[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 55
Hoàng thất Hạ Khải có quy định, một khi hoàng tử vừa được mười tám tuổi nhất định phải xuất cung lập phủ, đồng thời sắc phong hoàng tước. Cửu hoàng tử tuy là con út, nhưng trong hoàng thất cung phi đông đảo, mang thai cùng thời gian cũng không ít, người cùng tuổi với hắn có hai người, phân biệt là thất hoàng tử và bát hoàng tử, sinh nhật bất quá chỉ kém mấy tháng.
Chưa khai phủ liền không thể phong tước, không phong tước liền không thể tham dự triều chính, cho nên hiện giờ thất, bát hoàng tử còn cần mỗi ngày giờ mẹo đến thượng thư phòng. Về phần cửu hoàng tử từ mười lăm tuổi bắt đầu vào triều nghe báo cáo và quyết định sự việc, dù chưa phong vương nhưng lại cùng ngồi cùng ăn với các vị thân vương, đó là trường hợp đặc biệt.
Tính tình hắn thô bạo như thế, hành vi càn rỡ như vậy, nhưng từ ngày sinh ra đã định trước sẽ được lập làm thái tử, trở thành chúa tể Hạ Khải quốc. Thử hỏi những hoàng tử còn lại làm sao có thể cam tâm? Vì vậy, nhân duyên của cửu hoàng tử ở trong cung thật sự không tốt cỡ nào, các vị hoàng tử ở mặt ngoài hòa hòa thuận thuận với hắn, kì thực hận không thể làm cho hắn lập tức đi tìm chết.
Nhưng thực đáng tiếc, dù hắn đêm đêm ngủ không an giấc, ngày ngày tính khí táo bạo, thân thể lại lớn lên cực kỳ cao lớn cường tráng, thiên phú tập văn luyện võ cũng vượt xa người thường. Việc này càng chứng minh hắn lai lịch bất phàm, cũng càng chọc các vị huynh đệ đỏ mắt.
Thất, bát hoàng tử gượng cười chào hỏi với hắn, sau đó yên lặng ngồi xa một chút. Tiên sinh giảng bài phía trên cũng lộ vẻ mặt khẩn trương, ngón tay run rẩy. Vị chủ nhân này xưa nay ghét bỏ tiên sinh đọc sách âm thanh tranh cãi ầm ĩ khó nghe, khi tâm tình tốt có thể miễn cưỡng nhẫn nại một khắc đồng hồ, khi tâm tình không tốt sẽ đột nhiên nổi giận. Đáng giận chính là mỗi khi Trọng Khang đế dung túng che chở, không giáo dục chỉ trích, chiều hắn đến mức càng thêm không kiêng nể gì.
Hắn không đến thì còn may, tiên sinh có thể hơi thở phào, nếu hắn vừa đến, tất phải chuẩn bị tốt cho việc bị liên lụy.
Không khí trong thượng thư phòng vô cùng ngưng trọng, nhưng đương sự lại an an ổn ổn mà ngồi ở trên ghế, hai tay đặt tại đầu gối, hai mắt hơi hơi rũ xuống, thần thái lại vô cùng an tường. Mới đầu tiên sinh còn đè thấp tiếng nói đọc vài đoạn thơ, thấy một khắc đồng hồ đi qua, cửu hoàng tử còn chưa có xu thế phất tay áo mà đi, lúc này mới hơi chút đề cao âm lượng.
Bỗng nhiên, cửu hoàng tử vén vạt áo lên đi nhanh về phía cửa, hai mắt nhíu chặt hiện ra vài phần vô cùng lo lắng, khiến mọi người vốn đã buộc chặt thần kinh hoảng sợ.
Hôm nay ngồi yên hai khắc, thật sự là tiến bộ lớn! Vả lại còn chưa từng vô cớ làm nhục người khác, rất tốt. Tiên sinh thầm cảm thấy vui mừng, rồi lại hận không thể khiến cửu hoàng tử đi rồi thì rốt cuộc đừng trở về nữa, lại không ngờ hắn đứng ở cửa, vươn cổ nhìn ra xa, giống như đang chờ người.
