Liêu Trai Dị Truyện
Chương 34 : Trung Nguyên Qủy Nguyệt (Phần cuối)
Lần thứ hai Dương Thiết trải qua một đêm ngả lưng nơi hoang sơn dã lĩnh, lần này không có gặp phải âm hồn hay ma nữ, nhưng hắn nằm đất cực khổ đến nỗi toàn thân đều ê ẩm, suốt đêm trằn trọc, không tài nào hội ngộ giấc ngủ. Ngược lại là Lăng Sương đạo sĩ, cảm thụ của y hoàn toàn khác, ngủ giữa thiên nhiên đại địa, có cái gì không thoải mái, y bắt chân chữ ngũ, lấy tay làm gối, kê dưới gốc cây ngủ đến ngon lành, bên khóe miệng còn lưu ý cười nhàn nhạt, thong thảm tự tại, quả nhiên là bản ngã điển hình của những tán tu.
Sáng ngày thứ ba, Dương Thiết dậy rất sớm, gương mặt trắng trẻo lộ nét phờ phạc, hắn chống tay ngồi dậy, dựa đầu vào gốc cây, xoa xoa đấm đấm cái lưng đáng thương của mình. Ở gốc cây bên cạnh, lão đạo sĩ cũng đã tỉnh giấc, y ngáp dài một tiếng, vươn vai mấy cái, chép chép miệng mới quay sang để ý tới Dương Thiết, hai mắt lim dim mở chưa ra, hỏi.
- Thiếu gia chủ, tối qua ngủ có ngon không, nay dậy rất sớm!.
Y cong khóe miệng vui vẻ, đồ rằng vì ngủ rất ngon nên vị gia hỏa này mới có thể dậy sớm, nào ngờ hắn nghe thấy, sắc mặt càng trở nên xấu xí, chau mày liếc y.
- Ta không ngủ được!.
- Sao thế?.
- Nơi này chỉ toàn đất với đá, nằm xuống, cái lưng liền đau tới khỏi ngủ luôn!.
- Ta thấy rất ổn mà!.
Lão đạo sĩ hai mắt đã thanh tỉnh, nhướng cặp chân mày lưỡi mác nhìn xuống chỗ y ngồi. Dương Thiết kì quái nhìn y.
- Ta không có trâu bò như lão đạo ngươi!.
Lăng Sương đạo sĩ cười ha ha, chống chân đứng dậy, Dương Thiết quả thật không muốn lưu lại nơi này lâu, bèn hối thúc lão đạo sĩ ăn qua loa chút lương khô rồi gấp rút lên đường trở về kinh thành. Lão đạo sĩ nhìn sắc mặt vị thiếu gia chủ có chút khó coi, thầm lắc đầu cười khổ, xem ra hắn sắp đạt tới cực hạn của sống khổ rồi, đành không chần chừ hành hạ hắn thêm nữa.
Từ trên lưng ngựa nhìn thấy cổng thành lộ ra ở xa xa, Dương Thiết rốt cuộc cũng có thể nở nụ cười nhẹ nhõm, tinh thần liền thả lỏng, nóng lòng thúc ngựa phi nhanh. Lăng Sương đạo sĩ hô to.
- Thiếu gia chủ, gấp gì chứ!.
...
Về đến cổng Dương gia, có mấy gia nhân nhìn thấy ngựa của gia chủ đã trở về, mừng rỡ ra đón. Dương Thiết từ rừng sâu núi hiểm trở lại nơi sầm uất, náo nhiệt của hoàng thành, tự nhiên không giấu nổi vui vẻ, quên hết mệt mỏi, nhanh chóng giao ngựa cho gia nhân, đưa Lăng Sương đạo sĩ vào viện nghỉ ngơi. Một ngày dong duổi trên lưng ngựa, về đến gia trang thì trời đã chiều tà, bọn họ làm qua mấy việc vụn vặn rất nhanh trời đã chuyển tối. Sau khi ăn uống xong, Dương Thiết đưa Lăng Sương đạo sĩ vào tệ xá, dĩ nhiên là bởi còn có việc cần hoàn thành, chính là phục hồi linh hồn bị phân tách của Đào Thị, đồng thời bàn bạc an táng xương cốt cho nàng. Trước khi việc hội hồn diễn ra, Lăng Sương đạo sĩ giúp Dương Thiết tạm thời mở âm dương nhãn bằng bùa chú của y, như vậy hắn có thể thuận lợi theo dõi y hành sự. Trong một gian tệ xá, Dương Thiết rót ra hai chén trà nóng, nói.
