[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 43
Hữu Xu chán đến chết mà nằm trong nhà tù phủ kín rơm rạ, vài tên ngục tốt tụ ở bên ngoài uống rượu mua vui, trong lời nói liên tiếp trào phúng với cậu, cái gì mà “phượng hoàng rụng lông không bằng gà”, “công tử nhà quan lại đều là hạng mặt người dạ thú”, “lôi ra chém đầu, không một ai oan uổng” vân vân.
Trong đó lại có một người vô cùng cực đoan, nói thẳng thi thể đã tìm được, chứng cớ vô cùng xác thực, người nhất định sẽ bị phán trượng hình cùng lưu đày, không bằng trước hết bọn họ đánh người một trận, nếm thử tư vị khi nhục con cháu nhà quan. Lời này vừa nói ra, mọi người đều nóng lòng muốn thử, có thể thấy tâm tính dĩ nhiên vặn vẹo, vả lại còn thảo luận với nhau xem đánh chỗ nào mới tàn nhẫn nhất, lại nhìn không ra miệng vết thương.
Mắt thấy đoàn người mang theo bầu rượu vây tới nhà tù của mình, phạm nhân ở mấy nhà tù bên cạnh cũng liên tục giựt dây, ý đồ nhận được vui thích từ trong đau khổ của người khác, lúc này Hữu Xu mới thay đổi sắc mặt. Mày cậu nhăn thật chặt, miệng vừa bĩu ra, hai lúm đồng tiền lại không thể khống chế mà lộ ra, nhìn không có một chút lực uy hiếp, ngược lại vô cùng đáng thương.
Đám ngục tốt càng thêm hưng trí tăng vọt, miệng hùng hùng hổ hổ vô cùng không sạch sẽ.
“Trời cao có mắt, chuyện trái lương tâm vẫn là ít làm một chút mới tốt.” Hữu Xu cũng không tức giận, chỉ vào tên ngục tốt đi đầu bước chân lảo đảo nói, “Ngươi có từng biết vì sao hai chân mình luôn đau đớn khó nhịn không?”
Ngục tốt kia bình thường đi đường cũng không có dị trạng, nhưng bắp chân lúc nào cũng đau nhức, chỉ khi uống rượu quá nhiều mới hơi giảm bớt, tìm đủ đại phu Lâm An phủ cũng không chẩn ra nguyên nhân bệnh, thời gian lâu lại thành bệnh bất trị. Hữu Xu cùng với gã xa lạ không quen biết, vòng quan hệ lại càng không cùng xuất hiện, không có khả năng từ miệng người ngoài nghe được việc này.
Đổi một câu nói, cậu là tự mình nhìn ra. Trong lòng ngục tốt dao động thật lớn, muốn đuổi theo hỏi lại không bỏ được thể diện.
Hữu Xu vốn là có ý uy hiếp mọi người, cũng không chờ bọn họ làm ra phản ứng, hãy còn tiếp tục, “Ngươi có ham mê ngược chết chó mèo, đánh chó mèo đến hấp hối rồi lại một cước đạp lên đầu chúng, lấy việc này để nhận được khoái cảm. Nhưng mà ngươi lại quên, chó mèo cũng có linh hồn, cũng biết oán hận, chúng nó hóa thành hắc khí nhỏ như kiến tiến vào chui ra hai chân ngươi, chậm rãi gặm cắn tinh khí của ngươi, ngươi làm thế nào không đau? Đau vẫn là nhẹ, nếu ngươi không thay đổi cái tật cũ kia, từ nay về sau làm việc thiện tích đức, không quá ba, năm năm liền bạo bệnh mà chết.”
Trán ngục tốt chảy xuống mồ hôi lạnh, bởi vì ham mê bậc này, đừng nói là đồng nghiệp, ngay cả tức phụ lão nương của gã cũng không biết. Nói cách khác, tiểu tử này thật sự có thể nhìn thấy quỷ hồn.
Nhiệt độ không khí trong nhà tù chợt hạ xuống, lại có từng trận âm phong thổi qua trên vạt áo cùng làn da, làm người ta sởn cả da gà, dù cho giọng nói của thiếu niên có êm tai dễ nghe hơn nữa, cũng không cách nào triệt tiêu cảm giác sợ hãi càng ngày càng đậm. Đầu lĩnh ngục tốt không tự giác ngồi xổm người xuống, ôm đôi chân đau nhức không thôi lạnh run.