Một lát sau, hai tên thái giám dẫn một vị thiếu niên phấn điêu ngọc mài vội vàng đến gần, còn chưa bước lên bậc thang liền thấy cửu hoàng tử nhanh chóng chạy xuống nghênh đón.
“Hữu Xu, mau theo ta tiến vào.” Hắn dắt thiếu niên vào trong thượng thư phòng, bộ dạng vô cùng cấp bách.
Người bên ngoài đều nói hắn tính khí táo bạo, luôn không yên tĩnh được, đó là bởi vì hắn luôn cảm thấy trong lòng thiếu thứ gì đó. Nhưng hắn biết, một góc khuyết thiếu này, từ sáu trăm năm trước đã biến mất không thấy, dù hắn ở đời này đau khổ tìm kiếm, cũng sẽ không có kết quả tốt hơn. Cho nên chẳng sợ tâm tình bàng hoàng nôn nóng, hư không khó nhịn như thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, sau đó chờ đợi tử vong vạch ra kết cục cho hết thảy.
Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, mình lại may mắn như vậy, trong lúc lơ đãng lại chờ được người mà Tông Thánh đế đau khổ chờ cả đời mà không thể chờ được. Đây là số mệnh, cũng là duyên phận.
Chỉ cần thiếu niên xuất hiện trong tầm nhìn, chỉ cần cậu nguyện ý ở xung quanh, dù bảo cửu hoàng tử an an tĩnh tĩnh ngồi một ngày một đêm, cũng sẽ không cảm thấy buồn tẻ, sâu hơn nữa, còn là một loại hưởng thụ lớn lao. Cho nên vốn đã không cần học nữa nhưng hắn vẫn đến thượng thư phòng, lại còn tính toán trước khi xuất cung lập phủ thì không được thiếu một ngày lên lớp nào.
Thất hoàng tử, bát hoàng tử chưa bao giờ thấy hoàng đệ cười đến xán lạn như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Bọn họ dùng ánh mắt xem kỹ cao thấp đánh giá thiếu niên, đồng thời biểu tình quái dị. Nên nói vật họp theo loài sao? Vị thiếu niên này tuy rằng lớn lên vô cùng tú lệ, trong hành động lại có chút càn rỡ, đã vào thượng thư phòng mà trong tay còn cầm một cái bánh bao thật lớn, sột sột soạt soạt gặm không ngừng, khiến trong không khí tràn đầy mùi thịt.
Tiên sinh ho khan hai tiếng, ám chỉ cậu lúc giảng bài không được ăn cái gì cả, cậu lại chớp đôi mắt to đen trắng rõ ràng, làm bộ ngây thơ. Cửu hoàng tử lại dung túng cậu, chẳng những dặn dò cậu từ từ ăn, lại còn dùng khăn liên tiếp giúp cậu lau miệng. Tiên sinh hết cách, chỉ phải mở một con mắt nhắm một con mắt, hoàn toàn làm như không phát hiện, chỉ cần cửu hoàng tử hôm nay không phát tác lung tung liền coi như vạn hạnh, còn cái khác hắn muốn quản cũng không xen vào.
Hữu Xu không phải giả bộ ngây thơ, mà là thật sự ngây thơ, cậu nào biết được thượng thư phòng không cho ăn đồ ăn? Mà dù có biết … cũng vẫn ăn không ngừng, trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất. Buổi sáng Vương thị vốn đã chuẩn bị tốt đồ ăn, lại không ngờ hai phụ tử bị lão thái gia gọi đến, cho nên chưa kịp dùng. Lão thái gia đầy mình tức giận, cũng không muốn giữ lại ăn cơm, bọn họ chỉ có thể mỗi người cầm hai cái bánh bao gặm ở trên đường.
Cái bánh bao thứ nhất Hữu Xu hai ba ngụm liền ăn xong, hơi lưng lửng bụng, cái thứ hai lại chuẩn bị chậm rãi hưởng dụng. Cậu ăn bánh bao rất chú ý, giống như chuột gặm hạt ngô, trước tiên đem lớp vỏ bên ngoài gặm chỉ còn lại có một cái đế, dùng để đỡ phần nhân, lại một hơi nuốt hết nhân, tận tình hưởng thụ khoái cảm mồm to nhai thịt.