- Đạo sĩ bắt đầu được rồi.
- Ừm.
Lăng Sương đạo sĩ gật đầu uống một ngụm trà, uống trà xong, lão đứng dậy rời khỏi bàn, đi tới khoảng trống trong căn phòng. Trên đất đã được thắp một dãy nến trắng bao thành vòng tròn, một lư hương nhỏ án tại tâm dãy nến, nghi ngút khói nhang. Y ngồi xếp bằng trong dãy nến, Dương Thiết ngồi bên ngoài dãy nến. Lấy ra ba lá tử phù, lão đạo sĩ đồng thời kẹp tất cả giữa những kẽ tay, giương lên ngang mặt bắt đầu niệm chú. Ba lá tử phù chốc lát phát sáng, từ trong không gian lá phù nhẹ nhàng thôi ra ba quầng khí vụ màu xám đậm. Dương Thiết không khỏi sững sờ nhìn một cảnh này, cảm quan so với lúc nhìn lão đạo sĩ làm phép ở thung lũng cực kỳ khác biệt. Hắn ở tại lúc này có thể bằng mắt mình nhìn thấy lá phù phát sáng, nhìn thấy ba nguyên hồn đơn lẻ của một con người rốt cuộc trông như thế nào, cảm nhận cực kỳ vi diệu.
Tam hồn nguyên thần của Đào Thị xuất ra khỏi tử phù, hình thái giống một khí vụ viên, chờn vờn trên không. Lăng Sương đạo sĩ nhanh chóng thi triển pháp thuật, đem ba nguyên hồn này tái hợp một lần nữa, khôi phục nguyên vẹn linh hồn cho Đào Thị. Mất một lúc lâu, dùng thêm tới hai lá tử phù khác, Dương Thiết nhìn lão đạo sĩ hết nhiếp hồn lại xuất hồn ra khỏi phù, cuối cùng, lần xuất phù sau cùng đã cho một kết quả hài lòng. Hình dáng hội lại sau khi thoát ra mà Dương Thiết thấy được không còn là những hồn cầu rời rạc, rất khả quan, là hình dáng mơ hồ của một cô nương. Cô gái chập chờn mơ hồ, thân thể không chạm đất, cúi đầu trước lão đạo sĩ. Dương Thiết giương nhãn lộ hồi hộp nhìn tới, tâm tư bát giác rối nùi, đây chính là nữ nhân bị vũ nhục đã chết tại xưởng nhà hắn sao?.
Linh hồn Đào Thị mất một lúc lâu để hồi phục, trước khi ổn định hơn, nàng hoàn toàn chỉ nhắm mắt. Lúc này mới nhè nhẹ nâng mi, ánh mắt liếc đảo có chút bỡ ngỡ. Lăng Sương đạo sĩ trầm mặc lên tiếng.
- Tên ngươi là Đào Thị đúng không?.
Linh hồn Đào Thị ngơ ngác giây lát, rốt cuộc cũng trả lời.
- Phải.
- Ta hỏi ngươi, lúc này có nhớ những chuyện xảy ra trước đây của mình hay không?.
Lão đạo sĩ nheo mắt trầm đạm tiếp tục hỏi. Đào Thị lại im lặng, nàng ta bất động hồi lâu, tựa hồ cần thời gian để thanh tỉnh ký ức.
- Ta...ta nhớ rõ...
- Tốt. Để ta nhắc lại cho ngươi lần nữa. Linh hồn của ngươi bị người chia tách, phong ấn đã bảy năm, may mắn là một trong số chúng vừa bị phá hoại, U Tinh của ngươi thoát ra, tới Dương gia kêu cứu, ta cùng vị gia chủ đây nhờ thế biết mà tới cứu hai nguyên hồn kia của ngươi. Ta vừa rồi đã hội hồn cho ngươi, sắp tới sẽ tiễn ngươi tới Âm Ti, có điều gì muốn lưu lại không?.
