Liêu Trai Dị Truyện
Chương 21 : Ma chó (phần cuối)
Quan huyện ngưng thần nghĩ ngợi, mơ hồ nói ra một đáp án. Tống đạo trưởng quả nhiên chân mày thanh tỉnh, gật đầu.
- Chính là nó.
- Dạ Khuyển Tuyệt Qủy hay nói cách khác chính là con chó đen trong giấc mộng của nương tử Trần Tứ. Mà con chó đen này, tiền kiếp lại là Nghê linh đi theo tịnh kiếp luân hồi đầu thai thành. Chỉ là oan nghiệt ở chỗ, số mạng nó vốn dĩ cực đoan, đầu thai vào bụng một thân chó mẹ sống hoang ốm nhách, khí cùng lực tận, vừa sinh xong bốn con chó con thì sinh khí cũng tắt.
- Chậm đã, ngươi lúc trước chẳng phải nói là ba con sao, sao giờ lại thành bốn con rồi?.
Quan tri huyện cắt ngang thắc mắc, Tống đạo trưởng giải thích.
- Đúng là ba con, nhưng là ba con sống, nếu tính tổng, thì phải là bốn con, bao gồm cả một con vừa sinh ra đã chết.
Trong đầu quan tri huyện như vừa có tiếng nổ, thần trí theo đó thanh tỉnh lên vài phần, gật đầu vẻ nghiền ngẫm. Bên cạnh, Tống đạo trưởng lại tiếp.
- Con chó chết yểu chính là Nghê linh đầu thai. Khắc nghiệt ở chỗ, mẹ nó vì thân thể suy yếu, không đủ khí lực sinh tiếp, vừa đẻ ra con chó đen đầu đàn, nó liền chết vì khó sinh, chó mẹ đành ăn vào chính nhục cốt vừa đẻ ra, làm chất dinh dưỡng để sinh tiếp những con sau. Nhưng Nghê linh tiền thân linh tính mạnh mẽ, kiếp này chưa kịp nhìn thấy ánh sáng dương gian sau khi tịnh kiếp đã bị mẹ mình ăn thịt, trở thành oán linh tích tụ không siêu thoát, luẩn quẩn bên cạnh. Họ Trần nhặt ba con chó cái mà không hay biết, theo mình về còn có linh hồn của con chó đen xấu số kia, cũng chính là Nghê linh đã biến tướng.
- Như thế nào là biến tướng?.
Quan tri huyện nắn cằm khó hiểu.
- Lão mỗ chẳng nói rồi sao, nó bản tôn là Nghê linh, vốn là linh vật thuần chính, nay sau khi tịnh kiếp đầu thai không thành, chết rồi linh hồn vì oán khí nặng nề mà không còn thuần chính nữa, biến thành cái dạng gì, khó có thể nắm bắt, biến tướng chính là như vậy.
- Nhưng tại sao nó triệt để biến thành Chó?.
Xem ra thắc mắc trong lòng quan tri huyện còn cả nắm lớn, Tống đạo trưởng giải đáp câu này lại lòi ra câu khác, lão nhưng lại ôn tồn kiên nhẫn mà giải thích cho quan.
- Tuy là Nghê nhưng vì được nghệ nhân làng quê phẩm vị thấp kém tạo ra, bản nguyên nó cũng chỉ có thể tệ hại. Chưa kể là, tượng linh vật trấn môn xấu xí, khó coi như vầy, không chán ghét thì thôi, ai còn muốn nhìn ngắm nó nữa, linh năng nó hấp thụ vào đương nhiên cũng không phải dạng thanh thúy cực phẩm gì, linh thể bản tôn có thể nói là…khuyết tật.
Khuyết tật, hai từ này tuy khó nghe nhưng phản ánh đúng tình trạng của Dạ Khuyển Tuyệt Qủy. Nó đúng là Nghê, nhưng lại là một con Nghê khuyết tật, sự thật này không khỏi làm cho quan tri huyện trấn động. Tống đạo trưởng nói tiếp.
