Đoàn người ngồi xe ngựa đến một địa phương tên là Ngũ Đạo Loan, đi về phía trước nữa liền chỉ còn sơn đạo gập ghềnh, chỉ có đi bộ mới có thể thông qua, vì thế dừng lại hơi chút nghỉ ngơi và hồi phục. Nhóm thiếu niên tự nhiên không sợ hành trình gian nguy, vài vị danh môn khuê tú lại chịu không nổi khổ, bảo nha hoàn chọn ra một mảnh đất trống trải thảm lông dê lên, dọn xong các loại trà bánh, ở lại nơi này thưởng thức cảnh đẹp. Ngũ Đạo Loan thật là một chỗ tốt, suối nước trong suốt xoay quanh trong khe núi, tựa như du long chuyển qua năm khúc quanh, mỗi một khúc quanh đều là loạn thạch đâm xuyên cheo leo san sát, nhìn qua hiểm trở vô cùng. Nhưng trong núi đá mạnh mẽ kỳ quái này lại mọc đầy cây tường vi dại, lúc này đang độ hoa nở, thoạt nhìn giống như trải một tầng thảm đỏ thật dày, gió thổi tới rào rạt rung động, trong lúc nhất thời đầy trời đều là hoa múa rực rỡ, có bạn có rượu người nồng hương, rất có mỹ cảm vừa cương vừa nhu. Vài vị khuê tú còn đứng trên càng xe, nhìn thấy đóa hoa hồng nhạt nghênh diện bay tới liền sợ hãi cảm thán, luôn nói chuyến đi này không tệ. Đại Minh Hoàng Triều dân phong cởi mở, thiếu nam thiếu nữ chỉ cần có nữ bộc đi theo là có thể kết bạn du lịch, nhưng vì tị hiềm chung quy không dám dựa đến quá gần, mỗi người chiếm một khối đất trống chuyện phiếm. Hữu Xu bị người kéo đến bên cạnh Vương Thiên Hữu, bảo cậu làm một bài thơ cho nơi thịnh cảnh thế này. Hữu Xu có tai như điếc, cũng không chạm vào điểm tâm tinh xảo những người này mang đến, từ trong lòng ngực lấy ra hai cái bánh màn thầu đã lạnh cắn từng ngụm từng ngụm. Được mời đến đều là hảo hữu của Vương Thiên Hữu, nói chính xác hơn thì là chó săn, vì thế liền có người trào phúng cậu để lấy lòng Vương Thiên Hữu. Lúc này Vương Thiên Hữu liền phát hỏa, trong lời nói cực kỳ che chở với Hữu Xu. “Lần trước phất tay áo mà đi là lỗi của ta, không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, Đại Minh Hoàng Triều ta phồn vinh hưng thịnh tự nhiên là nhân tài lớp lớp xuất hiện, đây vốn là chuyện tốt, là ta không đúng. Vì vậy, hôm nay ta tự phạt ba chén, bồi tội với ngươi.” Hắn tiếp nhận chén rượu người hầu đưa tới, giơ giơ về phía thiếu niên. Trước tiên chuốc mình quá chén, lại mang mình đi leo núi, sau đó đẩy xuống, nói tự mình không vững chân mới rơi xuống vực, thật sự là giỏi tính kế. Trong lòng Hữu Xu rõ ràng, nhưng cũng không sợ, yên lặng cầm lấy chén rượu liên tục uống. “Được, sảng khoái! Lại đến!” Vài tên chó săn bên cạnh quả nhiên bắt đầu mời rượu. Tinh thần lực của Hữu Xu cường đại, tuy rằng không thể phóng ra bên ngoài cơ thể, lại có thể khiến đại não giữ vững tỉnh táo dưới bất luận tình huống gì. Chớ nói độ rượu ở cổ đại không cao, không đẩy ngã cậu được, dù là rượu ủ tinh khiết nồng độ cao ở hiện đại, cũng đừng nghĩ khiến cậu quá chén. Thế nên, ai đến cậu cũng không cự tuyệt, liên tục chè chén, đồng thời nhìn về phía hai vai Vương Thiên Hữu. Hai tiểu quỷ tự dưng được trăm năm đạo hạnh, chuỗi phật châu kia liền không còn tác dụng đối với bọn nó. Bọn nó vốn định chỉnh chết kẻ thù, lại bỗng cảm thấy rất hời cho đối