Đào Thị chăm chú nghe lão đạo sĩ nói, ánh mắt có điểm trong suốt ẩn hiện kích động ngày một rõ ràng. Nàng đột nhiên bưng mặt khóc thảm thiết, như chưa từng chịu nỗi oan ức nào lớn tới vậy. Lăng Sương đạo sĩ kiên nhẫn chờ nàng ta khóc lóc một trận thỏa mãn, mới ôn tồn lên tiếng.
- Mọi chuyện đã là nắm bụi của thời gian, kẻ hạ tiện cũng đã chịu trừng phạt, bản thân ngươi được cởi bỏ khỏi giam nhốt, không nên lưu chấp niệm mà làm gì, đã chậm trễ lộ trình bảy năm rồi, mau chóng lên đường đi thôi. Sớm siêu thoát!.
Hồn ma Đào Thị cúi đầu im lặng, quệt đi nước mắt như hư ảo trên mi, hồi lâu mới ngẩng mặt nói đa tạ.
- Đa tạ đạo sư và Dương gia chủ đã cứu giúp. Đào Thị không có gì báo ơn, nay xin lưu lại cho Dương gia hai đoạn xương trắng, ngài hãy dùng nó đem chế thành hai thứ, một cái là bút vẽ, dùng trong vẽ hình nhân hay đồ giấy đều được. Cái thứ hai đem chế thành khiên mài mực, mài mực nào cũng tuyệt đối hoàn hảo. Công dụng thế nào, xin tự mình thử chứng.
- Đa tạ cô nương!.
Dương Thiết bất ngờ, vội mở miệng nói đa tạ, nội tâm không khỏi cảm kích. Đào Thị lẳng lặng gật đầu, trên gương mặt mơ hồ phảng phất nét buồn man mác không thể tiêu tan. Lăng Sương đạo sĩ lúc này mới lên tiếng.
- Được rồi, để ta tiễn cô nương lên đường. Xuống Diêm Phủ, tự sẽ có quỷ quan phân xử cho ngươi, không lo chịu ủy khuất!. Lên đường thuận lợi!.
- Tiểu nữ đã rõ!. Đa tạ đạo sư!.
Đào Thị một lần nữa cúi rạp đầu, Lăng Sương đạo sĩ không chậm trễ lại đem phù thi triển. Y phất hoàng phù lên, lá phù bay phần phật, tỏa ra hoàng quang sáng mắt, một cái ấn quyết từ tay lão đạo sĩ đi, linh hồn mờ mờ ảo ảo của Đào Thị chầm chậm nương theo ánh sáng ấm áp tỏa ra trên thân phù thu thành viên cầu sáp nhập tới. Lão sĩ hô.
- Đi!.
Hai ngón tay y dứt khoát nhằm hoàng phù trỏ tới, như nước chảy mây trôi họa ra một chữ "Sắc", đồng thời lá phù trên không liền bốc cháy, tiêu tán trong không khí, những mảnh tro tàn li ti bay ngược lên cao biến mất không đọng lại chút dấu vết. Dương Thiết nhìn cảnh thi triển phù pháp này hai mắt đều mở to, quả thực hồi hộp chết hắn. Thần thái lão đạo sĩ khi làm phép kinh thế thoát tục, bộ dáng so với lúc y cao hứng nói năng cồng kềnh trên lưng ngựa toàn bộ khác biệt. Nhìn cũng đã xong, chuyện đã vãn hồi, Dương Thiết mở miệng hỏi.
- Lão đạo, phải chăng đã xong xuôi?.
- Ừm.
Lão đạo sĩ khẽ gật đầu, còn ngồi tĩnh tọa chốc lát. Hắn đợi y xong việc, sau khi đứng dậy, hai người quay trở lại bàn nước tính toán. Dương Thiết nói.
- Xong đây tới việc an táng di cốt của Đào Thị, lão đạo ngươi ở lại giúp ta một tay.
Lăng Sương đạo sĩ ngồi xuống đã nhấc ngay trà uống, tu một hơi cạn sạch, chép miệng đáp.