“Phi! Nói hưu nói vượn, kể chuyện hù người!” Có người cố mạnh mẽ chống đỡ lá gan nói.
“A, coi như ta kể chuyện hù người đi, vốn định nói cho ngươi biết vì sao những ngày gần đây luôn cảm thấy trong bụng trướng nặng.” Hữu Xu đem rơm rạ dính trên tóc nhất nhất phủi sạch sẽ, thái độ không chút để ý.
Người nọ vội vàng che bụng, mồ hôi lạnh như thác. Gần đây hắn ta quả thật rất không thoải mái, để kiếm tiền tháng nên không xin phép với cấp trên, cho rằng chịu đựng một chút tự nhiên liền tốt rồi. Nhưng nghe giọng điệu của thiếu niên, bệnh này giống như thật không đơn giản. Nếu mang tới việc thần thần quỷ quỷ liền phiền toái, kéo càng lâu càng không cách nào tưởng tượng.
Mấy ngục tốt bên cạnh thấy vẻ mặt hai người họ kịch liệt biến đổi, dĩ nhiên hiểu rõ thiếu niên cũng không phải là bịa chuyện, lúc thì nhìn bắp chân đầu lĩnh, lúc thì nhìn nhìn bụng đồng nghiệp, chỉ cảm thấy quỷ khí âm trầm, lạnh đến tận xương. Mấy phạm nhân khác trong phòng giam cũng đều câm như hến, có mấy người nhát gan thậm chí phát ra tiếng răng nanh run lên canh cách, dưới hành lang gấp khúc trống trải nhuộm đẫm có vẻ vô cùng quỷ dị.
“Mẹ nó đều yên tĩnh cho lão tử! Ngươi nói, ngươi nói vì sao trong bụng ta trướng nặng! Hôm nay nếu như nói không nên lời, lão tử đánh chết ngươi!” Hai mắt ngục tốt đỏ ngầu, ý đồ dùng nổi giận che giấu sợ hãi trong lòng.
“Một hai ba bốn năm sáu bảy, trong bụng cất bảy âm thai, ngươi không trướng thì ai trướng? Nếu không nhanh chóng tích chút đức nữa, tướng chết sẽ vô cùng khó coi.” Hữu Xu khoa tay múa chân thành một cái bụng lớn tròn trùng trục, giọng điệu hơi trào phúng, “Khi chết sẽ giống như dựng phụ tám chín tháng, cực kỳ đồ sộ!”
Ngục tốt nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán. Người bên ngoài không biết, bản thân hắn lại rõ ràng minh bạch nhất, kế thê mang theo năm nữ nhi đều thành cấm luyến của hắn, mỗi ngày nhốt ở trong hầm cho hắn tìm niềm vui, chỉ có một điểm không tốt, chính là luôn lớn bụng. Một khi nữ nhi nào có thai, hắn liền lệnh cho kế thê rót canh sảy thai, hiện giờ tỉ mỉ tính, không nhiều không ít, đúng là bảy đứa. Vả lại gần đây bụng hắn quả nhiên từng ngày từng ngày to lên, nửa tháng trước quần cũng đã không thể mặc rồi.
Nghĩ càng nhiều, trong lòng càng thêm sợ hãi, hắn tìm kiếm trong vạt áo, lại cách cái bụng đụng đến một khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn, nhất thời đũng quần hơi nóng cuồn cuộn, hôi thối tràn ngập.
“Thần tiên cứu mạng! Van cầu ngài chỉ cho tiểu nhân một con đường sáng!” Hắn cũng không quan tâm mất thể diện, bổ nhào vào cạnh cửa lao dập đầu cốp cốp, ngũ quan đã bị sợ hãi sâu sắc làm vặn vẹo, nước mắt lại càng chảy không ngừng, nhìn qua chật vật đến cực điểm.
Hữu Xu tự nhiên có biện pháp cứu hắn ta, nhưng dựa vào cái gì? Cậu lắc đầu, tản mạn nói, “Tự làm bậy không thể sống, ngươi tự chịu đi.”
“Không, ngài nhất định có biện pháp cứu tiểu nhân. Tiểu nhân thả ngài, ngài đừng nóng vội.” Ngục tốt nói xong lại cởi chìa khóa xuống, tính toán thả thiếu niên ra tù.
