Mặc dù Tống thị bị Vương Tượng Càn hưu bỏ rồi còn đuổi đến chùa, Lâm thị vẫn như cũ không chịu buông tha đối phương. Nàng ta mua được vài ni cô, tính toán tra tấn Tống thị đến chết, may mà Tống ma ma và Bạch Thược đúng lúc đuổi tới, mang Tống thị trốn đi, lại được Cơ Trường Dạ âm thầm bảo hộ, tạm thời định cư ở một thôn trang nhỏ xa xôi tại kinh giao. Người đều chạy rồi, Lâm thị cùng Vương Tượng Càn vốn dĩ cũng không quan tâm, cho đến khi Hữu Xu xuất hiện, hai người mới cảm giác sự tình không ổn, suốt đêm phái người tìm kiếm ở thượng kinh, ý đồ bắt Tống thị lại quản thúc đối phương. Dưới cái nhìn của bọn họ, thủ đoạn của Hữu Xu vô cùng cao, đều đã nghèo túng đến bước đó rồi mà còn có thể bám lên tam hoàng tử, có thể thấy có mưu đồ khác. Khéo không khéo, cậu mới vừa tranh phong một hồi với Vương Thiên Hữu, Vương Thiên Hữu liền xảy ra chuyện, trong đó không có thủ bút của cậu, ai có thể tin tưởng? Vì vậy, ý muốn diệt trừ hai mẫu tử của Vương Tượng Càn liền càng thêm bức thiết, vốn định làm tốt cho nhi tử xong liền động thủ, lại không ngờ sự tình chẳng những không khống chế được, ngược lại càng nháo càng lớn, cũng tạm thời không thoát thân được. Khi Hữu Xu nhìn thấy Tống thị, nàng đang đứng ở trong sân cho gà vịt ăn, vừa rải bắp đã nghiền nát vừa phát ra tiếng vang “chút chút”, hấp dẫn một đàn gà con vịt con lông xù chạy vội đến, cảnh tượng thanh thản mà lại ấm áp. Hữu Xu chưa từng gặp Tống thị, lại từ hình dạng tú lệ của đối phương mà thấy được bóng dáng chính mình. Rời khỏi Vương gia, lại tránh thoát lùng bắt, nàng hiển nhiên sống rất dễ chịu, tuy có chút gầy yếu, hai má lại phiếm đỏ ửng khỏe mạnh, dưới thái dương có một vết sẹo dài hai tấc, dùng tóc mai hơi chút che giấu. Đời trước, Hữu Xu chín tuổi liền bắt đầu độc lập, ngoại trừ đút no chính mình, ngẫu nhiên còn phải thay cha mẹ tìm kiếm đồ ăn, không phải là loại con nít cần người ta tinh tế che chở. Lúc này, tuy rằng từ nhỏ cậu đã bị Tống thị vứt bỏ, cũng chưa từng hưởng thụ qua một chút tình thương ôn nhu của mẫu thân, nội tâm lại hoàn toàn không có oán hận. Ngược lại, cậu có thể hiểu được, Tống thị không quan tâm mình, có đôi khi còn là một loại bảo hộ. Nhưng đối với mẫu thân chưa bao giờ gặp mặt, chung quy cậu vẫn xa lạ, đứng ở cửa gỗ ngơ ngác nhìn đối phương. Không biết xuất phát từ tâm tình gì, Cơ Trường Dạ bảo hộ ở bên cạnh thiếu niên vẫn chưa thúc giục, cũng không đẩy cậu đi vào, mà là nhìn phía trước, trầm mặc không nói. Tống thị nghe thấy tiếng bước chân quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên che miệng phát ra tiếng kinh hô ngắn ngủi, cái mẹt trong tay cũng theo đó rơi xuống đất. “Có phải, có phải Hữu Xu hay không? Con ta?” Nàng nhanh chóng tiến lên trước vài bước, rồi lại vội vàng lui ra phía sau, rõ ràng bức thiết muốn ôm chầm thiếu niên, lại bởi vì nội tâm áy náy mà không dám tới gần. Từ chỗ của Tống ma ma biết được từng chút một về nhi tử, nàng liền ngày cũng trông đêm cũng trông, chỉ ngóng trông ngày mẫu tử gặp lại. Nàng không phải là mẫu thân tốt, chẳng những chưa bao giờ dưỡng dục nhi tử, thậm chí ngay cả cái tên bình thường cũng chưa từng lấy cho nó. Nó tên Hữu Xu, hiện tại vừa thấy, quả thực người cũng như tên, càng tốt đẹp hơn ngàn vạn