Liêu Trai Hiện Đại Truyền Kỳ

Chương 55 : Điểm dừng chân của gió và sự ra đời của một huyền thoại khác…

Trưa hôm ấy, khi Mei tỉnh giấc, cô nhóc chạy ngay qua phòng Brian. Cô ngạc nhiên khi không thấy Brian đâu hết. Mei hớt hải hỏi Shell. Gã cũng đã thiếp đi sau một đêm dài mệt mỏi nên cũng không biết khi nào mà Brian không có trong phòng.  Họ nhìn nhau một lúc rồi như chợt hiểu… Họ biết Brian đã quyết định ra đi…  “ Shell, Mei,anh phải đi. Anh thật khờ khi nghĩ chúng ta là bộ ba.Nhưng không,anh lầm...Chúc hai người vui vẻ và hạnh phúc. Anh trở về nơi anh đến và sẽ mỉm cười chúc phúc cho cả hai. Tạm biệt.”  Mei đọc xong thì ngồi thừ xuống. Shell nhận ra Mei đang giấu điều gì đó trong đầu… Cô bé quăng lá thư đi rồi nói:  - Đi thì đi,ai bận tâm! Có chết ngoài đường tôi cũng không quan tâm!  Cô nhóc vào trong,lấy gùi hái trà và đi khỏi nhà. Shell gọi với theo…  - Em đi đâu? Brian thì sao?  - Em không quan tâm. Em phải đi hái trà. Đừng theo em,hôm nay em chỉ muốn làm điều đó một mình thôi.  Mei nói và đi thật. Shell thở dài. Gã nhận ra một điều… cô nhóc quan tâm Brian không hề đơn thuần… Có lẽ cô nhóc chưa nhận ra,hoặc là không muốn thừa nhận…  Shell đã đi tìm Brian nhưng không gặp.Brian không thể đi quá xa với vết thương,lại khó mà nhờ sự giúp đỡ của ai với vết đạn mà hắn không nói được lí do… Hắn có thể đi đâu được bây giờ?  Mei trở về nhà khi ánh chiều đã tắt mà trong gùi không có một cái gì hết.Cô chui vào phòng mình,không ra ăn tối, dù mọi ngày cô nhóc vẫn giành ăn ( vì cho rằng mình là địa chủ) và ăn nhiều bằng hai gã con trai cộng lại. Shell suy nghĩ thật lâu rồi quyết định gõ cửa phòng Mei…  - Vào đi,không khóa.  Shell mở cửa bước vào và thấy Mei nằm dài úp mặt lên gối…  - Định tuyệt thực hay sao?  - Em không đói.  - Nhưng có lẽ giờ này Brian rất đói.  - Đừng nói nữa,em không quan tâm!  Mei bật dậy rồi ném gối vào người Shell,cáu giận.Mắt cô nhóc đỏ và hoen ướt… Shell hiểu ra mọi chuyện… Gã ký nhẹ vào đầu cô, dịu dàng cúi xuống vịn vai cô…  - Em… đã nhớ ra điều gì rồi phải không?  Mei quay đi,nhìn ra ngoài cửa sổ.Một hồi lâu,rất lâu,cô nhóc mới chịu lên tiếng.  - Phải…Em nghĩ mình nhớ ra một vài thứ,dù không rõ ràng.Từ khi anh ấy xuất hiện không bao lâu. Em không nhớ tất cả mọi chuyện trong quá khứ.Em chỉ nhớ là…mình biết anh ấy.Chúng em từng sống ở đồn điền này…Rồi sau đó chúng em gặp nhau tại Ocean. Và…em cũng nhớ ra… mình đã từng yêu anh ấy…  Shell có thể hiểu được điều này. Dù đã bị niêm phong ký ức,nhưng hình ảnh về Nhất Phong trong tiềm thức của Mei là một thứ gì đó sâu sắc tới mức không thể xoá đi hoặc thay thế…  Shell ngồi xuống bên cạnh Mei…  - Vậy sao em không nói cho anh ấy biết?  Ánh mắt Mei buồn bã nhìn xa xăm… Ánh mắt mà lâu rồi gã không thấy ở Mei-đó lạ sự cô đơn, hối tiếc và… phân vân… Cô nhìn qua Shell:  - Em không thể.Từ trong sâu thẳm,có cái gì đó bảo em là không nên nhớ lại những chuyện xảy ra trước đây.Em không muốn đối mặt với anh ấy.Em sợ nỗi đau của mình lại khơi dậy.Em…sợ…Anh không hiểu đâu. Anh không phải là em.  - Giờ thì anh ấy đi rồi. Em có thấy vui không?  - Đừng bắt em trả lời mà Shell.  Mei lảng tránh câu hỏi. Dường như cô đang nghĩ tới Nhất Phong nhưng lại không muốn thừa nhận,không muốn đối mặt với nỗi sợ trong lòng mình… Shell xoa đầu Mei và cười, nụ cười của gã buồn nhưng rất thật lòng…  - Chúng ta… không phải là bạn thân sao? Chúng ta có thể chia sẻ nhau mọi thứ mà? Chúng ta quen với cuộc sống của những kẻ ngoài vòng pháp luật và không muốn Brian bị vướn vào vòng xoáy này. Chúng ta đã thân thiết với nhau tới mức Brian hiểu lầm chọn sự ra đi… Nhưng, người con trai đang tồn tại trong trái tim em là…  Mei cắt ngang những gì Shell định nói…  - Đừng nói nữa,Shell… Mỗi lần bên cạnh anh ấy em rất vui.Một thứ cảm giác rất lạ mà em không giải thích được.Em muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh anh ấy… Nhưng… có một thứ gì đó làm em rất sợ,anh biết không?  - Vì nỗi sợ đó mà em đồng ý để anh ấy ra đi và coi như không có chuyện gì,phải không?  - Phải. Em đồng ý để anh ấy ra đi. Em không đủ can đảm đối mặt với nỗi sợ trong lòng mình,Shell à. Em… em rất sợ…  Nước mắt Mei tuôn ra. Shell ngồi xích bên cạnh và kéo đầu cô nhóc dựa vào vai mình-vẫn là đôi vai an toàn,bình yên nhất…  - Cái gì đến sẽ đến,em không thể cố quên những gì em đã nhớ một cách sâu sắc được.Hãy để mọi thứ đang hé mở ấy đến một cách tự nhiên.Em là người,không phải thần thánh.Hãy cứ cho phép ký ức quay về với em một lần nữa.Nhưng…em chỉ được nhớ những chuyện vui thôi.Nếu em nhớ ra những chuyện buồn,anh sẽ đánh em thật đau để em quên. Nếu Brian là người có thể làm em cảm thấy hạnh phúc…vậy hãy đuổi theo anh ấy đi.Với vết thương đó,anh ấy đi chưa xa được đâu. Dù quyết định của em là gì,anh hoàn toàn tôn trọng.Đem anh ấy về đây,nói cho anh ấy biết là…chúng ta sẽ là bộ ba tuyệt với nhất.Chúng ta không thể thiếu anh ấy được…  - Nhưng anh…  Hãy hứa là em sẽ hạnh phúc đi, sẽ luôn vui vẻ…  Mei nhìn Shell-người bạn thân thiết nhất của mình bằng một sự áy náy.Không phải cô không hiểu tình cảm của Shell,nhưng cô không muốn đi xa hơn vì không muốn phải lừa dối tình cảm của Shell và của chính mình.  - Shell,anh là người bạn tốt nhất.Một trong hai người,em không muốn mất ai cả.  - Anh cũng vậy. Anh nói em nghe điều này chưa nhỉ? Brian…vốn là anh trai của anh,người thân duy nhất trên đời của anh. Anh…cũng không muốn mất anh ấy…Chúng ta cùng nhau tìm Brian về đây nhé Mei?  Mei ngập ngừng. Shell đứng dậy và đi ra ngoài.Gã chợt dừng lại ở cửa và nói:  - Đôi lúc,khi lí trí chẳng giúp được gì thì hãy để trái tim lên tiếng. Trái tim em đang nói với em điều gì hả Mei?  Họ nhìn nhau.  Cuối cùng Mei cũng ra quyết định…  - Nó bảo… Brian ở ngoài kia đang rất đói và lạnh…  Cô nhóc vùng xuống giường,vơ vội áo khoát và chạy khỏi nhà,không quên nói vọng vào trong với Shell…  - Em phải tìm anh ấy trở về.Chúng ta sẽ là Bộ Ba tuyệt vời nhất!  Shell gật đầu và mỉm cười…  Họ chia hai ngã tìm kiếm… giữa màn đêm của buổi tối mùa hè-đầy tiếng ve,dế và côn trùng…