Bây giờ, phần vỏ hình vòm đã bị gặm một nửa, cậu đang nâng bánh bao trong lòng bàn tay, đổi phương hướng gặm một nửa khác, bộ dạng sột sột soạt soạt vô cùng buồn cười. Không chỉ người khác liên tiếp nhìn lén, cố nén ý cười, dù là cửu hoàng tử cũng có chút không nhịn được cười. Hắn không chút quan tâm tiên sinh đang đọc bài văn nào, chỉ lo một tay chống má, thưởng thức dáng ăn đáng yêu của thiếu niên, thuận tiện đúng lúc giúp cậu lau nước thịt sắp nhỏ xuống, trong lòng cũng muốn đem người này trở thành nhân thịt một hơi nuốt vào.
“Sáng nay thức dậy giờ nào?” Hắn nuốt xuống nước miếng đầy miệng, lúc này mới tiến đến bên tai thiếu niên nói nhỏ.
“Giờ dần canh ba. Tối hôm qua ngươi ngủ có ngon không?” Hữu Xu hàm hồ nói.
“Nhờ có mấy ngôi sao ngươi hái cho ta, đêm qua ngủ ngon vô cùng. Sao ngươi lại thức dậy sớm giống ta vậy? Không thấy buồn ngủ sao?” Cửu hoàng tử vô cùng kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng mừng thầm.
“Ta quen dậy sớm.”
“Nếu như thế, sau này giờ dần ngươi liền vào cung đi, thuận tiện theo giúp ta dùng đồ ăn sáng. Ngự thiện trong cung không thể so với Triệu phủ, chỉ điểm tâm thôi đã có ba bốn mươi loại, càng miễn bàn những cái khác.” Cửu hoàng tử dụ dỗ.
Quả nhiên hai mắt Hữu Xu sáng lên, gật đầu thật mạnh. Cửu hoàng tử cố nén ý cười, từ ngăn bí mật trong hòm sách lấy ra một xâu mứt quả dùng giấy dầu bao lại, đặt ở bên tay cậu, nói, “Ăn bánh bao xong còn có điểm tâm ngọt, về sau ngươi muốn ăn cái gì chỉ cần nói với ta, đông tây nam bắc, sơn hào hải vị, đầu bếp trong cung đều có thể làm.”
Ánh mắt Hữu Xu sáng hơn, bên má lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu. Cửu hoàng tử hận không thể ôm cậu vào trong ngực hảo hảo hôn vài cái, rồi lại miễn cưỡng kiềm chế, chỉ vươn ngón trỏ ra chọt chọt má lúm đồng tiền, lại nhéo nhéo cái mũi cong, biểu tình vô cùng ôn nhu sủng nịch.
Nhưng nhìn tư thế này, thất hoàng tử và bát hoàng tử còn có cái gì không rõ, thầm nghĩ khó trách tâm tình cửu hoàng đệ sung sướng như thế, hóa ra là mối tình đầu. Con trai nhà ai lại có mị lực lớn như vậy, sau khi trở về phải hỏi thăm rõ ràng.
Hữu Xu tùy ý chủ tử vuốt ve, ăn xong bánh bao lại ăn mứt quả, còn không quên đút chủ tử hai hạt, cuối cùng mới lau tay lau miệng, mở hòm sách ra.
Âm thanh thiếu niên bày văn phòng tứ bảo “cộp cộp cộp” khiến cho những người khác liên tiếp nhìn qua, ngoại trừ giấy và bút mực, cậu còn mang theo một cái chậu gốm nhỏ, bên trong đổ nước sạch, trải đá cuội, trồng bèo rong, giữa đá cuội và bèo rong có một cục đen nằm úp sấp, tập trung nhìn vào lại là một con rùa.
Tiết Vọng Kinh dẫn đầu, phụt một tiếng cười rộ lên, sau đó dưới cái nhìn chằm chằm của tiên sinh vội vàng che miệng, hàm hồ nói, “Hữu Xu, sao ngươi cũng mang nó đến? Chúng ta còn đang lên lớp đây!”