lần so với trong tưởng tượng của nàng. Nàng kích động mà rơi lệ, lúc thì vươn tay về phía thiếu niên, làm tư thế khẩn cầu; lúc thì che miệng để tránh mình phát ra tiếng nghẹn ngào bi thương. Khi hai mẫu tử yên lặng nhìn nhau, Cơ Trường Dạ không tự giác nhăn chặt mày. Hắn vốn dĩ vô cảm với Tống thị, sâu hơn nữa còn có chút chán ghét. Làm một người mẫu thân, mà ngay cả con của mình cũng bảo vệ không nổi, còn sống có ý nghĩa gì? Hiện giờ, nhìn thấy bộ dạng đối phương hận không thể nhào lên hung hăng ôm chầm Hữu Xu, hắn càng thêm phiền muộn khôn kể, ghen tuông cuồn cuộn, quả thật muốn lập tức mang người về. Hắn đặt tay trên đầu vai thiếu niên, dùng sức ấn ấn, đang định mở miệng, liền thấy Tống ma ma nghe được động tĩnh từ trong phòng chạy đến, vui mừng kêu to, “Ai nha, là thiếu gia, thiếu gia trở lại!” Lời còn chưa dứt, người đã vô cùng lo lắng mà nhảy lại đây, còn không quên kéo Tống thị cận tình tình khiếp*, “Phu nhân, đây là thiếu gia, không phải mỗi ngày người đều nhớ mong cậu ấy sao, còn không mau đi!” *Cận tình tình khiếp: bắt nguồn từ câu “cận hương tình khiếp”: người xa quê lâu ngày khi về lại quê sẽ thấy sợ hãi 1 cách khó hiểu, ở đây đổi lại là người xa tình cảm lâu ngày. Lúc này Tống thị mới hoàn hồn, vài bước chạy vội tới trước mặt Hữu Xu, dùng sức ôm lấy cậu, sau đó liền nức nở khóc rống thất thanh, miệng nhiều lần kêu lên, “Hài tử, hài tử số khổ của ta, rốt cuộc nương cũng nhìn thấy ngươi!” Đúng vào lúc này, Bạch Thược ra ngoài giặt quần áo cũng bưng bồn gỗ quay về, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, đầu tiên là ngẩn người, lập tức chạy tới, chen Cơ Trường Dạ và A Đại, A Nhị ra, vừa cười ngây ngô vừa gạt lệ, giống như người điên. Nhìn thấy thiếu niên bị người ta ôm vào trong ngực, có vẻ chân tay luống cuống, mày Cơ Trường Dạ nhíu càng chặt hơn, càng muốn dẹp đường hồi phủ. Mười lăm năm không quan tâm tới Hữu Xu, đợi mình tỉ mỉ nuôi cậu lớn lên, rồi lại ôm cậu vừa khóc vừa cười, đặt mình ở chỗ nào? May mà Hữu Xu rất nặng tình cảm, hẳn sẽ không bị hai ba câu của nàng dỗ qua. Mới vừa nghĩ tới đây, liền thấy thiếu niên như do dự mà vươn tay, ôm ngược lại thắt lưng Tống thị, hô hấp của Cơ Trường Dạ cứng lại, màu mắt lập tức đen trầm xuống. Hắn đẩy Tống ma ma và Bạch Thược che ở trước người ra, lại cứng rắn bóc Hữu Xu từ cái ôm của Tống thị ra, nửa ôm vào trong khuỷu tay của mình, lúc này mới từ từ mở miệng, “Mẫu tử gặp mặt vốn là việc vui, tại sao lại khóc nỉ non không ngừng? Có chuyện thì đi vào nói đi.” Mấy người Tống thị khó khăn hoàn hồn, vội vàng hành lễ với hắn, sau đó nhanh chóng quét tước nhà chính một lần, mời mấy người ngồi xuống. Hữu Xu ở trong bụng Tống thị mười tháng, dù cho mười lăm năm không gặp, cảm giác thân thiết vẫn còn bảo tồn trong tiềm thức. Xưa nay tâm đề phòng của cậu rất nặng, lúc này lại rất nhanh liền thản nhiên, vừa vào nhà liền chủ động ngồi bên cạnh Tống thị. Cơ Trường Dạ nhịn nhịn, rốt cuộc nhịn không được, một tay kéo cậu tới phía bên phải mình, sau đó chỉ vào vị trí bên tay trái, nhu hòa nói, “Tống phu nhân mời. Mẫu tử hai người thật vất vả gặp lại, phải nên ngồi xuống ôn chuyện.” Tuy lời nói thực tốt đẹp, nhưng nghe Tống ma ma và Bạch Thược nói muốn đi giết một con gà làm