Mấy người bên cạnh rốt cục hoàn hồn, vội vàng bắt lấy hắn ta, lại không dám chạm vào bụng hắn, chỉ đành dùng dây lưng trói hắn lại, nhấc tay nhấc chân khiêng đi, từ nay về sau không đề cập tới việc tra tấn thiếu niên nữa. Hai chân tên đầu lĩnh ngục tốt vẫn đau nhức như cũ, khi đi ra ngoài liếc mắt nhìn thiếu niên một cái thật sâu.
Trong nhà tù rốt cuộc an tĩnh lại, mấy phạm nhân vốn dĩ không ngừng thóa mạ Hữu Xu đềyu tránh ở góc cách cậu xa nhất, lui cổ rụt đầu, giống như chim cút bị dọa đến mơ hồ. Hữu Xu đang định nằm lại trên cỏ ngủ một giấc, một trận gió lùa từ đầu kia hành lang thổi vào, đem ánh nến bên đường nhất nhất thổi tắt, chỉ còn một cây ở ngoài cửa lao của Hữu Xu.
“Tìm được người rồi sao?” Hữu Xu lập tức xoay người ngồi dậy, hai mắt sáng như đuốc. Bình thường khi cậu giao lưu với tiểu quỷ cũng không sử dụng tinh thần lực, cho nên trong lúc nhất thời cũng quên che giấu. Nhóm phạm nhân vốn bị hiện tượng lạ bỗng nhiên phát sinh dọa đến gần chết, thấy cậu lầm bầm lầu bầu tựa như đang nói chuyện với quỷ, hận không thể hôn mê.
Nương ơi, ngài có xong chưa vậy? Thần nhân như ngài còn đến ngồi cái gì mà tù chứ, tùy tiện lừa dối vài câu liền có nhiều người cứu ngài! Cầu ngài yên tĩnh một lát đi! Đã có vài phạm nhân đứng lên dập đầu với cậu.
Tiểu quỷ dẫn hai con quỷ mới một nam một nữ đi vào nhà tù, bẩm báo, “Người đã tìm được, tiểu nhân đã làm thủ thuật che mắt, giúp gia phó của ngài thuận lợi đưa bọn họ đến công đường. Hai vị này chính là chủ nhân của hai thi thể mà quan phủ tìm được, ngài nghe bọn họ nói tỉ mỉ đi.”
Hai quỷ oán khí rất nặng, lại bởi vì mới tang, không có đạo hạnh gì, chỉ phải ký thác hy vọng trên người đại ca vừa mới nhận. Đại ca khi chết mới sáu tuổi, nhìn như non nớt, cũng đã có gần trăm năm đạo hạnh, còn quen biết nhân vật thần dị như thế. Bọn họ chưa đến gần người, đã cảm giác được trên người Hữu Xu phát ra uy áp, tựa như quần long bay lên, cương khí đầy trời, hơi không lưu ý liền bị khí tràng của cậu giết chết.
“Ngồi nói.” Hữu Xu chỉ chỉ cái ổ rơm bên cạnh mình.
Hai quỷ kinh sợ mà ngồi xuống, đem việc tại sao mình bị giết, thi thể lại bị người ta chà đạp như thế nào nhất nhất thuật lại, nói đến chỗ thương tâm không khỏi bi thương trào ra, khóc oa oa. Hai quỷ vừa khóc, trong phòng giam hàn khí bốn phía, âm phong loạn vũ, ánh nến trên đỉnh đầu Hữu Xu càng điên cuồng lay động, đem cả căn nhà tù chiếu đến chợt sáng, chợt tối, giống như địa ngục tái hiện.
Đừng nói phạm nhân đã bị dọa choáng hết mấy người, dù là ngục tốt nghe thấy tiếng gió chạy tới xem xét, cũng đều tè ra quần bỏ chạy, từ đó không dám đi vào nữa. Nhốt một pho tượng sát thần như vậy, quả thật sẽ giảm thọ vài năm, cũng không biết thái thú đại nhân có biết chỗ thần dị của đối phương hay không. Hẳn là không biết đi? Nếu không nào dám bắt người!