Hữu Xu thực nhu thuận nghe lời, nhưng cái này chỉ giới hạn trước mặt chủ tử và cha nương, người khác cậu sẽ không quan tâm, lại càng không để ý cái gọi là quy củ. Cậu nghiêm túc đứng đắn phản bác, “Huyền Vũ sẽ không phát ra tiếng vang, không làm ồn người khác.”
Tiết Vọng Kinh càng cười đến ngửa tới ngửa lui, tiểu tử này cũng quá thú vị, lại coi một con rùa làm sủng vật, còn gọi là Huyền Vũ, đây chính là thượng cổ thần thú đó. Người lúc này, khái niệm đối với sủng vật còn xa mới rộng như đời sau, tự nhiên thực khó lý giải hành động của Hữu Xu.
Mặc dù cửu hoàng tử cũng thấy buồn cười, nhưng không ngăn cản, ngược lại dọn chỉnh tề mặt bàn bị Hữu Xu đặt loạn, sau đó chỉ chỉ phía trên, ý bảo mọi người nghiêm túc nghe giảng bài. Hắn muốn hảo hảo hưởng thụ vài canh giờ lẳng lặng mà ngồi, làn da chạm nhau với Hữu Xu.
Hữu Xu gật đầu lắng nghe, sau đó lấy quyển sách tiên sinh đang giảng giải mở ra tại mặt bàn, lại cầm lấy một cây bút lông sói viết bút ký. Tiết Vọng Kinh vốn tưởng rằng thiếu niên không học vấn không nghề nghiệp, ở thượng thư phòng thuần túy là bày trí, lúc này lại kinh ngạc phát hiện cậu rất có tài hoa, chữ viết cũng tinh tế xinh đẹp, tiên sinh nói đến chỗ nào cậu liền nhớ đến chỗ đó, chẳng những không có sơ hở, vả lại còn chỉ ra vài cái sai lầm.
Đây chỉ sợ đã không thể dùng bốn chữ “rất có tài hoa” để hình dung. Cậu cùng với vị “Hữu Xu” tài hoa tuyệt thế trong truyền thuyết, không phải cũng là quan hệ kiếp trước kiếp này đi? Tiết Vọng Kinh càng nghĩ càng thấy có khả năng, ánh mắt không khỏi có chút đăm đăm.
Cửu hoàng tử cũng đang nhìn chằm chằm chữ nhỏ trâm hoa đầy giấy, biểu tình hơi bất mãn. Hắn mở ra một tờ giấy Tuyên Thành, đề bút viết vài chữ, nói, “Ngày sau đổi thành luyện lối viết thảo, thế nào?” Chữ viết của Hữu Xu quá giống Tông Thánh đế, khiến trong đầu hắn rất không thoải mái. Mặc dù hắn đã thừa nhận Tông Thánh đế là kiếp trước của mình, nhưng vẫn như cũ không hy vọng Hữu Xu bị in dấu vết của người khác.
Hữu Xu không nói hai lời liền gật đầu đáp ứng, cũng không hỏi nguyên nhân. Cậu tiến đến trước mặt chủ tử, nhìn kỹ chữ viết của hắn, sau đó lại lần nữa trải một tờ giấy Tuyên Thành, dùng lối viết thảo ghi bút ký. Cậu là dị năng giả siêu não, chỉ liếc mắt một cái là có thể đem chữ viết của người khác khắc vào trong óc, sau đó giống như chấp hành trình tự mà viết ra chữ viết giống nhau như đúc.
Cửu hoàng tử vốn còn tính toán chậm rãi dạy cậu, không chừng có thể ôm từ phía sau, nắm tay nhỏ bé, không dấu vết mà chiếm chút tiện nghi, hiện giờ tất cả ảo tưởng tan biến, không khỏi toát ra vẻ mặt thất vọng. Hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên vì Hữu Xu thiên phú dị bẩm, nếu cậu quả thật là người nọ chuyển thế, tự nhiên tài hoa hơn người. Phải biết là, người nọ đã từng làm mấy bài biền phú đến nỗi hiện nay không ai có thể vượt qua, cậu cùng với bá hoàng là sự tồn tại làm người ta theo không kịp.