- Ngươi không cần mời, lão đạo ta cũng tự mình tới. Xương cốt sau khi đã đem đi luyện thành Cốt Án Hồn, cần xử lý chút ít trước khi mai táng. Có điều ngươi không biết, đây tuyệt đối là thứ rất có giá trị đối với huyền môn tu sĩ, vì vậy gia chủ ngươi nên khéo léo chặn thông tin truyền ra ngoài, đề phòng lắm kẻ đỏ mắt!.
- Ta hiểu rồi, nhất định sẽ lo liệu chu đáo.
Dương Thiết cẩn thận gật đầu. Xem ra chuyện mai táng di cốt của Đào Thị phải làm trong bí mật mới xong. Nhớ lại cảnh lão đạo sĩ thi pháp ban nãy, trong đầu Dương Thiết nổi lên chút hiếu kỳ nhân tiện hỏi tới.
- Lăng Sương đạo sĩ, ban nãy thấy ngươi hành phép rất trôi chảy, một đường thuận lợi, ta trước đó còn nghĩ, việc hợp hồn cho một linh hồn bị chia tách bảy năm hẳn là khó khăn lắm, không ngờ tới...
Dương Thiết khiên cưỡng cười, Lăng Sương đạo sĩ ngồi đối diện hai tay chống trên đùi, tỉnh ổn đáp.
- Đó một phần là nhờ Định Táng Hồn.
- Ngươi nói sao?.
Dương Thiết lộ ánh mắt không tin.
- Là sự thật. Định Táng Hồn phong ấn nguyên hồn hoặc linh hồn theo xu hướng bảo quản toàn vẹn, trong quá trình phong ấn, nguyên linh hồn hoàn toàn không bị biến đổi, tổn hại, bằng không ngươi nghĩ như thế nào U Tinh của Đào Thị còn có thể trở về Dương gia nhà ngươi kêu cứu dễ dàng như vậy?.
Vẻ mặt Dương Thiết trầm ngâm, lão đạo sĩ lại nói.
- Ta đã từng nói với ngươi mục đích khi thực hiện Định Táng Hồn phải không?. Một mũi tên trúng nhiều đích, ngoài trấn nhiếp linh hồn còn có thể dụng trong dưỡng quỷ, dựng âm trạch, đương nhiên không thể lãng phí tiêu tốn một lần hết trơn nguyên liệu. Kẻ tâm cơ sâu sa tính toán hẳn chu toàn. Bằng chứng trong bảo quản của Định Táng Hồn chính là dụng xương cốt của chính người đó luyện thành Cốt Án Hồn, linh hồn đối với cốt nhục của mình luôn tương ứng, không tị xích, cho dù bị găm đính, cũng không gây ra nguy hại gì. Huống hồ còn có Phòng Sấm Bố bên ngoài bao bọc, căn bản là được giữ gìn một cách yên lành. Tới Linh Hải Cổ kết bên trong cũng không thoát khỏi được Phòng Sấm Bố, cho nên nó mới là phương pháp hội tụ nhiều ưu điểm để đem luyện loại Linh cổ này.
- Ta liền minh bạch!. Từ đó không khó hiểu khi tam hồn nguyên thần cuả Đào Thị hội hoàn có thể rất nhanh khôi phục tiền trí, giống như suốt bảy năm qua linh hồn nàng ta ngủ đông vậy!.
Lăng Sương đạo sĩ mỉm cười khẽ gật đầu. Y nheo mắt nhìn Dương Thiết.
- Lại nói nàng ta tạ ơn cứu mạng nhà ngươi cũng không tồi...
- Ý lão đạo ngươi là sao?.
Dương Thiết ngược lại chưa hiểu.
- Ngươi nhớ nàng ta dặn gì không?. Chính là lưu lại hai khúc cốt đem chế thành đồ hành nghề của Dương gia nhà ngươi đó!.
Dương Thiết "à" một tiếng, mơ hồ gật gật đầu, có điều vẫn chưa hiểu dụng tâm trong việc này, đành tham mưu lão đạo sĩ.
- Hy vọng lão đạo ngươi chỉ điểm, rốt cuộc xương cốt của nàng ta sẽ có khác biệt sao?.
Lão đạo sĩ cười mỉm, thâm nhu vuốt chòm râu.
- Còn phải nghi ngờ?. Tuy nhiên khác biệt ra sao, gia chủ ngươi nên tự mình cảm thụ. Cô nương ấy cũng đã nói rồi.