Khuôn mặt Hữu Xu vẫn luôn bình tĩnh, nghe xong lời của hai quỷ, gật đầu nói, “Giết người thì đền mạng vốn là thiên lý, nếu các ngươi muốn báo thù, ta có thể tương trợ, nhưng sau khi báo thù không được ở lại dương thế, cần phải nhanh chóng đến địa phủ đầu thai. Nếu các ngươi bị oán khí che đậy tâm trí, làm ra việc giết hại lung tung, trên trời dưới đất ta đều có thể tìm ra các ngươi tiêu diệt.” Nói lời này, cũng là dùng tinh thần lực, người bên ngoài một chữ cũng không nghe thấy.
Hai quỷ liên tiếp gật đầu, khấu tạ ân tình.
Bọn họ đi rồi, Vương thị liền tới, giá cắm nến trang bị trên vách tường không lửa tự cháy, chiếu sáng nhà tù vốn dĩ quỷ khí âm trầm, tiếng rít âm phong xung quanh cũng im bặt mà ngừng, một ít nhiệt khí từ đầu kia hành lang gấp khúc chậm rãi tràn vào, triệt để đuổi đi cái lạnh. Phạm nhân triệt để phục rồi, ngục tốt cũng không thể nói gì hơn, tất cung tất kính, kinh sợ mời Vương thị vào.
“Nương, người mang theo thứ tốt gì cho con vậy?” Hữu Xu bổ nhào vào cạnh cửa lao, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng. Cận quen biết một ngày, lại tựa như ở chung nửa đời người, gọi “nương” không cảm thấy chút miễn cưỡng nào. Tình cảm của con người đều là đến từ hai phía, Tống thị bởi vì lòng mang áy náy, không dám thân cận nhi tử, bình thường nói chuyện đều là khách khách khí khí, nơm nớp lo sợ, Hữu Xu cũng chỉ có thể giữ một khoảng cách với bà. Vương thị thì rất khác biệt, hận không thể nhào Hữu Xu thành cục bột ôm vào trong lòng mình, thương cũng không biết nên thương như thế nào.
Nàng một phen ôm lấy nhi tử, một trận gọi loạn thịt trong tâm can, sau đó mở hộp đồ ăn thật lớn cao bảy tầng, đem những món nhi tử thích ăn nhất nhất bày ra, cầm đũa cùng thìa đút qua từng ngụm từng ngụm, vừa đút vừa khóc nói “con ta gầy, con ta mệnh khổ” vân vân.
Hữu Xu ôm đầu gối ngồi ở đối diện nàng, trong lòng ấm áp, không khỏi an ủi, “Nương người yên tâm, rất nhanh con liền có thể đi ra ngoài.”
Vương thị gật đầu thật mạnh, hai mắt lại ảm đạm trong chớp mắt. Nàng vừa nhận được thư của lão thái gia, nói là sẽ không bảo vệ tướng công, lại càng không bảo vệ nhi tử, tùy ý để đại phòng bọn họ tự sinh tự diệt, trong lời nói cực kỳ tuyệt tình. Hiện giờ tướng công đang chuẩn bị bán gia sản khơi thông quan hệ, để dễ cứu nhi tử ra, cũng không biết có thể được hay không.
Hữu Xu hơi hơi suy nghĩ, lại nhắc nhở nói, “Trở về nói với cha, bảo ông không cần trù tính giúp con, miễn cho bị người ta bắt lấy nhược điểm, lại rơi xuống một cái tội ‘thụ sở giam lâm’*.”
*Thụ sở giam lâm: quan lại lợi dụng chức quyền thu nhận phi pháp tài vật của dân chúng hoặc thuộc hạ trong phạm vi quản hạt.
“Của cải chúng ta bán chính là tài vật của chính mình, cũng không phải cướp của dân chúng mà đoạt được.” Vương thị há mồm phản bác, mới một chút đã bị nhi tử dụ cho nói ra.
Hữu Xu thầm nghĩ quả thế, liền không phiền không chán mà dặn dò Vương thị ngàn vạn lần đừng bán gia sản, lại càng không được đút lót, đã tìm được hai người kia rồi, rất nhanh sẽ mang lên công đường. Vương thị vẫn chưa nhận được tin tức từ chỗ gia phó, còn tưởng bọn họ vẫn đang du đãng ở Diêu Lĩnh, thấy nhi tử chắc chắn như thế, chỉ đành nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Nàng chưa về nhà, Triệu tri châu đã thu được tin tức xác thật, quả thực đã tìm được hai người kia, vả lại còn sống, không khỏi xác định trong lòng.