Tiết Vọng Kinh lại bị kinh sợ. Bất quá chỉ liếc nhìn một cái, là có thể đem chữ viết của điện hạ bắt chước được trăm phần trăm, trong thiên hạ chỉ sợ không còn nhân vật như vậy nữa. Hữu Xu mới quen điện hạ vài ngày, tuyệt đối không có khả năng có được chữ viết của hắn đồng thời lén lút luyện tập, nói cách khác, điện hạ mới vừa lên tiếng bảo cậu sửa chữ, cậu cũng đã nắm giữ tinh túy của chữ viết.
Đây là năng lực học tập khủng bố như thế nào? Khó trách cậu với điện hạ hợp ý, hóa ra đều là hai thiên tài! Tiết Vọng Kinh lặng lẽ phun ra một hơi, rốt cuộc triệt để bái phục.
Hữu Xu cũng nhận thấy được hành động của mình có chút không ổn, nhưng không phải vì việc rước lấy kinh nghi của người khác, mà là do biểu tình thất vọng của chủ tử. Đời trước cậu càng ưu tú, chủ tử lại càng vui mừng, đời này, khi cậu triển lộ sở trường của mình, chủ tử lại không khen một câu. Có phải hắn hy vọng mình có thể ngốc một chút hay không?
Hữu Xu suy đoán như thế, sau đó liếc mắt một cái lại liếc mắt một cái mà rình coi chủ tử, tâm tình hơi có chút thấp thỏm. Cái hành vi “biết mà giả vờ không biết” thực trơ trẽn kia, dưới cái nhìn của cậu, đó thuần túy là đang vũ nhục chỉ số thông minh của mình, nhưng nếu chủ tử thích, có lẽ có thể hơi thỏa hiệp. Cậu đã sớm nói, đời này nhất định phải bồi thường chủ tử thật tốt, khiến hắn bình an vui vẻ.
Nghĩ như vậy, Hữu Xu khẽ gật đầu, quyết định giấu chút vụng về.
Tuy rằng cửu hoàng tử đến thượng thư phòng, nhưng vẫn thực an tĩnh, ngoại trừ ngắm nhìn thiếu niên thì vẫn là ngắm nhìn thiếu niên, vẫn chưa vô duyên vô cớ giận dữ, khiến tiên sinh thật là nhẹ nhàng thở ra. Mắt thấy canh giờ không sai biệt lắm, ông lập tức xua tay giải tán học sinh, bản thân cầm sách bước nhanh rời đi, chỉ sợ trước khi kết thúc không cẩn thận chọc đến tôn sát thần kia.
Buổi sáng học văn buổi chiều tập võ, ở giữa có thời gian một canh giờ nghỉ ngơi. Cửu hoàng tử đưa thiếu niên đến Đông Cung thịnh tình khoản đãi, sau khi ăn no song song nằm vật xuống nhuyễn tháp chơi với rùa. Khi Trọng Khang đế đến, cửu hoàng tử đang đem một khối bánh ngô bóp nát ném vào trong chậu gốm nhỏ, rồi lại bẻ một khối đưa tới bên môi thiếu niên. Bởi vì không cẩn thận nhét luôn đầu ngón tay vào, dính một chút nước bọt, hắn liền ngây ngô cười bỏ vào miệng mình cắn, như là ăn gan rồng tủy phượng gì, biểu tình vô cùng say mê.
Thiếu niên lại không cảm thấy kỳ quái, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, chớp mắt, lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện bên má lộ ra vui vẻ đầy cõi lòng.
Hai người lúc thì đầu kề đầu, lúc thì chóp mũi chạm chóp mũi, lúc lại kề tai nhau nói nhỏ, không biết đang nói cái gì. Tính cách thiếu niên dường như có chút ngại ngùng, cũng không cao giọng nói cười, thái độ nhi tử lại khác thường, liên tiếp phát ra tiếng cười trong sáng, mặt mày phơi phới, ngũ quan nhu hòa tuấn mỹ, thần thái ôn nhuận an tường, bất tri bất giác khiến Trọng Khang đế nhìn đỏ cả mắt.
Bởi vì đứng bên cửa sổ lâu, thái giám tổng quản nhẹ giọng hỏi, “Bệ hạ, muốn thông báo hay không?”
