[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 93
Bát hoàng tử cuối cùng vẫn được cứu về, lại bởi vì độc tính bị thôi thúc quá mức mãnh liệt, chẳng những hai chân tàn phế, ngay cả năng lực nửa người dưới cũng đồng thời đánh mất. Đổi một cách nói, hắn ta vừa mới mười ba tuổi, đời này đã tới cuối cùng. Phần lớn hoàng tử trưởng thành sớm, người quấn quýt si mê cung nữ không phải không có, nhưng rơi vào loại kết cục như hắn ta vẫn phá lệ là người đầu tiên.
Nhóm triều thần nghĩ đến hắn ta, khó tránh khỏi liền nghĩ đến thất hoàng tử, sau đó sôi nổi lắc đầu. Đều là từ trong một bụng mẹ sinh ra, sao lại chênh lệch lớn như thế? May mà thất hoàng tử đã sớm rời khỏi Cam Tuyền cung, lúc này mới không bị liên lụy thanh danh.
Đặng Triêu Sơn thấy ánh mắt Tuệ phi vô cùng nóng rực, môi lại hơi hơi phát xanh, liền thay nàng bắt mạch luôn, tra ra độc tố giống vậy. Cảnh đế cực kỳ coi trọng chuyện này, một mặt bảo Đặng Triêu Sơn thả ra tiếng gió, nói lão bát bị thượng mã phong, một mặt âm thầm điều tra hung phạm, lại lấy lão bát làm mồi, bắt lấy người hạ độc, tìm hiểu nguồn gốc liền tra được tới chỗ thái hậu, từ đó nhảy ra một kỳ án động trời. Một tháng sau, thái hậu bạo bệnh bỏ mình, lại qua thêm một tháng, Tĩnh quốc công cũng bởi vì ưu tư quá nặng mà từ thế.
Một vụ gièm pha động trời cứ như vậy lặng yên không một tiếng động vùi lấp trong dòng sông dài lịch sử, mà Tuệ phi và lão bát từ đầu đến cuối đều không rõ tại sao mình lại mang tới tai họa bất ngờ như thế. Cảnh đế lại từ trong miệng thái hậu biết được, chuyện xấu của nàng ta và Tĩnh quốc công từng bị lão bát cắt ngang, lúc này mới nổi lên tâm tư giết người diệt khẩu, mà lão bát xưa nay thân mật khăng khít với Tuệ phi, tám chín phần là Tuệ phi cũng biết.
Ngoại trừ vài tâm phúc, Cảnh đế hận không thể đem tất cả những người biết chuyện ra giết người diệt khẩu, nhưng đề cập tới thê thiếp và con nối dòng, trong lúc nhất thời cũng có rất nhiều do dự. Ông vẫn chưa đi tìm lão bát đối chất, dù có hỏi cũng sẽ không được một câu nói thật, còn sẽ giống như lần trước, đổ hết toàn bộ lên đầu con chó của lão thất. Nếu không phải ngọc bội của hắn ta ở trong tay thái hậu, nếu không phải lão thất không thể đi lại, rất có thể hắn ta sẽ giả trang thành đối phương, mượn đao giết người.
Bát hoàng tử ngay cả người chí thân cũng có thể giết hại, sớm đã làm lòng Cảnh đế rét lạnh, chớ nói sủng ái trọng dụng, dù liếc mắt nhìn thêm một cái cũng thấy khó chịu, hơn nữa chuyện này, lại thành một cái gai trong lòng, muốn nhổ ra nhưng lại không thể. Sau nhiều lần suy nghĩ, ông hạ một ý chỉ, đem Tuệ phi thêm cả bát hoàng tử nhốt vào Lãnh Tuyền cung, giam cầm chung thân.
Đã từng là một đời sủng phi cứ như vậy xuống dốc, mà thất hoàng tử đủ mười bốn tuổi liền xin ý chỉ, dọn ra ngoài cung ở.
Hai năm sau, Đoan vương phủ.
Thất hoàng tử đang ngồi ở hành lang, vừa uống trà vừa mỉm cười nhìn chó nhỏ đánh tới đánh lui trong bụi hoa. Tiểu Thuận tử và vài tên thái giám mỗi người bảo vệ một hướng, miễn cho cậu bướng bỉnh chạy xa. Lão quỷ cũng theo Đoan thân vương ra khỏi cung, lúc này đang lơ lửng giữa không trung, liên miên cằn nhằn nói chuyện.
“Ngươi đừng chơi cả ngày, rảnh rỗi liền tìm kiếm yêu phụ kia đi. Cũng đã hai năm qua rồi, ta sốt ruột thay ngươi luôn đó!”