Hôm sau, thái thú tự mình chủ thẩm nghi phạm, lại lệnh bộ khoái mở cửa quan nha, để dân chúng đến xem.
Hữu Xu được hai tên ngục tốt thật cẩn thận mời lên công đường, hai người nhìn thấy phụ mẫu người chết đều quỳ trên mặt đất, sắc mặt không khỏi hơi hơi trắng bệch. Bọn họ không dám ép tôn sát thần này quỳ, tự tiện quên việc đó luôn, trực tiếp đi xuống.
Thái thú thấy Hữu Xu đứng thẳng tắp, giơ kinh đường mộc lên gõ mạnh một cái, “Triệu Hữu Xu, ngươi chưa được công danh, tại sao thấy bản quan lại không quỳ xuống? Người tới, dạy dỗ quy củ cho Triệu công tử thật tốt!”
Tổng bộ đầu Lâm An phủ là thân tín của thái thú, lập tức đi ra từ trong đám người, dùng sức ấn thiếu niên còn đang giống như đi vào cõi thần tiên xuống đất. Đầu gối va chạm gạch đá giòn vang khiến người ta đau răng, hai mắt Hữu Xu nhắm lại, mũi vừa nhíu, thiếu chút nữa chảy nước mắt. Cậu đã lâu chưa từng chật vật như vậy.
Triệu tri châu ngồi ở bên dưới thái thú quan sát, thấy mặt nhi tử lộ vẻ thống khổ, chính mình cũng cùng cảm giác. Hắn vội vàng rút đệm dưới mông ra, đặt ở dưới gối nhi tử, nhẹ lời mềm giọng an ủi một trận. Nếu không phải thái thú lớn tiếng quát lên, hắn chắc chắn sẽ quỳ chung với nhi tử.
Nhóm bách tính cũng liên tiếp phát ra tiếng xùy, hiển nhiên rất không quen nhìn hành vi trợ Trụ vi ngược của người Triệu gia. Thái thú cũng không kêu ngừng, để cho bọn họ mắng một khắc đồng hồ có thừa, khiến không khí ào ào tăng lên trình độ giương cung bạt kiếm mới lệnh cho người nhà của người chết trình lời khai cùng vật chứng lên.
Hai bên người nhà nam nữ gộp lại phải đến mười bảy mười tám người, ngươi gào khóc, ta yên lặng rơi lệ, còn có người đấm ngực dậm chân, tìm cái chết, nhìn vô cùng đáng thương. Không chỉ dân chúng đứng xem ướt hốc mắt, thái thú cũng lộ vẻ mặt rầu rĩ. Cùng lúc đó, phẫn hận của bọn họ đối với hung thủ cũng đạt tới đỉnh.
Thái thú gõ kinh đường mộc đến mức ầm ầm rung động, phẫn nộ quát, “Triệu Hữu Xu, ngươi có nhận tội không?”
Hữu Xu từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc, cứng nhắc nói, “Ta không nhận tội.”
“Chưa thấy quan tài không rơi lệ! Người này quá độc ác!”
“Phán lưu đày không đủ để bình ổn phẫn hận của dân chúng, cần phải phán chém đầu!”
“Phụ thân dung túng con hành hung, cũng phải cách chức điều tra!”
Nhóm bách tính sôi nổi kêu gào, có vài phụ nữ đem trứng gà và rau xanh trong rổ ném vào công đường. Bộ khoái hai bên cùng với thái thú ngồi phía trên nhìn xem tâm tình cực vui vẻ, ngục tốt giữ ở cạnh cửa lại bụm mặt, không nỡ nhìn thẳng. Đừng ném, cẩn thận sát thần này phát uy!
Hữu Xu né tránh trứng gà cùng rau xanh, chậm rãi nói, “Chứng cớ không đủ, ta không nhận tội.”
Thái thú đem chứng cớ nhất nhất bày ra, chất vấn cậu như thế nào mới tính là chứng cớ vô cùng xác thực.
“Trừ phi để ta chính mắt nhìn thi thể, nếu không ta không nhận tội. Mấy lời chứng mà ngỗ tác viết cũng có khả năng làm giả.” Hữu Xu xua tay.