“Không, để hai người bọn họ hảo hảo ở cùng một chỗ đi.” Trọng Khang đế xua tay, lại đứng trong chốc lát mới lặng yên rời đi. Thời gian sáu trăm năm, cuối cùng vẫn chờ được, là thành kính khẩn cầu như thế nào mới có thể tạo nên duyên phận kỳ diệu như thế?
Cửu hoàng tử đã sớm phát hiện phụ hoàng tới gần, lại giả như không biết, đợi ông đi rồi cũng không lộ ra chút dị sắc nào. Cảm giác của Hữu Xu càng thêm sắc bén, nhưng cũng không chủ động mở miệng nhắc nhở. Hiện tại cậu hận không thể giống như chú cún nhỏ thời thời khắc khắc xoay quanh chủ tử, nào có lo lắng tới người khác?
Đút Huyền Vũ ăn xong, bất luận như thế nào Hữu Xu cũng muốn tha chủ tử lên giường, muốn cho hắn đem những giấc ngủ bị thiếu bù trở lại hết. Cửu hoàng tử tất nhiên là cầu còn không được, ỡm ờ mà lên giường, lại một tay kéo thiếu niên vào ngực chặt chẽ ôm lấy, lại dùng hai chân khóa chặt nửa người dưới của cậu.
Tranh vẽ trên đỉnh màn trướng đều đã thu hồi, đom đóm cũng thả về ngự hoa viên, chỉ còn một mảnh hình thêu bàn long kim quang lòe lòe. Khi thiếu niên không ở bên cạnh, cửu hoàng tử hận không thể sớm đi vào giấc ngủ, như thế chỉ cần mắt vừa nhắm một cái mở một cái, là có thể gặp lại thiếu niên một lần nữa. Nhưng mà một khi cậu ở bên cạnh, cửu hoàng tử lại hy vọng thời thời khắc khắc giữ vững tỉnh táo, luyến tiếc lãng phí dù chỉ là một chớp mắt. Hắn nhìn chằm chằm bàn long, vắt hết óc mà nghĩ đề tài, đầu lại bị thiếu niên một phen ôm lấy, ánh mắt cũng bị bàn tay bịt kín, chỉ đạo nói, “Ngủ nhanh lên.”
Hắn vô lực phản kháng dụi dụi trong lòng thiếu niên, lúc này mới nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn cực lực duy trì tỉnh táo. Hắn không thể khống chế mà nhớ tới cái hôn hôm qua, trong lúc nhất thời nỗi lòng khó bình, vừa khát vọng thiếu niên hôn mình một lần nữa, lại nghĩ có nên chủ động một chút không.
Dù cho cảm quan của Hữu Xu sắc bén hơn nữa, cũng không nhìn ra chủ tử ngụy trang. Cậu hơi chờ một khắc, đợi chủ tử hô hấp vững vàng, biểu tình điềm đạm, liền dùng đầu ngón tay nhè nhẹ từng đợt từng đợt vỗ về chơi đùa tóc dài đen mướt của hắn, mang trên mặt biểu tình áy náy mà lại thương tiếc. Trong nháy mắt cảm giác được yêu, cậu cũng đồng thời biết phải yêu như thế nào.
Chính như kinh thánh đã nói: yêu là vĩnh viễn nhẫn nại, yêu là hơi thở vĩnh viễn không ngừng, yêu là mọi việc bao dung, mọi việc tin tưởng, mọi việc hy vọng… Đời trước, cậu sai lầm nghe lầm tin lầm, đời này cũng đã hiểu rõ phải ứng phó như thế nào. Cậu vẫn như cũ không dám đem bản thân chân thật của mình triển lộ ở trước mặt chủ tử, nhưng tin tưởng sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ tiếp thu mình từ đầu tới cuối. Nhiều hiểu lầm hơn nữa, nhiều đau khổ hơn nữa, nhiều cách trở hơn nữa, cũng không cách nào đuổi cậu xa khỏi chủ tử, cậu sẽ vĩnh viễn nhẫn nại, cũng như hơi thở vĩnh viễn không ngừng.
Nghĩ đến chỗ động tình, hốc mắt cậh hơi hơi đỏ lên, dùng hai má non mịn nhẹ cọ cái trán trơn bóng của chủ tử, sau đó đặt trên ấn đường* hắn một nụ hôn thành kính, lẩm bẩm “Đời này ta không bao giờ rời khỏi ngươi, chúng ta an an ổn ổn mà sống quãng đời còn lại, sau đó cùng đi vào phần mộ.”