Hữu Xu chui đầu vào trong bụi cỏ ngửi ngửi, giống như đang tìm thứ gì, chỉ lộ ra một cái mông tròn xoe cùng với cái đuôi ngắn mập. Cậu vừa vẫy đuôi, vừa bình chân như vại nói, “Không vội, năm đó ta bứt được sợi tóc của tiểu cô nương kia, dựa vào sợi tóc này, dù họ chạy đến chân trời ta cũng có thể tìm ra.”
“Ta thấy ngươi chính là ham chơi.” Lão quỷ một lời bóc trần.
Hữu Xu cứng đờ, sau đó giống như không có việc gì mà ngậm tú cầu ở trong bụi cỏ ra, tung ta tung tăng chạy tới chỗ chủ tử. Đem tú cầu đặt ở chỗ cách chủ tử ba thước, cậu liên tục sủa kêu, trong ánh mắt đen lúng liếng tràn đầy tha thiết chờ mong.
Thất hoàng tử cúi người nhìn cậu, khóe mắt đuôi mày đều là ôn nhu cười nhạt, “Ngươi muốn ta chơi tú cầu với ngươi hả? Được, đem tú cầu cho ta.”
Hữu Xu vẫn chưa tiến lên, ngược lại ngậm tú cầu chạy xa một chút, ngồi xổm dưới đất tiếp tục sủa, thấy chủ tử vẫn không động đậy, lại trực tiếp đem tú cầu ném xuống dưới bậc thang, lộc cộc lộc cộc lăn xa. Cậu nâng một cái chân trước lên, chỉ chỉ tú cầu, lại chỉ chỉ hai chân chủ tử, ý tứ cực kỳ rõ ràng.
Thất hoàng tử cười vang, “Được rồi, ngươi ném tú cầu, ta đến nhặt, như vậy vừa lòng chưa?” Mặc dù là thân vương, mặc dù đã có được quyền lực khắp triều đình, trước mặt sủng vật cưng nhà mình, thất hoàng tử cũng bất quá chỉ là một cẩu nô thôi.
Hắn chẳng những không thấy hổ thẹn, còn thường thường cảm thấy không đủ chu toàn, nghĩ tất cả biện pháp cung cấp cho Hữu Xu cuộc sống càng an nhàn. Để tránh quấy rối giấc ngủ ngon của Hữu Xu, hắn có thể cả đêm giữ cùng một tư thế ngủ; để phòng Hữu Xu kiêng ăn, hắn có thể làm cho mình quen với đồ ăn hương vị nhạt nhẽo; thấy Hữu Xu luôn cô đơn mà chơi đùa, mặc dù muốn hăng say, tận tình chạy nhanh một chút, nhưng cũng vì lo lắng cho thân thể mình mà không dám cách xa, hắn liền liều mạng rèn luyện thân thể, ý đồ đứng lên lần nữa. May mà trời không phụ người có lòng, một đoạn thời gian gần đây, hắn đã có thể chống quải trượng, đỡ vách tường, chậm rãi đi lên một khoảng.
Hữu Xu ngồi xổm ở chỗ ngoài năm thước chờ chủ tử, sợ hắn ngã, chân sau đạp đạp, tùy thời chuẩn bị chạy tới. Nhìn thấy chủ tử đứng lên lần nữa, cậu cao hứng hơn so với bất luận một ai, cái đuôi nhỏ vẫy quá mức mãnh liệt, toàn bộ cái mông cũng bắt đầu vặn vẹo. Cậu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được, uốn éo uốn éo chạy vội tới bên người chủ tử, chờ hắn đi lên vài bước hơi hơi nghỉ ngơi liền dùng cái đầu lông xù cọ cọ chân hắn, cọ chân trái xong lại đi cọ đùi phải, đùi phải cọ xong lại cọ chân trái, tới tới lui lui, vui mừng nhảy nhót, mũi còn phát ra tiếng hừ hừ nãi thanh nãi khí.
Thất hoàng tử bị cậu chọc cho cười không ngừng, sức lực mới vừa dùng hết nháy mắt lại khôi phục. Hắn cho lui thái giám muốn tới nâng mình, cũng ném quải trượng trong tay xuống, đỡ vách tường nói, “Hữu Xu, đừng cọ nữa, cẩn thận đạp trúng ngươi.”
