Sau khi đồ nhi biến mất hư không, Huyền Minh rốt cuộc bị nỗi bi thương thật lớn đánh bại, xoay quanh pháp đàn lảo đảo mà đi, lão lệ tung hoành. Tinh thần lực mà Hữu Xu thông qua lòng bàn tay đưa vào trong tròng mắt hắn còn chưa tán đi, cho nên Bồ Đề tự hiện tại, đã là một bộ dạng khác. Hắn dùng biểu tình đờ đẫn nhìn xuống dưới bậc thang, bốn phía đứng đầy người, không ai không phải là quý tộc hiển hách nhất thượng kinh, hoặc cao cao tại thượng, hoặc ung dung nho nhã, hoặc rụt rè ổn trọng. Bọn họ mặc quần áo hoa lệ ngăn nắp nhất, đeo vật phẩm trang sức tinh xảo sang quý nhất, thoạt nhìn ra vẻ đạo mạo như vậy. Tuy rằng Huyền Minh lòng mang rộng lớn, ưa thiện thích nghĩa, nhưng cũng không phải như mấy kẻ ngốc không rành thế sự, chỉ biết khổ tu kia. Hắn lĩnh hội được lòng người dễ thay đổi, tự nhiên cũng hiểu rõ lòng người hiểm ác. Trước đây hắn luôn lấy cứu vớt thế nhân làm nhiệm vụ của mình, bất luận người tốt người xấu, chỉ cần rơi vào nguy nan, đều vui lòng vươn tay viện trợ, bởi vì hắn tin tưởng tính người vốn thiện, cũng tin tưởng người phạm sai lầm luôn có một ngày lạc đường biết quay lại. Nhưng mà hắn của hiện tại, lại sinh ra hoài nghi sâu sắc với những suy nghĩ mà mình đã từng ôm chặt. Chỉ thấy mọi người dưới đài, trừ đứa bé nhỏ tuổi, gần như phía sau mỗi một người đều có một oan hồn bám theo. Bọn nó bộ mặt dữ tợn, vẻ mặt oán độc, hoặc kèn kẹt cành cạch nghiến răng, hoặc thì thầm cười lạnh liên tục, hoặc vươn ra lợi trảo đào não móc tim. Nhưng mà kẻ thù của bọn nó đều xuất thân bất phàm, mây lành quấn quanh, chỉ dựa vào chút ít oán khí ấy, căn bản không làm gì được đối phương. Thời gian dài chờ đợi, kết cục của bọn nó thường thường chỉ có một, là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không luân hồi. Đông đảo oan hồn hội tụ cùng một chỗ, hình thành một đám lại một đám sương đen dày đặc, từ xa nhìn lại, Bồ Đề tự đã từng phật quang chiếu khắp, u tĩnh thánh khiết, lại biến thành điện Tu La quỷ khí âm trầm. Nhất là Vương Tượng Càn kia, sau lưng lại có một quỷ ngàn mặt cao hai trượng bám vào, mỗi một gương mặt đều vặn vẹo, rít gào, gào thét, một tiếng lại một tiếng “đưa mạng cho ta” quanh quẩn trên khoảng không pháp đàn, tựa như địa ngục tái hiện. Huyền Minh không khó tưởng tượng, những người này, tất nhiên là Vương Tượng Càn giết chết, nghiệt ác mà ông ta tạo, đủ khiến ông ta xuống mười tám tầng địa ngục. Có phụ thân như vậy, Vương Thiên Hữu há lại là thiện lương? Huyền Minh quay đầu lại, nhìn về phía đầu sỏ gây tội trên đài sen, không chút nào ngoài ý muốn, bên người đối phương cũng xuất hiện hai tiểu quỷ, bộ dạng mình đầy thương tích, huyết lệ loang lổ này còn thê thảm hơn so với Diệu Trần. Bởi vậy có thể thấy, Vương Thiên Hữu đã sớm thị sát thành tính, tội ác tày trời. Người như vậy, quả thực có khả năng độ hóa ư? Quả thực có thể bỏ ác hướng thiện sao? Hắn ta căn bản không có trúng tà, hành động đều xuất phát từ bản tính, lại làm thế nào có thể hối cải để thành con người mới? Nếu như cứu hắn, vậy đồ nhi Diệu Trần của mình lại nên nhắm mắt như thế nào? Huyền Minh ôm chặt thân thể nho nhỏ trong ngực, buồn bã mà cười, “Thân thể có tổn hại có thể trị liệu, đức hạnh có khuyết điểm có thể tu chỉnh, nhưng