*Ấn đường là vị trí nằm giữa hai đầu lông mày và tiếp giáp với phần trán.
Không có câu nào càng êm tai hơn so với câu này, không có nụ hôn nào càng động tình hơn so với cái này. Cửu hoàng tử không cần hỏi lại, đã hiểu rõ tâm ý của Hữu Xu đối với mình. Bất luận cậu nhớ rõ bao nhiêu chuyện có liên quan tới Tông Thánh đế, hiện tại cậu đích xác là yêu mình.
Cửu hoàng tử tin tưởng phán đoán của mình, tâm tình cũng càng thêm kích động. Cái hôn nhẹ trên ấn đường này, lại tựa như thẳng đến linh hồn, cảm giác bối rối và hư không như luôn thiếu cái gì đó; sợ hãi bất lực dây dưa hắn vô số ngày lẫn đêm, rốt cuộc triệt để tiêu tán trong nụ hôn này. Hắn muốn mỉm cười, lại muốn khóc rống, nhịn rồi lại nhịn mới không làm cho mình mở hai mắt, dọa đến thiếu niên mũi đang lên men.
Hắn cố gắng ngăn chặn nước mắt càng chảy càng nhiều, để tránh xúc cảm ấm áp xuyên thấu qua vải dệt truyền đến ngực thiếu niên, khiến cậu cảnh giác, đồng thời cũng nghe thấy tiếng khóc nức nở nhẹ nhàng của cậu. Cậu khóc, trong tiếng khóc thảm tràn ngập áy náy và hối hận, vì mình đã từng phạm sai lầm, cũng vì tự dưng mất đi thời gian sáu trăm năm.
Nếu là thường ngày, cửu hoàng tử tất nhiên đau lòng đến tột đỉnh, hôm nay lại cưỡng ép mình bảo trì trầm mặc. Lông mi hắn run rẩy một chút lại thực nhanh bình ổn, tự nói với mình đừng đi an ủi, để cho cậu vẫn luôn áy náy, vẫn luôn hối hận, như thế, mới không nhẫn tâm tuyệt tình vứt bỏ mình mà đi.
Dựa vào áy náy và hối hận của một người mới có được năm chữ “vĩnh viễn không chia lìa” dường như có chút bỉ ổi, nhưng hắn không có biện pháp vẹn toàn hơn, cũng đã bị tra tấn đến sợ.
Hữu Xu khóc một lát mới phát hiện mình làm ra rất nhiều động tĩnh, vội vàng lau khô nước mắt, ôm đầu chủ tử vào trong ngực mình càng chặt, sau đó nhẹ nhàng che lỗ tai hắn, bắt đầu một cái tiếp một cái mà nấc, trong lòng run sợ nấc một khắc đồng hồ mới bình phục lại.
Cậu xoa xoa hốc mắt thoáng sưng đỏ, lúc này mới kề bên chủ tử chậm rãi ngủ thiếp đi. Một lát sau, cửu hoàng tử ngẩng đầu nhìn cậu, vừa thở dài đồng thời cũng hạ một nụ hôn trên ấn đường cậu, không tiếng động nỉ non nói: cứ định như vậy đi, đời này an an ổn ổn sống hết quãng đời còn lại, rồi cùng đi vào phần mộ.
Sau khi tỉnh ngủ, mắt Hữu Xu càng thêm sưng đỏ, gần như chỉ còn lại có một khe hở hẹp, hai má vốn hơi mập mạp như trẻ con nhìn qua giống cái bánh bao bự. Cửu hoàng tử cực kỳ đau lòng, dùng trứng gà nóng bóc vỏ giúp cậu xoa xoa nhiều lần, biết rõ còn hỏi, “Ngủ một giấc dậy sao lại biến thành như vậy? Ta gọi Triệu thái y giúp ngươi xem xem?”