Hữu Xu sủa âu âu hai tiếng, vội vàng chạy ra ngoài ba thước chờ đợi. Chủ tử năm nay mới vừa tròn mười sáu, bộ dạng cũng đã vô cùng cao lớn, tính trẻ con trên mặt lui hết, lại bởi vì nguyên nhân tham chính hai năm, trong tuấn mỹ ôn nhã lộ ra vài phần uy thế nghiêm nghị. Hắn hiện tại, tựa như dung hợp với hắn ở lần đầu tiên gặp mặt, cũng đều giãy dụa trong nghịch cảnh, cũng đều kiên cường quả cảm, anh dũng vô địch. Hắn có thể bị đánh bại, nhưng sẽ không bị đánh suy sụp.
Ngẫm lại hồi ức, nhìn xem hiện tại, Hữu Xu không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Thất hoàng tử bị ánh mắt sùng bái mà lại nóng bỏng của cậu nhìn đến đầu quả tim nóng lên, đi nhanh hai bước, thở dốc nói, “Vật nhỏ, có phải là cảm thấy chủ tử nhà ngươi rất lợi hại không? Ngươi chờ nhé, qua không lâu nữa ta có thể cùng ngươi đi dạo khắp nơi, dù là chân trời góc biển cũng có thể đi cùng ngươi.”
Hữu Xu cao hứng đến mức ngay cả đầu lưỡi cũng phun ra, lần thứ hai chạy lên trước cọ cọ hai chân chủ tử, dẫn hắn đi qua hành lang, đi xuống mặt cỏ. Rốt cuộc khi nhặt được tú cầu, thất hoàng tử đã mệt đến đầu đầy mồ hôi, khóe miệng lại treo nụ cười vui sướng. Hắn xoay người, đưa tú cầu cho Hữu Xu, nóng lòng muốn thử nói, “Lại đến.”
Hữu Xu ngậm tú cầu chạy xa, lần này ngồi xổm ở chỗ ngoài hai mươi thước, đôi mắt trông mong nhìn chủ tử, thỉnh thoảng sủa gọi hai tiếng, giống như đang động viên đối phương. Thất hoàng tử từng bước một di chuyển, hai mắt tối đen chỉ nhìn thấy một cục tuyết trắng trên mặt cỏ xanh. Nếu như sinh mệnh không có Hữu Xu, hắn nghĩ mình nhất định sẽ sống đến cực kỳ hỏng bét, rối tinh rối mù.
Lần thứ hai nhặt tú cầu lên, hắn bị Hữu Xu nhào tới, hai chủ sủng nằm trong bụi hoa rực rỡ hương thơm, vui đùa ầm ĩ với nhau, sau đó lẳng lặng nằm yên, cùng nhau nhàn nhã xem mây trắng và chim bay trên bầu trời. Nếu không có chính vụ, bọn họ có thể nằm một cái chính là cả ngày, hơn nữa một chút cũng không cảm thấy buồn tẻ vô vị.
Cảm giác mặt trời quá mức chói mắt, thất hoàng tử giơ Hữu Xu lên, ngăn cản ánh sáng, sau đó chậm rãi đem cậu để sát vào, hôn lên đệm thịt mang theo mùi cỏ xanh cùng với chóp mũi ướt sũng của cậu, than thở nói, “Hữu Xu, chừng nào thì ngươi mới có thể biến hóa? Ta đã mười sáu rồi.”
Hữu Xu sủa hai tiếng, thầm nghĩ đích thật là thời điểm khôi phục hình người.
Đúng vào lúc này, một thị vệ bước nhanh đi tới, thấp giọng nói, “Chủ tử, Hoàng Thượng triệu ngài vào cung thương thảo chính sự.”
“Bổn vương biết rồi.” Thất hoàng tử hôn hôn trán Hữu Xu, lúc này mới đứng lên dưới sự nâng đỡ của hai thái giám, về tẩm điện đổi triều phục. Bào phục tứ trảo kim long mặc ở trên người hắn có loại uy nghiêm khác, mặc dù hai chân tàn tật nhiều năm, dáng người thoạt nhìn lại càng cao lớn hơn so với những hoàng tử bình thường. Vài phụ tá canh ở một bên, chậm rãi bẩm báo mọi việc trong triều, mà hắn thì cẩn thận giúp Hữu Xu ăn diện.
Hữu Xu có một cái rương nhỏ, chuyên dùng để bỏ đồ chơi và trang phục. Không sai, dù biến thành một con chó, Hữu Xu cũng có quần áo mặc, vải vóc quý báu trong cung ban thưởng đều bị thất hoàng tử lấy tới làm xiêm y cho cậu. Đến lúc ra ngoài, thất hoàng tử mặc cái gì cậu liền mặc cái đó, phải khiến người ta liếc mắt một cái liền có thể nhận ra cậu là bảo bối tâm ái của thất hoàng tử.