mà lòng người nếu như phá hủy, lại há có thể niệm vài câu kinh văn là được bù lại? Bần tăng đạo hạnh nông cạn, có thể độ người, lại không độ được ma, lệnh công tử đã thành ma, mong Vương đại nhân mời cao minh khác đi.” Khi nói lời này, từ đầu đến cuối hắn luôn cúi thấp đầu, không nhìn mọi người dưới đài, lại càng không nhìn Vương Tượng Càn bao phủ trong quỷ khí đen trầm. Hắn vốn cho là mình có thể độ tẫn hết thảy khổ ách trên thế gian, lại không ngờ tới kết quả, ngược lại là thế gian đáng ghê tởm đánh nát hắn trước một bước. Hắn không thể không thừa nhận, chung quy mình chỉ là một người sống, mà không phải là Bồ Tát đại từ đại bi, không làm được cái việc không oán không trách, đối xử bình đẳng. Hắn ôm thi thể đồ nhi, từng bước một đi xuống bậc thang, khi đi tới cửa bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Hữu Xu và Cơ Trường Dạ, lộ ra một chút tươi cười vui mừng. So sánh với nhóm huân quý bao phủ trong quỷ khí âm trầm, chỉ riêng hai người này là sạch sẽ nhất, ánh mặt trời vàng rực rơi xung quanh họ, chỗ kia càng có vẻ thêm rực rỡ mà lại trong sáng, ấm áp mà lại quang minh. Ước chừng đây là một chốn Niết bàn cuối cùng ở Bồ Đề tự này. Nghĩ tới đây, Huyền Minh pháp sư hơi gật đầu với hai người, lập tức dứt khoát kiên quyết đi ra ngoài, “Chúng đệ tử nghe lệnh, theo bổn tọa tức khắc đến thượng kinh gõ trống kêu oan, cầu thánh thượng phán xét.” “Đệ tử tuân lệnh!” Ba trăm tăng nhân Bồ Đề tự đồng loạt hưởng ứng, thanh thế rung trời. Bất quá chỉ trong một lát, ngôi chùa vốn đầy ắp đầu người đã còn không quá phân nửa, chỉ còn lại nhóm khách hành hương đến xem cúng bái hành lễ hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao, trong đó sắc mặt của người Vương gia là khó coi nhất. Vương Tượng Càn thề son thề sắt muốn báo quan, cũng không phải là tin tưởng không nghi ngờ đối với nhân phẩm của nhi tử, mà là ở Đại Lý tự, Hình bộ, Đốc Sát viện đều có quan hệ, có thể khống chế chặt chẽ tình thế trong lòng bàn tay, lại có thể mượn cơ hội diệt trừ cái chướng ngại nào đó. Nhưng bây giờ, Huyền Minh pháp sư lại mang theo thi thể Diệu Trần trực tiếp đi gõ trống kêu oan, cầu thánh thượng phán xét, không nói ở Đại Minh hoàng triều hắn vốn có được địa vị độc nhất vô nhị, dù chỉ ngàn ngàn vạn vạn tín đồ ở thượng kinh thôi, cũng sẽ không bỏ qua cho hung thủ giết người. Hắn cố ý nháo chuyện đến mức mọi người đều biết, để đạt tới mục đích nghiêm cấm bất luận người nào có liên quan nhúng tay vào, có thể thấy cũng không tin tưởng lý do thoái thác của Vương gia. Huống hồ hắn còn luôn mồm khẳng định Vương Thiên Hữu đã nhập ma, không cách nào độ hóa, chính là cố ý cắt đứt đường lui của Vương Thiên Hữu. Thử hỏi “nhân ma” trong miệng quốc sư làm thế nào tham gia khoa cử, làm thế nào vào làm quan, làm thế nào vị cực nhân thần*? Ngoài mặt hắn không hiện ra, trong hành động cũng đã triển lộ ra hoài nghi và thù hận với Vương gia. Mặc dù Vương gia có chút thể diện ở trước mặt Thái tử, nhưng không phải không thể thay thế. Thái tử địa vị củng cố, thánh quyến hậu đãi, muốn cất nhắc ai liền cất nhắc người đó, muốn chèn ép ai liền chèn ép người đó, căn bản không cần băn khoăn. Trước đó Vương gia đã đắc tội An Hoa quận chúa, hiện tại lại kết