- Không nói chắc đại nhân cũng biết, phàm là tượng đá, đồ vật, chỉ cần tồn tại trên đời này lâu một chút, trải qua thăng trầm nơi nhân thế, ắt sẽ hình thành linh. Nhưng đối với mỗi linh vật, phẩm chất càng cao, thời gian để tu thành linh thể thuần túy càng lớn. Chó mất năm mươi năm, Trâu tám mươi năm, Sư Tử tốt xấu gì cũng phải trên bốn trăm năm. Đó là tính trên những linh thú thuần loại. Còn như những linh thú giao lai giữa các loài với nhau, con số chỉ là ước chừng theo cảm tính mà thôi. Để Nghê linh đạt phẩm chất tốt nhất, nó cần đồng thời kết hợp hài hòa giữa thể Sư linh và thể Khuyển linh. Không khó để nhìn ra, một thể Sư linh kia chắc chắn khó tu hơn nhiều. Nó chưa kịp đạt thành tựu đã trải qua biến cố, hình dáng thì khuyết tật, nói không quá, nhưng con Nghê này chính xác là đã thất bại từ vạch xuất phát, đánh mất Sư linh thể, chỉ còn một Khuyển linh thể mà thôi. Bởi vậy sau khi trải qua tịnh kiếp luân hồi, nó mới triệt để biến thành một thân chó như hiện tại.
Quan trị huyện nắm cằm trầm ngâm.
- Như vậy, liệu có liên hệ gì đến chuyện nó thích ăn các loài quỷ quái không?.
- Hỏi rất hay, đại nhân. Đương nhiên là rất có liên quan, tuy nhiên hơi khó để tách bạch. Linh vật xưa nay thông thường là chúng loài pháp linh đối nghịch với tà ma yêu quỷ, phàm nhân thường dùng để trấn áp, xua đuổi những thứ nguy hại, không sạch sẽ. Dạ Khuyển Tuyệt Qủy kia, căn nguyên là Nghê linh, tất nhiên cũng có bản tính này. Vậy nên đối tượng ưu tiên của nó luôn là hung thi, quỷ, yêu các loại. Mặc dầu tập tính tới hậu kiếp vẫn lưu lại, nhưng xét về bản tôn không hoàn thiện, phế bỏ bản Sư, trải qua tịnh kiếp luân hồi, căn bản, nó đã không giữ được thiên tướng nguyên vẹn nữa rồi, mà bị biến tướng hỗn hóa thành một phế linh.
- Phế linh?.
Nghe hai từ kia từ miệng Tống đạo trưởng, thần sắc quan tri huyện khẽ biến, từ nắn cằm chuyển sang vuốt râu. Tống đạo trưởng xác nhận.
- Đúng. Ngài thử nghĩ xem, đường đường là Nghê, linh vật pháp linh chính phái, ở hiện tại tới, linh vật không ra linh vật, quỷ quái không ra quỷ quái, vậy thì là gì?. Khuyết tật hay phế linh, cũng giống nhau thôi. Haizz, thật đáng tiếc.
Nghĩ về một linh vật trong quá khứ, Tống đạo trưởng thế nhưng cũng có chút tiếc nuối mà thở dài. Quan tri huyện trở lại bàn đá, ngồi xuống nói.
- Như ta hiểu thì Dạ Khuyển Tuyệt Qủy hiện nay chính là thể Khuyển linh đã hung hóa?.
Đây cũng là những gì Trương Trụ sơ lược đã nói với quan. Tống đạo trưởng xoay người, trên khóe mắt như thường hiện ý cười thong dong, hai tay ẩn dưới khoan tụ vàng óng, nói.
- Không những đã hung hóa, còn sắp sửa biến tướng lên cảnh giới nguy hại hơn, thế nên… phải kịp thời xử lý.
- Biến tướng của nó còn có thể chưa dừng lại sao?.
Quan huyện nội tâm ngưng trệ mở to mắt .
- Nhất định không. Chân linh là một thể loại pháp lực không có sự giới hạn cố định, tùy theo năng lực, thực lực, hoặc là tăng lên hoặc là giảm xuống theo việc tu tập. Dạ Khuyển Tuyệt Qủy tuy không còn là Nghê linh thuần túy, nhưng nó còn Khuyển bản hung hóa, cho nên, chỉ cần càng triệt để cắn nuốt tu vi của con mồi săn được, nhất định sẽ không dừng lại ở kết quả hiện tại. Chính là Hung Sát.