Triệu tri châu lập tức động thân mà ra, nói, “Nếu không thể chứng minh thi thể chính là hai người Tôn Hỉ Thước cùng Phương Thắng, chúng ta cự tuyệt nhận tội. Bản quan có thể tấu lên triều đình, phái ngỗ tác khác kiểm tra thực hư.”
“Có tra mấy lần nữa cũng giống vậy thôi! Người tới, mang thi thể lên!” Thái thú được cấp trên ra hiệu, hôm nay phải đóng đinh phụ tử Triệu gia. Ông ta hơi vung tay áo, liền có vài tên bộ khoái vội vàng chạy tới nâng thi thể. Dân chúng vốn thích vô giúp vui, chẳng những không bị dọa lui, ngược lại càng thêm xúm lại đi qua, chỉ riêng hai tên ngục tốt, nhanh chân bỏ chạy, giống như phía sau có quỷ đuổi theo.
Thi thể phủ vải trắng bị đưa đến công đường, bởi vì thời tiết nóng bức, đã hơi hơi phát ra mùi hôi. Hữu Xu tinh thông mọi kỹ năng, tự nhiên cũng biết khám nghiệm tử thi. Cậu mặt không đổi sắc mà xốc vải trắng lên nghiêm túc xem xét, hỏi, “Có chứng cớ gì có thể chứng minh bọn họ là Tôn Hỉ Thước cùng Phương Thắng?” Khuôn mặt hai người đều bị loạn thạch giữa sông cắt qua, nhìn không ra hình dạng, rất đáng sợ.
Mẫu thân người chết lập tức tiến lên chỉ chứng. Sau tai Tôn Hỉ Thước có một nốt chu sa, bàn chân Phương Thắng có nốt ruồi đen xếp hình tam giác, đều là đặc thù cực kỳ rõ ràng.
Hữu Xu nhất nhất xem xét, không khỏi cười lạnh. Cậu cầm lấy bản tường trình ngỗ tác, lại từ chỗ lão cha muốn một cây bút lông, vừa nói vừa gạch chéo trên giấy, “Thứ nhất, ấn ký chứng minh thân phận hai người là sau khi chết đâm lên, đều không phải là trời sinh; thứ hai, thời gian tử vong cũng không phải là tám ngày, mà là một ngày, sở dĩ thi thể sưng tấy không chịu nổi, chính là do ngâm một ngày một đêm trong nước ấm; thứ ba, tuổi không giống. Tôn Hỉ Thước năm nay mới mười lăm, Phương Thắng mười tám, hai thi thể này lại là một cái mười tám, một cái hai mươi; thứ tư, nghề nghiệp không giống. Phương Thắng là người đọc sách, chưa bao giờ lao động. Khối nam thi này hai tay hai chân phủ kín vết chai dày, chính là một người lao động chân tay. Thứ năm, nguyên nhân chết không giống. Hai người đều bị người ta dùng vật mềm chặn miệng mũi mà nghẹn chết, tiện đà ném vào giữa sông, cũng không phải là chết chìm.”
Dứt lời, cậu ném bảng tường trình ngỗ tác xuống đất, dân chúng nhón chân nhìn, chỉ thấy đầy giấy đều là dấu chéo lớn, màu sắc rực rỡ một mảnh. Có người lắc đầu không tin, nhưng cũng có người hạ mắt suy nghĩ sâu xa.
Hai thi thể đến tột cùng có phải là hai người Tôn Phương hay không, chẳng những người nhà bọn họ rõ ràng minh bạch, ngay cả thái thú cùng với cấp dưới cũng đều biết rõ ràng trong lòng. Nghe xong lời của thiếu niên, đã có người đổ mồ hôi lạnh, trong lòng bồn chồn. Không phải nói Triệu Hữu Xu không học vấn không nghề nghiệp sao? Sao lại nghiệm thi còn tinh chuẩn hơn so với ngỗ tác có tư lịch già dặn nhất vậy?