tiệc rượu, thì lại như đinh đóng cột mà cự tuyệt, “Không cần làm phiền các vị, bổn vương còn có việc, chốc nữa sẽ đi.” Bắt đầu từ thời khắc Hữu Xu bị người ta ôm vào trong ngực, nội tâm của hắn tựa như nhồi đầy đá nóng, vừa nặng đến hoảng lại bị bỏng đến lợi hại, tùy tiện ấn ấn ngực cũng thấy đau đớn khó nhịn. Tống thị lưu luyến mà nhìn nhi tử ở đối diện, nghe lời ấy vội vàng nói, “Không dám chậm trễ Vương gia, Hữu Xu ở lại là được.” Có tam vương gia ở đây, mẫu tử ở chung khó tránh khỏi câu nệ, cho nên nàng ước gì đối phương đi nhanh lên, trong lời nói lại quên cấp bậc lễ nghĩa. Hai mắt Cơ Trường Dạ lạnh dần, giọng điệu lại vô cùng ôn hòa, “Hữu Xu là phụ tá đắc lực của bổn vương, bên cạnh bổn vương không thể thiếu cậu ấy. Hôm nay không ở lâu, hôm nào lại đến cũng giống vậy thôi.” Tống thị há mồm muốn nói, đối diện với đôi mắt sâu không tháy đáy của tam vương gia lại co rúm một chút, chỉ phải miễn cưỡng cười gật đầu. Hữu Xu căn bản không chú ý tới sóng ngầm mãnh liệt giữa chủ tử và mẫu thân, thấy cái giỏ trên bàn trúc đặt một bộ quần áo đang may, liền chủ động cầm lên xe chỉ luồn kim. Tuy nói Cơ Trường Dạ rất có tích góp, âm thầm cũng có được rất nhiều nhân mạch, nhưng Tiêu quý phi sai vài thám tử lúc nào cũng giám thị, cho nên hắn cũng không dám tỏ vẻ giàu có, vài năm đầu có ngân lượng thái hậu ban cho có thể dùng, sau vài năm liền không thể không giả nghèo, ngày trôi qua càng thắt chặt, đừng nói cẩm y hoa phục, quần áo giày dép có vô số miếng vá cũng luyến tiếc ném đi, mãi tới khi mặc không vừa người mới ngừng. Vả lại không đề cập tới kỹ năng sinh hoạt đời trước đã tu luyện tới mãn điểm, khi sống nhờ tại Khai Nguyên tự, những chuyện may may vá vá đó Hữu Xu cũng làm không ít, bởi vậy động tác vô cùng thành thạo. Tống thị thấy thế, càng cảm thấy đau lòng. Nhi tử của nàng vốn nên là công tử quý tộc, hiện tại lại cầm kim chỉ, làm những việc mà tỳ nữ mới có thể làm, có thể thấy từ nhỏ đến lớn chịu không ít khổ. Đều do nàng, không bảo vệ được nhi tử, may mà hiện tại rời khỏi Vương gia, rốt cuộc có thể bồi thường một phần. Nghĩ vậy, Tống thị vội vàng đoạt kim chỉ qua, ôn nhu nói, “Mau thả xuống, mấy cái này không cần ngươi làm. Trở về nhà, ngươi chính là thịt trong tim của nương, chỉ cần ngồi đó là được.” Dứt lời lấy từ trong rổ ra một sợi dây thừng, khoa tay múa chân trên người thiếu niên, “Nương đo đo kích cỡ cho ngươi, làm mấy bộ quần áo. Ngày mùa hè sắp hết, nên đổi trang phục mùa thu.” Hữu Xu theo phản xạ mà né tránh, có chút không quen Tống thị thân mật. Tống ma ma thấy thế vội vàng khuyên giải, “Thiếu gia ngài đừng oán phu nhân, phu nhân không có lúc nào là không nhớ đến ngài. Quần áo giày dép từ nhỏ đến lớn của ngài, tất cả nàng đều ước lượng kích cỡ làm ra, chỉ hận Lâm thị tâm địa độc ác, ngay cả một cái cũng không cho phu nhân mang theo, một phen lửa đốt sạch!” Hữu Xu không tránh né nữa, chủ động duỗi tay cho Tống thị đo đạc. Tâm địa từ mẫu này, cậu không thể, cũng không nguyện cô phụ, liếc thấy vết sẹo trên trán đối phương, nhịn không được dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, hỏi, “Đây là làm sao vậy?” “Không có gì, không cẩn thận đụng bị thương.” Tống thị vội vàng nắm chặt đầu ngón tay nhi tử, thật lâu