“Đừng!” Hữu Xu vội vàng kéo góc áo hắn, lắp ba lắp bắp nói, “Là, là uống nhiều nước, cho nên mới sưng lên, ta thường xuyên như vậy.” Cậu vốn là không giỏi nói dối, càng chưa từng nói ở trước mặt chủ tử, biểu tình chột dạ đã sớm bán đứng nội tâm đơn thuần.
Thấy cậu như vậy, cửu hoàng tử dở khóc dở cười, đặt nắm tay trên môi nhẹ nhàng ho khan, đợi ý cười nuốt xuống mới nói, “Sau này đi ngủ phải tránh uống quá nhiều nước. Lớp buổi chiều đừng đi, trở về nghỉ cho khỏe đi.”
Trước đó hắn luôn muốn thời thời khắc khắc cột thiếu niên ở bên người, bởi vì sợ hãi cậu sẽ đột nhiên biến mất không thấy, nhưng mới vừa rồi, được cậu hứa hẹn đồng thời xác định tâm ý của cậu, nôn nóng và bất an trong lòng hắn đã tiêu giảm rất nhiều, cũng có thể chịu đựng chia lìa ngắn ngủi. Hắn tự mình đuổi thiếu niên về Triệu phủ, ở cửa kéo cậu nói chuyện một hồi lâu mới lưu luyến không rời mà thả người.
Hữu Xu ôm nửa khuôn mặt, trốn trốn tránh tránh mà đi về tiểu viện, trên đường đụng phải vài đường huynh đệ, luôn cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn mình vô cùng cổ quái. Không bao lâu, cậu liền hiểu rõ vì sao bọn họ nhìn mình, hóa ra Triệu Ngọc Tùng vì trả thù, lại thả ra lời đồn nói cậu bị cửu điện hạ nhìn trúng, đã thành luyến sủng.
“Không nghĩ tới ngũ công tử nhìn nhu thuận đáng yêu, lại có thể vì công danh lợi lộc mà bán nhan sắc.”
“Từ nhỏ cậu ta đã không đọc sách, ngoại trừ khuôn mặt kia cũng không có gì lấy ra được, không bán sắc thì làm thế nào sống yên ở thượng kinh?”
“Chậc chậc, tuy nói là công tử thế gia, ở trước mặt hoàng tộc lại thấp hèn đến bước đó.”
“Còn không phải sao! Xuất thân có tốt nữa thì cũng là nô tài của hoàng gia, cũng giống chúng ta thôi!”
Nói đến chỗ này, một đám vú già ghé vào cùng một chỗ hi hi ha ha cười rộ lên, giống như vô cùng có cảm giác về sự ưu việt. Hữu Xu nhẹ nhàng đi qua, trong lòng đừng nói tức giận, dù là cảm giác xấu hổ cũng không có nửa phần. Những người này ở trong mắt cậu cùng cấp với chó mèo, lời nói ra cũng là sủa gâu gâu ẳng ẳng, không hề có ý nghĩa.
Vòng qua hậu hoa viên bốn phía nổi lên mấy lời đồn đãi, tới tiểu viện nhà mình, nhìn thấy pháp trận phòng ngự bị phá hư, cậu mới thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy vào lớn tiếng gọi nương.
“Gọi cái gì mà gọi, gọi hồn à? Nương ở chỗ này!” Vương thị vẫy khăn từ trong phòng chạy đến, nhìn thấy hai gò má sưng đỏ của nhi tử, sợ hãi nói, “Con à, ngươi làm sao thế? Bị cửu hoàng tử khi dễ à?” Khi nói lời này biểu tình nàng vô cùng cổ quái, vừa có chút lo lắng phẫn nộ, lại có chút như trút được gánh nặng.
Hữu Xu không có thời gian quan sát phản ứng của nàng, một tay kéo hà bao bên hông nàng xuống, lấy ra một lá bùa gấp thành hình tam giác. Bùa đã bị đốt trọi, vả lại còn tản mát ra hơi nóng, hiển nhiên mới vừa bị gây ra.
“Hôm nay ai tới?” Trên mặt cậu hiếm thấy lộ ra vẻ giận dữ, bên trong càng là sát ý ngập trời. Động tới cậu thì được, nhưng không thể động tới người cậu để ý, yêu vật kia có ý định tìm chết mà!
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
10 chương
48 chương
5 chương
43 chương