tử thù với Huyền Minh pháp sư, Thái tử sẽ đứng ở bên nào, đã là không nói cũng hiểu. *Vị cực nhân thần: đại thần có địa vị tối cao trong thời đại quân chủ, là trọng thần, quân vị rất cao. Nghĩ tới đây, sắc mặt Vương Tượng Càn không khỏi trầm xuống. Ông ta quay đầu lại nhìn chăm chú Hữu Xu, trong con ngươi tối đen khuấy đảo sát ý ngập trời, chính là nhận định hết thảy chuyện trước đó đều là do Hữu Xu làm. “Mang nghiệt tử này về!” Ông ta không tiện phát tác, chỉ khoát tay áo, để thị vệ nâng Vương Thiên Hữu xuống, sau đó mang theo gia quyến tức khắc về kinh, muốn kịp chủ động vào kinh thỉnh tội trước khi Huyền Minh pháp sư gõ trống kêu oan. Tiền đồ của nhi tử có thể bị mất, nhưng con đường làm quan của ông ta tuyệt đối không thể bị hủy. Trong thời gian nháy mắt lại rời đi một lượng lớn người, Bồ Đề tự rốt cuộc khôi phục yên tĩnh lúc trước. Hữu Xu vốn dĩ muốn hỏi Huyền Minh pháp sư một chút, tinh thần lực mình đưa qua có thể duy trì bao lâu, lại không ngờ hắn sẽ quyết tuyệt như vậy, trực tiếp mang thi thể rời đi. Thôi, ngày sau chung quy có thể chạm mặt. Hít một hơi nho nhỏ, cậu bước nhanh chạy đến bên cạnh chủ tử, theo thói quen mà ôm lấy eo đối phương. Hết thảy mà Huyền Minh pháp sư nhìn thấy, cậu tự nhiên cũng có thể nhìn thấy. Cái thế giới quỷ quái hoành hành này, so với mạt thế càng hung hiểm hơn, ít nhất tang thi là thứ có hình dạng, có thể dùng hết thủ đoạn gạt bỏ, mà quỷ hồn lại vô hình vô tích, vô tung vô ảnh, ngay cả đụng vào cũng không thể, làm sao để phản kháng? Nếu không may mắn gặp được chủ tử, cũng được hắn che chở, Hữu Xu tin tưởng mình đã sớm biến thành một oan hồn, một hạt bụi. Trong điện Tu La vạn phần hung hiểm này, chủ tử là đường sống duy nhất của cậu, cũng là Niết bàn duy nhất, bảo cậu làm thế nào không quyến luyến? Trong lòng thiên hồi bách chuyển, Hữu Xu đem hai má dán trên lưng thanh niên, hơi hơi nhếch môi một cái. Cơ Trường Dạ không nhìn thấy biểu tình của thiếu niên, cũng đoán không ra cậu đăm chiêu suy nghĩ cái gì, nhưng có thể thông qua cánh tay không ngừng buộc chặt của cậu, cảm giác được phần quyến luyến nồng đậm này. Hắn vừa cảm thấy khó xử, lại vừa mơ hồ có chút mừng thầm, lập tức sợ hãi cả kinh, đem cảm giác vui sướng xuất hiện một cách khó hiểu mạnh mẽ ép xuống đáy lòng, tận lực quên đi. Nhè nhẹ vỗ vỗ bàn tay thiếu niên, hắn khàn giọng nói, “Hữu Xu đừng sợ, ta ở đây.” Chỉ cần một ngày ta còn, liền không để cho bất luận kẻ nào tổn thương ngươi. Hữu Xu lắc đầu, nói, “Ta không sợ.” Chỉ cần có ngươi ở đây, cái gì ta cũng không sợ. Huyền Minh pháp sư cùng Vương Tượng Càn lần lượt hồi kinh, bố cục trong kinh sợ là sắp biến đổi, Cơ Trường Dạ không dám chậm trễ, lập tức dẫn dắt mọi người xuống núi. Cảnh tượng hắn vội vàng vẫn chưa khiến cho người bên ngoài hoài nghi, phát sinh những chuyện nghe rợn cả người kia, nhà ai cũng không muốn ở lâu thêm tại Bồ Đề tự, dùng tốc độ nhanh nhất thu thập xong đồ đạc, giống như lửa đốt mông mà chạy đi. Sau khi hồi kinh, Cơ Trường Dạ bỗng nhiên công việc lu bù lên, thường thường ba năm ngày không thấy bóng người, hai tiểu quỷ vì báo thù, cũng đi theo Vương Thiên Hữu về Vương gia. Hữu Xu không thể không cảm thán vận khí mình tốt, tại thời khắc mấu chốt biết