Ăn mặc chỉnh tề, thất hoàng tử ôm Hữu Xu lên xe ngựa, một phụ tá làm bạn bên người, thấp giọng nói chuyện, “Vương gia, việc hai chân ngài đã khôi phục, khi nào thì nói với Hoàng Thượng?” Từ sau khi xuất cung, Đoan thân vương bắt đầu chậm rãi trù tính bố cục, không cần hai năm đã thu nạp toàn bộ người bên cạnh, cũng bởi vậy, mọi việc lớn nhỏ trong Đoan thân vương phủ, trừ khi hắn cố ý, nếu không bên ngoài tuyệt đối sẽ không biết.
“Phải nói cho ông ấy biết, nhưng không phải hiện tại. Trong lòng bổn vương đều có tính toán.” Thất hoàng tử xua tay, thấy Hữu Xu nằm ngửa trong lòng mình ngủ thiếp, vội vàng lấy ra một cái thảm lông nhỏ đặc chế từ trong bàn thấp, nhẹ nhàng đắp kỹ cho cậu, lại yêu thích không buông tay mà nhéo nhéo chân trước mềm nhũn của cậu.
Lúc phụ tá mới đến còn cảm thấy khó chịu, hiện tại cũng đã quen thái độ quá phận sủng nịch của chủ tử đối với chó nhỏ. Kỳ thật chỉ cần xem chó nhỏ thành tiểu vương gia, cảm giác không hợp tất nhiên cũng không quá nặng. Cha mẹ đối đãi con cái đều như vậy, nhưng mà dù vậy, thất vương gia cũng là loại người nuông chiều con nhất.
Phụ tá tận lực đè thấp giọng, lại nói, “Vương gia, ngài có ý với vị trí kia hay không? Hiện giờ các vị hoàng tử đều đã trưởng thành, nếu ngài không có ý, có thể chọn lựa một người để phụ tá, nếu ngài có chút ý tứ…”
Thất hoàng tử xua tay, biểu tình cực kỳ khó lường, “Việc này tạm thời không đề cập tới, bổn vương còn cần ngẫm lại.”
Phụ tá không nói nữa. Trong lúc trầm mặc, đã đến hoàng thành, vài thái giám lập tức chạy tới giúp thất vương gia nâng xe lăn, sau đó chậm rãi đẩy tới Kim Loan điện, triều thần chờ ở ngoài điện sôi nổi tiến lên chào hỏi, bởi vì âm thanh quá mức ồn ào, khó tránh khỏi đánh thức Hữu Xu.
Tứ hoàng tử cũng đã phong vương, địa vị ở trong triều lại xa xa không vững chắc bằng lão thất, không thể không tiến lên mượn sức. Nhìn thấy chó nhỏ đầu đội tử kim quan, thân mặc bào phục thân vương tứ trảo bàn long, cổ treo một cái huyết sắc noãn ngọc vô giá, toàn thân đều tràn ngập bốn chữ “quý khí bức người”, hắn ta than thở nói, “Thất đệ, con chó này của ngươi, ước chừng là con chó tốt số nhất thiên hạ. Để nó được ăn mặc giống ngươi, ngươi lại trơ mặt xin phụ hoàng một ý chỉ, còn thời thời khắc khắc nâng trong lòng bàn tay, ta thấy ngươi như vậy không giống chủ tử, ngược lại càng giống nô tài của nó.”
“Chỉ cần Hữu Xu cao hứng, bảo bổn vương làm cái gì cũng được.” Thất hoàng tử cao giọng cười, tư thế cẩu nô hiện hết.
“Ngươi a ngươi, lại xem trọng chó hơn cả người, lần này sau khi đại hôn nên ở chung với Vương phi như thế nào đây? Chẳng lẽ để cho nàng đi tranh sủng với một con chó nhỏ sao?”
Thất hoàng tử đỡ trán, thầm nghĩ ngàn phòng vạn phòng, vẫn không thể nào phòng được tin tức để lộ. Nhưng cũng thôi, vừa lúc nhân cơ hội này nhìn xem Hữu Xu có phản ứng gì.
Phản ứng của Hữu Xu là khiếp sợ, cực độ khiếp sợ, ngây ngốc đứng trong chốc lát mới bắt đầu sủa chủ tử. Muốn bỏ ta lại chạy đi thành thân với nữ nhân khác, đừng nói cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có đâu. Cậu vừa sủa vừa dùng móng vuốt cuồng loạn cào cánh tay chủ tử, bộ dáng vô cùng hung thần ác sát.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
10 chương
48 chương
5 chương
43 chương