Chỉ liếc mắt một cái liền đoán được tuổi tác, thân phận, nguyên nhân chết cùng với thời gian tử vong, cao minh, thật sự cao minh! Thái thú không thể không âm thầm khen cậu một câu, lại hạ quyết tâm muốn đẩy cậu vào chỗ chết, cầm lấy kinh đường mộc muốn gõ, lại nghe thiếu niên dưới công đường nói rằng, “Nói đến cũng lạ, tối hôm qua trong lúc ngủ thảo dân mơ thấy một nam một nữ báo mộng, nói bọn họ chết cực kỳ oan uổng, cầu ta giải oan cho bọn họ. Nữ tên là Miêu Linh, nam tên là Quách Đại, là người Gia Hưng, chạy nạn tới Lâm An phủ, mới vừa vào thành liền bị vài tên bộ khoái bắt lấy dùng vải bịt chết, lại đâm mấy nốt ruồi ở sau tai và lòng bàn chân, ném vào trong thùng gỗ đổ đầy nước ấm ngâm một ngày một đêm, cho đến rạng sáng mới lấy ra, phân biệt rạch nát hai má chở đến hạ du sông Loạn Thủy, để ở bên bờ.”
Việc thần dị như thế, nhóm bách tính đã nghe đến ngây người, đều vãnh tai kiễng mủi chân, bức thiết chờ đợi tiếp sau.
Ánh mắt thái thú chợt lóe, mà tổng bộ khoái đứng ở dưới công đường đã là mồ hôi chảy như thác. Triệu Hữu Xu bị giam giữ trong phòng giam một ngày đêm, việc này cậu ta không có khả năng biết được! Huống hồ bọn họ làm vô cùng bí mật. Chẳng lẽ, chẳng lẽ quả nhiên là oan quỷ báo mộng?
Hữu Xu còn muốn nói nữa, thái thú đã cầm lấy kinh đường mộc, chuẩn bị cắt ngang lời cậu. Nào ngờ kinh đường mộc vỗ vào trên bàn lại giống như vỗ vào trên bông, một chút tiếng vang cũng không phát ra. Ông ta không tin tà, liên tục vỗ mấy lần mới lộ ra vẻ kinh hãi, tiếng nói khô khốc hô, “Câm mồm, câm mồm câm mồm câm mồm! Đừng ở trên công đường yêu ngôn hoặc chúng!”
“Dựa vào cái gì không cho cậu ta nói? Đây là thẩm án, có nội tình gì tự nhiên đều phải lộ ra!” Nhóm bách tính không chịu, sôi nổi lên tiếng ủng hộ. Người bấy giờ, phần lớn tin tưởng không nghi ngờ đối với việc quỷ thần, cũng không cho rằng thiếu niên đang yêu ngôn hoặc chúng, ngược lại ấn tượng thay đổi lớn, bắt đầu đồng tình với cậu.
Nếu Hữu Xu một mực yêu cầu thái thú đổi một ngỗ tác khác khám nghiệm tử thi, vả lại bằng nhân mạch của Triệu gia, cũng có thể bảo đảm ngỗ tác công bằng phán đoán, nhưng dân chúng vẫn sẽ tin vào phỏng đoán của chính họ: chính là Triệu gia một tay che trời, thu mua quan sai. Bồn nước bẩn này bất luận như thế nào cũng rửa không sạch. Nhưng xuất hiện quỷ thần thì lại rất khác, không có chứng ngôn của ai càng có lực hơn so với chính người chết oan.
Trong tiếng la hét ầm ĩ của thái thú cùng dân chúng, Hữu Xu chậm rãi nói tiếp, “Tổng bộ đầu ném thi thể xuống sau đó đứng lên thở dài: ‘Chớ có trách bọn ta tàn nhẫn, chỉ trách chính các ngươi thời vận không tốt. Thái thú đại nhân đang lo không tìm thấy người tuyển chọn thích hợp, chẳng may các ngươi đụng vào mũi thương, trở về ta thay các ngươi đốt chút tiền giấy đi.’ dứt lời đoàn người nhanh chóng rời đi, mua chuộc được một lãng tử để phát hiện thi thể, sau đó nháo ra. Tổng bộ đầu còn cùng hai nhà Tôn Phương ký hiệp nghị, dù cho chiều cao thân thể không đúng, bọn họ cũng phải chỉ ra và xác nhận thi thể, sau khi xong việc mỗi nhà được một trăm lượng bạc. Hóa ra hai người Tôn Phương vẫn chưa chết, mà là được người nhà gợi ý, trốn ở Diêu Lĩnh. Bọn họ vốn định trực tiếp giết chết hai người này, xác thực tội giết người của ta, nhưng bất đắc dĩ hai người trốn vô cùng bí mật, trong lúc nhất thời lại tìm không thấy, lúc này mới tìm đến hai kẻ chết thay.”