được biện pháp hấp thu long khí, nếu không thì hiện tại đã sớm bị lệ quỷ phân thây rồi. Hiện giờ Vương Tượng Càn vội vàng giúp nhi tử dọn hậu quả, không thoát thân được, nhưng Hữu Xu vẫn luôn không quên được ánh mắt đằng đằng sát khí khi đối phương nhìn về phía mình. So với chờ đối phương ám hại, không bằng tiên hạ thủ vi cường, cậu nghĩ nghĩ, quyết định trước tiên xử lý Vương Tượng Càn. Ngày hôm đó, thừa dịp chủ tử ra ngoài làm việc, cậu bảo hai tiểu quỷ mang quỷ ngàn mặt bám vào Vương Tượng Càn đến đây. Hai tiểu quỷ được hai giọt máu tươi của cậu nuôi nấng, đạo hạnh đã sớm vượt qua không chỉ hai trăm năm, tuy quỷ ngàn mặt là ngàn vạn oan hồn dung hợp cắn nuốt nhau biến thành, lệ khí rất nặng, nhưng cũng không phải là đối thủ của hai tiểu quỷ, dễ dàng bị xách vào trong phòng, ấn ở trên đất. Nó tập hợp hàng vạn hàng nghìn oán niệm, chỉ biết báo thù, cũng không có năng lực độc lập tư duy rõ ràng. Nó không dám phản kháng tiểu quỷ, nhìn thấy thiếu niên ngồi ở phía trên, bỗng nhiên bộc phát làm khó, cả ngàn cái miệng há to đồng loạt phát ra tiếng gào thét bén nhọn điên cuồng. Hữu Xu không né không tránh, chỉ khi nó tấn công đến bên cạnh thì hung hăng ném ra một bàn tay. Chỉ nghe một tiếng “bốp” giòn vang, quỷ ngàn mặt bị đánh bay ra mấy trượng, một bàn tay mang theo ngọn lửa tử sắc in trên hai gò má của một trong ngàn cái mặt quỷ, hơn nữa dần dần lửa cháy khuếch tán lan ra. Nhất thời kiêu ngạo của nó mất hết, kêu thảm chui xuống dưới nền đất, lại bị hai tiểu quỷ kéo giữ mắt cá chân, cứng rắn kéo ra. “Kêu cái gì mà kêu, đại nhân có chuyện muốn hỏi ngươi.” Nam đồng cũng quăng cho một bàn tay giòn vang, đánh quỷ ngàn mặt đến lệch trên mặt đất, lập tức chém ra một đạo âm phong, cắt rụng gương mặt sắp bị đốt sạch kia. Mất đi một gương mặt, quỷ ngàn mặt quả nhiên thành thật hơn rất nhiều, cuộn mình thành một quả cầu, trốn trên xà nhà lạnh run. Người phàm này còn nhỏ tuổi, lại còn đáng sợ hơn lệ quỷ. Hữu Xu tiến lên vài bước, ngửa đầu nói, “Có muốn báo thù hay không?” Vừa dứt lời, cậu mới phát giác hình như gần đây mình thật thích hỏi cái câu này. Hai tiểu quỷ biết gút mắt giữa cậu với Vương gia, lập tức khẩn thiết mở miệng, “Đại nhân, ngài muốn đùa chết Vương Tượng Càn không cần làm phiền con tiểu quỷ này, chúng ta có thể thay ngài làm thỏa đáng.” “Oan có đầu nợ có chủ, các ngươi chỉ cần đối phó Vương Thiên Hữu, đợi đại thù được báo, tâm nguyện đã xong, liền chuyển thế đầu thai đi thôi, không cần chịu quản thúc của ta, càng không cần vì ta mà tạo sát nghiệt.” Hữu Xu không thích sử dụng quỷ nô, cậu càng nguyện ý bọn nó giống như tiểu sa di, an an tâm tâm rời khỏi trần thế. Cậu không nợ người khác, cũng sẽ không để cho người khác nợ mình. Hai tiểu quỷ lệ ý sôi trào, cảm động tận tim, càng muốn vì thiếu niên mà máu chảy đầu rơi, đang muốn tiếp tục biểu thị lòng trung thành, quỷ ngàn mặt trên xà nhà ồm ồm nói, “Muốn, muốn báo thù!” Chết cũng muốn kéo Vương Tượng Càn xuống địa ngục! Ngàn vạn hồi âm quanh quẩn ở trong phòng, giống như sấm chớp đánh bên tai. Hai tiểu quỷ hơi có vẻ khó chịu, Hữu Xu lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, ngược lại cong cong khóe môi, vẫy tay, “Vậy liền lại đây làm giao dịch với ta.”