Dương Thiết tỉ mỉ lắng nghe, thần tình còn có điểm mơ hồ không rõ.
...
Bởi quản việc mai táng di cốt cho Đào Thị, Lăng Sương đạo sĩ cần lưu lại Dương gia thêm vài ngày nữa, lại nói việc này cần thực hiện một cách kín đáo, bọn họ liền khẩn trương trong hành thủ. Sau khi tự mình chọn ra hai khúc cốt ưng ý giao cho Dương Thiết, Lăng Sương đạo sĩ một lần nữa đem xương cốt của Đào Thị tẩy linh, tịnh pháp toàn bộ, sau đó nhờ Dương gia tìm một nơi kín đáo có phong thủy tốt, hạ táng di cốt cho nàng. Chuyện cần làm cũng đã làm, Dương gia không thể giữ người lâu, Dương Thiết tự mình tiễn Lăng Sương đạo sĩ rời khỏi gia trang nhà hắn, còn tặng y một con ngựa tốt, một chút đồ ăn khô, đối với tiền công, dẫu Dương Thiết uốn lưỡi dẻo tới cỡ nào cũng không làm y chấp nhận, đành thay bằng chút hiện vật thực dụng. Y nói.
- Người tu đạo chúng ta có một thứ so với tiền bạc còn quý giá hơn vạn lần, chính là âm đức. Âm đức lần này của ta rất hời, vì thế không nhận tiền của ngươi. Ngươc lại, Dương thiếu gia chủ ngươi cũng có thể tự tích ra âm đức cho mình, sau này ngươi sẽ tự mình lĩnh ngộ, Qủy Nguyệt vẫn chưa qua, hẳn là còn có chuyện cho ta làm, xin cáo từ!.
Nói xong, leo lên lưng ngựa. Dương Thiết ở bên cạnh dụng tâm mà nghe, tuy tạm thời chưa thể liền tiêu thụ truyền đạt của lão đạo sĩ, nhưng hắn đối với những lời này nội tâm vô cùng hứng khởi, thỏa mãn, lập tức vui vẻ ôm quyền hành lễ.
- Gia chủ ta chắc chắn sẽ ghi nhớ. Lăng Sương đạo sĩ, bảo trọng!.
- Bảo trọng!.
Nói xong, lão đạo sĩ hô một tiếng sảng khoái, nhấc dây ngựa, thủng thẳng mà đi. Dương Thiết nhìn theo bóng hoàng sam đạm thanh của lão đạo sĩ, lúc này mới chuyên tâm đọc hàng chữ nhỏ đã sờn bạc nét mực trên thân áo y.
"Lăng Sương tán nhân".
...
Dương Thiết theo lời dặn của hồn ma Đào Thị, đem hai khúc cốt của nàng chế thành cây bút cùng khiên mài mực, đặc biệt giao cho Vinh chưởng quản dùng trong công việc vẽ hình nhân cùng chế tác giấy. Chỉ mấy ngày sau khi nhận đồ, Vinh chưởng quản trấn kinh chạy tới tìm gia chủ, nét mặt lão không khỏi kinh ngạc. Thì ra chuyện làm lão kinh ngạc chính là cây bút cùng khiên mài mực kia quá kì quái, nét vẽ do cây bút tạo ra làm cho hình nhân giấy giống như được thổi hồn, làm ra sắc thái biểu cảm cùng hình dáng vô cùng sống động, đẹp đẽ, cũng không cho người ta cảm giác rợn người như đồ hàng mã thông thường. Khiên mài mực lại là một quái sự khác, Vinh chưởng quản đem nó đi mài mực để viết chữ cùng hòa màu, chữ viết ra vô cùng nhã nhặn, uyển chuyển, nét thảo bay bổng, lại gọn ghẽ, bám lâu. Thành phẩm hàng mã có hai thứ này chạm vào, phẩm chất đều hơn đứt những cái khác, nhìn bằng mắt hoặc cầm trên tay, đều sẽ cho người ta cảm giác vô cùng chất lượng và thoả mãn.
Dương Thiết thế nhưng bình tĩnh nghe Vinh chưởng quản thuật lại sự tình mà theo lão là có mùi tà môn, chỉ tỉnh ổn nói.