phương, liền tính toán để hắn nếm thử cảm giác thân bại danh liệt. Bọn nó hé miệng, hộc ra từng ngụm từng ngụm oán khí, từng đợt từng đợt oán khí màu đen nhè nhẹ chui vào tai mắt mũi miệng của Vương Thiên Hữu, hóa thành vô tận thô bạo ẩn núp trong tuỷ não. Bị oán khí như thế lây dính, dục vọng dơ bẩn chôn sâu trong lòng sẽ bị phóng đại vô hạn, không cần quỷ vật hoặc người bên ngoài thúc đẩy, tự thân hắn sẽ khiến chính mình tìm đường chết. Dần dần, hai mắt Vương Thiên Hữu bắt đầu tràn đầy tơ máu, biểu tình thản nhiên thanh thản cũng buộc chặt hóa thành mưa gió nổi lên. Hắn không chú ý đến Hữu Xu nữa, mà là liên tiếp nhìn về phía khuê tú bên kia, đầu lưỡi thỉnh thoảng liếm môi, giống như thực khát khao. Bởi vì địa vị Thái tử của tứ hoàng tử vô cùng vững chắc, phần lớn huân quý trong kinh đều ủng hộ hắn ta. Mà Vương Quân Tịch sắp trở thành trắc phi của Thái tử tự nhiên cũng là mọi việc đều thuận lợi, như cá gặp nước. Lần này mấy nhà đến Bồ Đề tự lễ Phật phần lớn là được Vương gia mời, hoặc là phụ thuộc, hoặc là quan hệ thông gia, quan hệ rất gần. Khuê tú đi cùng Vương Quân Tịch đều xem nàng làm chủ, nhưng mà có một tiểu cô nương bảy tám tuổi địa vị vô cùng vượt trội, ngay cả Vương Quân Tịch cũng phải nâng niu che chở. Diện mạo nàng vô cùng đáng yêu, mặt tròn, mắt to, miệng anh đào nhỏ, dáng vẻ cười rộ lên vô ưu vô lo rất chói sáng. Vương Quân Tịch khi thì giúp nàng lấy điểm tâm, khi thì giúp nàng lau miệng, thái độ ân cần quá phận. Hữu Xu nghe thấy người bên ngoài gọi nàng là quận chúa, nghĩ rằng có quan hệ sâu xa với hoàng gia, hoặc là tứ hoàng tử. Vương Thiên Hữu mười một tuổi đến sơ tinh (lần bắn * đầu tiên), trong tình dục mãnh liệt khó có thể điều khiển, đem nha hoàn gần sáu tuổi bên người mình cưỡng hiếp, từ đó về sau liền nhiễm phải ham mê ngược đồng. Người hắn nhìn chăm chú không phải ai khác, mà hoàn toàn chính là vị quận chúa đó. Hai con tiểu quỷ cười khanh khách, lại phun ra một ngụm oán khí đen đặc lên mặt hắn. Lúc này, tú cầu mà nhóm khuê tú đang chơi lộc cộc lộc cộc lăn qua phía nhóm thiếu niên, tiểu quận chúa tuổi nhỏ thích chơi đùa, không sai nha hoàn, xách váy đuổi sát không tha, trên mặt tràn đầy vẻ nhảy nhót. Dựa theo đường nhỏ mà suy tính, tú cầu vốn nên dừng lại ở một chỗ trũng, cách nhóm thiếu niên còn một khoảng. Nhưng nữ đồng ngồi trên vai trái Vương Thiên Hữu lại nhẹ nhàng đi qua, từng cước từng cước đá tú cầu đến bên người Vương Thiên Hữu. Vương Thiên Hữu nhặt tú cầu lên, biểu tình có chút quỷ dị. Tiểu quận chúa nhanh chóng đuổi tới, vươn hai tay trắng nõn ra năn nỉ, “Vương gia ca ca, mau đưa tú cầu cho ta.” Tay áo mỏng nhẹ chảy xuống, lộ ra cổ tay ngó sen trắng nõn, thân da mềm thịt nộn này, kiều nhan rực rỡ này, không phải người nhà tầm thường có thể sánh bằng. Vương Thiên Hữu từng không chỉ một lần mơ tưởng đến ấu nữ danh môn kim tôn ngọc quý, nhưng vị trước mắt không thể nghi ngờ là cực phẩm trong cực phẩm. Chẳng biết tại sao, hắn lại cảm thấy dục vọng đầy ngập không cách nào đè xuống, đột nhiên kéo tiểu quận chúa vào trong ngực lăng ngược… “Ca ca, ngươi đang làm gì đó!” Người