Tính đến thời điểm hiện tại, tuy đã hóa hung, nhưng Dạ Khuyển Tuyệt Qủy sơ bộ vẫn chưa để mắt tới con người. Đó là chưa bàn đến việc nó còn nghe lệnh chủ cũ, điều này chứng minh, trong Khuyển bản của nó còn sót lại một phần linh trí, không những nhận biết chủ nhân, còn có thể nghe hiểu con người truyền đạt cái gì. Nếu hóa thành Hung Sát, liệu nó có triệt để đánh mất những đặc tính này hay không?. Đây cũng là mối bận tâm trong lòng quan tri huyện, bèn vuốt râu hỏi.
- Vậy nếu hóa thành Hung Sát, con chó có còn giữ lại những phẩm chất cuối cùng của một linh Khuyển hay không?.
Tống đạo trưởng nghe xong liền lắc đầu, nhưng không phải phủ định mà bởi lão thật sự không dám chắc chắn.
- Cái này lão mỗ thật sự không rõ. Một linh vật trải qua biến cố như vậy, ai dám chắc tương lai của nó sẽ thế nào chứ. Nhưng có một điều ta dám chắc chắn, một khi đã hóa thành Hung Sát, mức độ nguy hiểm thật không dễ có thể đo đếm, bởi trong lịch sử huyền môn, cổ nhân từng có nhắc tới một vài trường hợp như vậy. Ta cho nên mới nắm bắt được một chút, ở thực tế đến, bản thân chưa từng đối mặt với loại linh vật hung biến cấp cao như thế.
- Trong quá khứ, loài này từng xuất hiện rồi sao?.
- Đúng, thưa đại nhân, trong ghi chép cổ có viết, khi Khuyển bản trong Nghê linh hung hóa tới cấp độ Sát, bởi vì không còn là linh vật, lại thu nuốt toàn là chúng yêu quỷ nguy hại, sớm đã bị đồng hóa, chân chính đi vào tà đạo, cho nên có tên, Ô Sát Cẩu. Ô Sát Cẩu, mà không phải là Hắc Linh Khuyển như ngài nghĩ…
Tống đạo trưởng nhìn ra sự tiếc nuối trong đáy mắt quan tri huyện, cũng không còn cách nào khác hơn là nói thật. Đối với Dạ Khuyển Tuyệt Qủy mà nói, gianh giới giữa Hắc Linh Khuyển và Ô Sát Cẩu quả thật quá mong manh. Quan tri huyện im lặng nhấc chén trà, cầm trên tay không uống mà xoay qua xoay lại theo tâm tư phức tạp trong lòng, giây lát mới mở miệng.
- Không thể chối bỏ việc nó có tiền đồ làm Linh Khuyển, là thiên hướng tiêu diệt yêu ma quỷ quái vô tình biến nó trở thành như vậy. Một con Nghê linh khuyết tật, linh vật không đến nơi đến chốn, làm thế nào để đi đúng hướng như thiên địa vạch ra?. Nó đơn giản chỉ làm theo bản năng mà thôi. Hung thi diệt cũng diệt rồi, Dịch Thiền Tử bắt cũng bắt rồi, không thể phủ nhận những gì con chó đã làm cho chúng ta.
- Lão mỗ hiểu, thật ra, những chuyện này nếu không có Dạ Khuyển Tuyệt Qủy, chúng đạo nhân chúng ta cũng phải ra tay thôi. Mà đối với lão mỗ, việc gặp được con chó hiếm dị thế này có thể coi như một mối duyên, thật sẽ dốc sức cứu giúp nó, đại nhân xin hãy yên tâm.
Như được xoa dịu trúng chỗ nhức nhối, quan tri huyện mặt mày mới thoáng giãn ra, vị Tống đạo trưởng này, không những pháp lực cao cường, mà tâm can cũng thanh tao, rất hợp mắt quan. Ngả lưng thả lỏng trên ghế, quan huyện đương lim dim mắt gật gù.
- Đạo trưởng nói rất hợp ý ta, vậy thì, xin giao cho đạo trưởng. Ta cũng đến lúc, nên tỉnh ngộ rồi...