Hữu Xu dừng một chút, Triệu tri châu vội vàng nâng chén trà tiến lên, cẩn thận săn sóc mà đút cậu một hơi. Miệng lưỡi dễ chịu, Hữu Xu tiếp tục nói, “Chuyện này kỳ thật rất đơn giản. Ngày ấy, Tôn Hỉ Thước cùng Phương Thắng yêu đương vụng trộm chính là bày cục sẵn, có người cố ý dụ ta đến xem, làm hai người họ nhảy sông tự vẫn trong lúc đang vật lộn với ta, giả chết. Sau đó mẫu thân ra mặt vu cáo ta, thái thú giả tạo chứng cớ chứng thực tội danh, một người là lừa bịp tống tiền, một người là tranh quyền đoạt thế. Chính cái gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, các ngươi tự cho là làm đến thập toàn thập mỹ, thiên y vô phùng, nhưng không giấu diếm được quỷ thần. Những người chết oan đó đang nhìn các ngươi đấy.”
Cậu vừa dứt lời, trong công đường lại vô cớ quét qua một trận âm phong, vải trắng phủ trên thi thể bị gió nhấc lên, lộ ra khuôn mặt thối rữa của người chết. Khuôn mặt kia bỗng nhiên nghiêng về phía tổng bộ đầu, hai mắt vốn đã nhắm lại đột nhiên mở ra, lộ ra con ngươi màu đỏ, mang đầy thù hận. Hai chân tổng bộ đầu mềm nhũn, lại trực tiếp quỳ xuống, vừa dập đầu vừa nước mắt nước mũi giàn giụa hô to, “Đừng trách ta, đều là thái thú đại nhân sai sử! Oan có đầu nợ có chủ, các ngươi muốn báo thù, cũng nên tìm ông ta mới đúng!”
“Chết, người chết hiển linh! Người chết quả thật là tổng bộ đầu giết! Bản thân hắn cũng thừa nhận rồi!” Một dân chúng nào đó kêu to lên, những người còn lại nhất thời nhao nhao đến túi bụi.
Thái thú lảo đảo đứng dậy, đang định bỏ chạy, một cỗ âm phong lại chợt đánh về phía ông ta, thổi rớt mũ quan ông ta mới vừa đội lên không bao lâu.
Hàm nghĩa trong này không nói cũng hiểu, trên công đường quả nhiên có oan hồn, bọn họ đang minh oan cho chính mình. Không chỉ thái thú đứng thẳng bất động tại chỗ, hồn phi phách tán, dù là dân chúng bên ngoài cũng đều rung động khó có thể thành lời. Không cần bất luận chứng cớ gì, bọn họ đã tin tưởng lời thiếu niên nói. Cậu không có giết người, hết thảy đều là một âm mưu!
Lúc này Hữu Xu mới thanh thản đứng lên, chắp tay nói, “Thảo dân khẩn cầu đại nhân đối chất tại chỗ với người bộ khoái này, trả lại trong sạch cho thảo dân, cũng làm chứng cớ thuyết phục việc đại nhân trong sạch.”
Triệu tri châu cũng phất tay áo, cả giận nói, “Mọi việc trên công đường, bản quan chắc chắn một năm một mười viết vào tấu chương trình cho Hoàng Thượng. Oan hồn bất tán, thiên đạo bất công, việc này còn cần phái quan viên khác nghiêm tra đến cùng! Chư vị đồng nghiệp, Triệu mỗ mời các ngươi hỗ trợ làm bằng chứng phụ, cũng tiện cho vong hồn người chết một cái công đạo.”
Người có thể xuất hiện trên công đường đều là tâm phúc của thái thú, trước kia tự nhiên sẽ không phản ứng với Triệu tri châu. Nhưng có oan hồn trên đỉnh đầu xoay quanh kêu khóc, nếu không muốn chọc oán khí quấn thân, thỉnh cầu này quả quyết không thể cự tuyệt, vả lại còn phải biết gì nói đó mới được. Bọn họ vội vàng đứng dậy chắp tay, liên tục đáp ứng, trán lưng đã sớm bị mồ hôi chảy ướt nhẹp.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
10 chương
48 chương
5 chương
43 chương