bên ngoài kinh hãi không thôi, không biết phản ứng thế nào, Vương Quân Tịch đã vọt tới. Hai quỷ đồng đúng là bị nàng một tay đẩy vào biển lửa, làm sao lại buông tha cho nàng, bay đến bên cạnh, miệng liên tục phun oán khí. Trên thế gian này, người có thể không bị oán khí ăn mòn tâm trí, hoặc là tính cách kiên nghị, hoặc là ý chí vô tư, hoặc là mệnh cách tôn quý, hoặc là tinh thần lực cường đại, mà những phẩm chất đó, huynh muội Vương gia đều không có được. Hoàn toàn tương phản, bọn họ vốn dĩ đã tâm tính ác độc, thủ đoạn xấu xa, bị oán khí lây nhiễm liền lộ ra nguyên hình. Vương Quân Tịch một mặt lôi kéo tiểu quận chúa khóc thét chói tai, một mặt hô to, “Ca ca, đây là thân chất nữ của quý phi nương nương, thân biểu muội của Thái tử điện hạ, An Hoa quận chúa Thánh Thượng ngự bút sắc phong, ngươi trăm triệu lần không được động đến!” “Cút ngay!” Vương Thiên Hữu một cước đá văng muội muội, hai mắt đỏ ngầu nói, “Hôm nay ta càng muốn nếm thử xem ấu nữ danh môn là hương vị gì. Những tiện dân ngươi và mẫu thân đưa tới, ta đã sớm chơi chán rồi!” An Hoa tiểu quận chúa bị hai người kéo đến đẩy lui, dưới cơn đau thiếu chút nữa ngất đi. Nha hoàn bên người nàng lúc này mới hoàn hồn, nhào lên cướp đoạt. Hai quỷ đồng liên tiếp phun khí về phía hai huynh muội Vương gia, lý trí của hai người dần dần hoàn toàn biến mất. Vương Thiên Hữu rút roi mềm bên hông ra quật muội muội, giữa lúc tránh né Vương Quân Tịch kéo một khuê tú cũng gần bảy tám tuổi giống vậy qua, thét to, “Ngươi mau thả tiểu quận chúa. Ngươi muốn ấu nữ danh môn à? Đi, bắt lấy nàng đi, cha của nàng tuy chỉ là tiểu quan cấp thấp, nhưng đối với nàng cũng coi như ngàn kiều vạn sủng, hương vị tất nhiên không kém.” Nàng đẩy ấu nữ đang rất sợ hãi vào trong ngực Vương Thiên Hữu, thuận thế đoạt tiểu quận chúa qua, an ủi, “Không có việc gì, không có việc gì.” Vị chủ nhân này được sự sủng ái cao của Tiêu quý phi và Thái tử, dù rụng một sợi tóc hai người cũng đau lòng nửa ngày, chỗ nào có thể để cho huynh trưởng khi nhục chứ. Nàng tự cho là xử lý việc này thực thoả đáng, lại không biết trong lời nói đã sớm bại lộ rất nhiều bí mật. Mà An Hoa quận chúa kia từ nhỏ lui tới ở trong cung, mặc dù bề ngoài thuần mỹ, nhưng bên trong cũng không phải thiện lương, hôm nay vô cùng nhục nhã, đã sớm căm thù huynh muội hai người đến tận xương tuỷ, lúc này tránh thoát Vương Quân Tịch, nhào vào cái ôm của nha hoàn bên người, nức nở nói, “Đi, lập tức trở về!” Vương Thiên Hữu không chiếm được tiểu quận chúa, liền gắt gao bắt lấy ấu nữ muội muội đẩy lại. Ấu nữ này không phải ai khác, chính là Phương Phương, muội muội cùng huyết thống của Phương Nghị, người bị hắn mua chuộc hạ độc thủ với Hữu Xu. Phương Nghị chung quy có vài phần lương tâm, nhào qua đánh Vương Thiên Hữu, ý đồ cứu muội muội ra. Những thiếu niên còn lại thì phản ứng không đồng nhất, có người tránh né xa xa, có người nhân cơ hội trốn đi, còn có người tiến lên khuyên can, chỉ riêng Hữu Xu ngồi ở tại chỗ, một mặt từng ngụm từng ngụm gặm bánh màn thầu, một mặt thưởng thức trò khôi hài này. Hai tiểu quỷ ngồi ở bên cạnh cậu, che miệng