làm gì mà ôm lấy hắn một lần nữa…  - Anh đừng bỏ đi nữa nhé, Brian?  - Anh chỉ đi khi Mei bảo rằng cô ấy không cần anh nữa. Còn nếu không, đây là nơi anh chọn làm điểm dừng chân…  Cái siết của cô nhóc làm chạm vết thương của hắn,khiến hắn đau.Nhưng hạnh phúc làm hắn quên mất cảm giác đau rồi.Hắn ôm cô nhóc chặt hơn,cái ôm mà bao năm trời hắn khao khát,tìm kiếm…  Brian thình lình cúi xuống hôn lên môi Mei. Nụ hôn đó vừa ấm áp,cũng vừa dịu dàng.Gió bỗng thổi vi vu,lá chạm nhau xào xạt.Ngọn gió hôm ấy tinh nghịch hơn mọi ngày,cứ đùa giỡn trên mái tóc của Mei. Nó cứ quẩn quanh bên cô nhóc như thể đã tìm được chỗ dừng chân của mình…Hôm ấy,gió chắc là rất hạnh phúc… như là Brian vậy… Trên đầu họ là một bầu trời trong vắt,không một áng mây và chi chít những ngôi sao lấp lánh… Đâu có trong không trung có tiếng côn trùng hòa vào nhau nghe như khúc tiêu du dương,réo rắc, tựa như bản giao hưởng tình yêu giữa mùa hạ.Chúng như thay hắn thì thào vào tai Mei rằng “Anh yêu em,Mei…” …  …………  Từ xa,vang tiếng của Shell hoà trong tiếng đêm…  - Này,tối nay chưa ai ăn gì hết, tới phiên anh làm cơm rồi đấy. Về nhà lẹ lên đi,em đói lắm rồi!  - OK! Anh nghe rồi.  Brian trả lời rồi nhìn Mei.Cô nhún vai rồi đưa tay ra cho hắn. Tay họ đan vào nhau và chạy phăng phăng xuyên qua những đồn điền café để bắt kịp với Shell. Brian cố tình làm Shell ngã. Thế là gã cáu tiết lên, định đạp Brian nhưng lại trúng Mei. Cô nhóc chau mày, rượt hai gã con trai chạy trối chết, hướng về ánh đèn hắt ra từ ngôi nhà nhỏ của họ trên thảo nguyên- nơi đang đợi những chủ nhân của nó trở về…