- Nếu vậy ngươi càng phải bảo quản hai đồ vật này cho tốt, Dương nhà ta đối với ngươi rất tín nhiệm, cũng tin chắc rằng ngươi ngược lại đối với Dương gia trung thành, cúc cung tận tụy. Đây là bảo vật gia truyền của Dương gia, nếu ngươi đối với chúng có tà tâm, tổ tổ của ta sợ rằng sẽ tìm ngươi trách phạt đó.
- Ta nào dám!.
Vinh chưởng quản trợn to mắt, thất kinh vội vã xua tay lia lịa. Lão từ khi còn là một thiếu niên, đã đi theo tổ phụ Dương gia, phục vụ Dương gia cho tới khi tóc trên đầu từ xanh chuyển thành trắng, chưa hề có một chút quỷ niệm trong lòng. Hơn nữa, lão rất tâm huyết với nghề làm hàng mã, trong tay được chủ nhân giao phó bảo vật gia truyền, xúc động còn không kịp, sao có thể nổi sinh tà ý, thở hổn hển nói.
- Có cho ta mười lá gan, ta cũng không dám, Dương gia chủ sống khôn thác thiêng...
- Vậy thì tốt!.
Dương Thiết nhã nhặn mỉm cười. Vinh chưởng quản rời khỏi thư phòng, hắn sắc mặt mới dám trùng xuống, thở nhẹ một hơi. Nói dối cũng quá trắng trợn rồi, hơn nữa còn đe dọa người. Nhưng đối với đồ có lai lịch thần bí như cây bút cùng khiên mực chế từ xương cốt người chết này, nếu để truyền ra ngoài, e rằng sẽ nuôi dưỡng tai họa diệt môn. Nên nhớ đối thủ của Dương gia ngoài sáng không chỉ có một Tạ gia hay Ninh gia, trong bóng tối là hai bàn tay đếm không hết, chưa kể hai đại gia tộc kia sức nghiền ép khủng bố cỡ nào. Nếu Dương Thiết không nhanh chóng vực dậy chuyện kinh doanh của gia tộc, e rằng càng lâu càng khó xoay chuyển tình thế, là càng theo đà lăn mà trượt dốc không phanh. Đối với chuyện này, chỉ có thể càng chìm nghỉm càng mới tốt. Dương Thiết chống tay trên mặt bàn, mệt mỏi day day mi tâm.
Dù trách nhiệm giữ bí mật có nặng nề cỡ nào, kết quả buôn bán thu được khi đem bút lông cùng khiên mực kia dùng vào việc chế tác hàng mã của Dương gia là không thể phủ nhận, cực kỳ khởi sắc. Hai thứ đồ này như hồi sinh sinh cơ cho việc kinh doanh nhà hắn, không chỉ vực dậy khó khăn, còn kéo về không ít khách hàng mới. Những khách hàng lâu năm đã bỏ hắn chạy sang Tạ gia và Ninh gia lúc trước cứ như không quay lại, hết sức khen ngợi tài kinh doanh tháo vát của Dương thiếu gia chủ, yêu cầu hắn mau mau làm cho tổ tiên dòng họ nhà mình một đoàn hình nhân giấy hàng thượng phẩm. Dương Thiết đối với những gương mặt cười ha ha bảy phần diễn, ba phần áy náy của bọn họ chỉ mỉm cười lịch thiệp.
Trong thâm tâm hắn nghĩ, người đến với ta, vì lợi ích, tiền bạc, địa vị, bỏ ta đi cũng bởi ba thứ ấy, thật đáng trào phúng!. Phải chăng thứ khiến ta thật tâm vui vẻ nhất trên đời, lại như cốt cách lão đạo sĩ, thong dong, tự tại, khảng khái, tiền cũng không phải là thứ gì kinh khủng, càng không là thứ tốt nhất. Thật đáng buồn thay, có nhiều kẻ vì tồn vong của cá nhân, gia tộc, tranh giành đấu đá, u mê vì tiền bạc, lại không lĩnh ngộ ra, gốc rễ bền vững nhất trên đời chính là hai chữ Phúc, Đức.
-Hết-
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
517 chương
10 chương
22 chương
400 chương
13 chương
382 chương