khanh khách cười không ngừng. Hành trình Hổ Khiêu nhai hôm nay sợ là không đi được rồi. Nghĩ tới đây, cậu có chút tiếc nuối mà lắc đầu. Vương Thiên Hữu đã nhiễm sâu oán khí, cuồng tính đại phát, bảy tám người cùng lên cũng không giữ được hắn. Mắt thấy Phương Nghị đánh hắn đến mặt mũi bầm dập, mình đầy thương tích, Hữu Xu mới buồn bã nói, “Dùng sức bóp lấy bên cổ hắn, hơn mười hơi thở sau đại não hắn sẽ thiếu dưỡng khí mà ngất đi.” Một thiếu niên tâm tính trầm ổn ôm tâm trạng thử xem mà làm theo, một lát sau quả thực chế ngự được Vương Thiên Hữu. “Đi thôi, trở về.” Hữu Xu nuốt xuống một ngụm bánh màn thầu cuối cùng, đứng lên ra lệnh. Mọi người tâm tình đại loạn, liền nói gì nghe nấy với cậu, dùng dây lưng trói gô Vương Thiên Hữu lại ném lên xe ngựa, lập tức nhanh chóng quay về. Từ lúc An Hoa quận chúa đi thì nhóm khuê tú cũng đã đi theo, chỉ để lại mỗi mình Vương Quân Tịch. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể cùng xe với huynh trưởng đang hôn mê. Ai cũng không chú ý tới, phật châu mà huynh muội hai người đeo bắt đầu phát ra ánh sáng nhạt, đem oán khí trong cơ thể bọn họ nhất nhất hấp thu. Nhưng bảo vật thường có linh tính, nếu là người tâm tư trong sáng, tín ngưỡng thành kính, tự nhiên sẽ kích phát linh tính này thật lớn; tương phản, thì sẽ hao mòn dần, từ từ hóa thành tục vật. Vậy nên, oán khí chưa hút xong, phật châu vốn dĩ quang hoa lưu chuyển liền trở nên khô héo cháy đen, giống như bị nghiệp hỏa đốt qua. Oán khí Vương Quân Tịch nhiễm phải ít hơn rất nhiều so với huynh trưởng, dưới sự phù hộ của phật châu dần dần tìm lại lý trí, nhớ tới trò khôi hài trước đó, nhớ tới đối thoại của mình và huynh trưởng, không khỏi ôm đầu thất thanh khóc rống. Người ở chỗ này ai cũng không phải là ngốc tử, còn có thể không đoán được nội tình sao? Lại thêm An Hoa quận chúa kia, là Tiêu quý phi tự tay dạy dỗ lớn lên, chuyện xấu xa gì mà chưa từng thấy qua, trong lòng tự nhiên nhất thanh nhị sở. Cũng không biết sau khi trở về nàng ta sẽ bố trí mình với huynh trưởng như thế nào. Xong rồi, xong rồi! Thanh danh bị hủy, vị trí trắc phi của Thái tử không còn, còn có khả năng bị Tiêu quý phi, Thái tử cùng Hoàng thượng trừng trị! Lúc này thật sự là tội tày trời! Nghĩ tới đây, nàng vừa kinh sợ vừa tuyệt vọng, nhìn thấy ca ca đang hôn mê, nhịn không được điên cuồng nện đánh. Hữu Xu tùy tiện ngồi lên một chiếc xe ngựa, đang tinh tế ngẫm lại trò khôi hài vừa rồi. Người có thể ở cùng một chỗ với Vương Thiên Hữu và Vương Quân Tịch, quả thực mỗi người đều không đơn giản. Gần như sau lưng mỗi người đều có một lệ quỷ đi theo, nhất là An Hoa quận chúa, còn nhỏ tuổi đã giết chết ba nha hoàn. Trận kiếp nạn này, cũng coi như báo ứng của nàng ta. Nghĩ đến vừa rồi đám người kia ghé vào một chỗ nói cười vui vẻ, xuân phong đắc ý, sau lưng lại là cảnh tượng quần ma loạn vũ, quỷ khóc thần sầu, Hữu Xu từ đáy lòng cảm thán: giới quyền quý thật loạn, vẫn là ở bên cạnh chủ tử sạch sẽ nhất! Nhưng mà, cậu cũng đã quên, bên người Cơ Trường Dạ sở dĩ sạch sẽ cũng không phải là do hắn thiện lương, mà là ác quỷ không dám trêu chọc thôi.