không buông, sau đó theo khớp xương ngón tay rõ ràng sờ lên cổ tay mảnh khảnh, cảm thán nói, “Ngươi rất gầy, nên hết sức bồi bổ. Nương am hiểu làm dược thiện nhất, sớm muộn gì cũng bồi bổ ngươi đến trắng trắng mập mập.” Hữu Xu tránh tránh, không tránh ra được, chỉ phải tùy nàng. Hai người tay cầm tay, hàn huyên tán gẫu tình hình gần đây của nhau. Cơ Trường Dạ lẳng lặng uống trà, mặt mày buông xuống lại bao phủ một mảnh buồn bực. Vừa mới gặp mặt liền vừa kéo vừa ôm, vừa xoa vừa nắm, trước mắt, ngay cả “thịt trong tim” cũng nói ra. Nếu thật sự là thịt trong tim, có thể mười lăm năm không quan tâm tới Hữu Xu sao? Nếu thật sự là thịt trong tim, có thể không nhanh chóng rời khỏi Vương gia đi tìm kiếm nhi tử sao? Hiện giờ lại lần lượt ra vẻ, thật sự là chê cười! Ta thật vất vả nuôi lớn Hữu Xu, sợ cậu lạnh, sợ cậu đói, sợ cậu lầm lỡ tiền đồ cùng chung thân. Ta vì cậu ấy trù tính hết thảy, thậm chí ngay cả con đường dưới chân cũng nhất loạt trải sẵn, chỉ mong mình đi rồi cậu có thể sống bình an khoẻ mạnh. Nếu thật sự muốn bàn tới, thì cậu ấy phải là thịt trong tim của ta, lúc nào đến phiên Tống thị ngươi đau lòng? Nghĩ nghĩ, nỗi lòng Cơ Trường Dạ càng thêm khó bình tĩnh, đặt chén trà xuống hỏi, “Giờ nào rồi?” “Hồi chủ tử, giờ Mùi canh ba.” A Đại đứng ở cửa nhìn nhìn bóng cây trong viện. “Thất hoàng đệ còn đang ở Thính Vũ hiên chờ bổn vương, vậy liền đi thôi.” Một khắc Cơ Trường Dạ cũng không muốn ở lâu. Gặp thất vương gia không phải là ngày mai sao? A Đại, A Nhị trong lòng nghi hoặc, trên mặt lại không hiện mảy may, lập tức ra ngoài viện dẫn ngựa. Hữu Xu không biết nên ở chung với Tống thị như thế nào, đang lúng túng hết sức, lúc này không khỏi thầm thở phào, vội vàng kéo tay áo thanh niên, nhắm mắt theo đuôi. Bắt đầu từ ngày sinh ra đời, cậu chưa từng gặp mặt Tống thị, nếu là một thiếu niên bình thường, không chừng sẽ tham luyến tình thương của mẹ, nhưng cậu mang ký ức kiếp trước, lại cực kỳ lưu luyến với cha mẹ trước đây, đột nhiên gặp mặt, kỳ thật vẫn chưa cảm thấy kích động hoặc luyến tiếc. Cậu nguyện ý chăm sóc Tống thị, nhưng muốn bồi dưỡng ra tình mãu tử chân chính, lại còn cần một quá trình dài lâu. Tống thị thấy nhi tử muốn đi, nước mắt lập tức vỡ đê. Nhưng nàng biết mình không có tư cách ngăn cản, chỗ nào có mẫu thân bởi vì một giấc mộng hoang đường liền ném nhi tử ở bên ngoài tròn mười lăm năm? Dù cho có nhiều lý do hơn nữa, cũng không giải thích qua được. Nàng đưa người đến cửa, muốn nói lại thôi. Khi Cơ Trường Dạ bị thiếu niên kéo, nội tâm vô cùng lo lắng giống như hạ môt trận mưa xuân dày đặc, vừa ẩm ướt vừa thân thiết, mặt mày ủ dột chậm rãi giãn ra, nghĩ ngợi: chung quy là đứa nhỏ ta cầm tay nuôi lớn, mặc dù gặp thân nhân, nhưng vẫn hướng về phía ta. Lại không ngờ mới vừa đi tới cửa, Hữu Xu lại vòng trở về, cuộn ống tay áo lên nói, “Chủ tử có thể chờ một lát không? Ta giúp, giúp mẫu thân làm xong việc trong viện, mấy nữ nhân các nàng trông giữ cái nhà này không dễ dàng. Nếu như chủ tử không kịp thời gian thì cứ đi trước đi, buổi tối ta tự mình trở về.” Lúc này, Tống thị lại không đề cập tới việc để nhi tử ngồi chơi nữa, tiến lên vài bước giữ chặt cậu. Khóe môi khẽ nhếch của Cơ Trường Dạ hạ xuống, hai mắt lạnh đến đáng sợ.