…
Sau sự vụ bên Trinh thôn, Dạ Khuyển Tuyệt Quỷ loạn một vòng lại trở về phòng giam sau nha môn. Lần này để tránh nó biến thân trốn đi mất, Tống đạo trưởng đặc biệt dành cho nó mấy lá bùa phong trên xích sắt. Đó là ứng phó tạm thời, về lâu về dài ắt phải dùng tới cách đặc hiệu. Bởi vì cảm thông với lai lịch sâu xa của nó, cũng như công trạng nó vô tình tạo được khi săn mồi, quan tri huyện cũng như Tống đạo trưởng đều cùng ý định cứu vớt. Từ mục đích này, không khỏi tới làm phiền Trương Trụ lặn lội tìm tòi một chuyến.
- Bức này được chứ, đạo trưởng?.
Trương Trụ vỗ vỗ đầu bức tượng đá màu xám, khuỷu tay chống trên thân bức tượng vừa được khiêng trên xe ngựa xuống. Tống đạo trưởng đi quanh bức tượng vài vòng, ánh mắt chăm chú xem xét, xong xuôi mới mỉm cười nói với hắn.
- Cực ngươi quá, Trương thông, lần này thì được rồi.
Trương Trụ phủi phủi tay thở dài tỏ vẻ phiền chết, nhưng lại cười cười nói.
- Ai, mấy lần trước chỉ tới mấy thôn lân cận, tượng khắc vẫn còn đẹp chán, lần này làm lớn, ta đi hẳn tới nơi khỉ ho cò gáy xa xa một chút, quả thật như ý liền. Nhìn xem, tay nghề của vị sư phụ làm ruộng này... “quả thực không tệ” nha. Ha ha.
Giơ tay chỉ chỉ vào mấy chỗ lồi lõm trên tượng đá, Trương Trụ nhớn mày càng thêm cao bình phẩm, tuy nhiên, mấy chữ “quả thực không tệ” từ miệng hắn thốt ra kỳ thực là từ một nơi ý một nẻo. Không phải là không tệ mà là thực sự rất tệ.
Kỹ thuật điêu khắc tượng đá càng vào gần trung tâm phồn hoa, giàu có, càng phát triển cao siêu, ngược lại, càng là nơi hẻo lánh, nghèo nàn, không những sơ sài về dụng cụ hành nghề, mà bàn tay quanh năm gắn với cán cuốc, cái thuổng cũng thô kệch thiếu điêu luyện, không tránh khỏi kỹ thuật càng thô sơ, đơn giản. Trương Trụ vì muốn tìm một vị sư phụ chế tác tượng đá tay nghề xoàng xĩnh mà cố công chạy tới tận nơi xa xôi hẻo lánh tìm về. Lần này như ý nguyện của hắn, vị sư phụ này phẩm vị cực kỳ thấp kém, thậm chí khi hắn nhả ra một từ “Nghê” yêu cầu y tạc, y còn mất mấy giây ngẩn ra để tìm tòi trong mục thức xem hình thù nguyên mẫu nó tròn hay méo.
Mặc dầu đã được mô tả là đầu Sư Tử, mình Chó, nhưng linh vật tốt xấu gì cũng là linh vật, xưa nay trong mắt người phàm đều có ít nhiều điểm nghệ thuật cùng tín ngưỡng. Hình tượng không cao siêu thì cũng là thoát tục. Ấy nhưng vào tay vị sư phụ này, y chất phác đẽo gọt ra một pho tượng Nghê mộc mạc đến phát hờn. Đơn thuần chỉ là đem cái đầu sư tử cắm vào thân một con chó mà thôi, tỷ lệ cùng hình thái đều vô cùng lạc lõng. Ngày Trương Trụ tới xem sản phẩm mình đặt, hắn suýt nữa té nhào tại chỗ, buồn cười tới mức đau tim. Vị sư phụ tay chân còn lấm nguyên vết bùn ruộng do y vừa chạy từ đồng về, ngược lại vô cùng phấn chấn, nhiệt huyết sôi sục trong ánh mắt, không ngừng chỉ trỏ giới thiệu cho hắn về thành quả của mình. Sư Tử cũng có bờm, chó thì có đuôi, cái đuôi làm ra một tư thái hơi ngoe nguẩy như khi mừng chủ về. Còn cực kỳ chân thực ở chỗ, y tạc luôn chỗ đó cho con Nghê, vô cùng tự nhiên mà chỉ điểm cho Trương Trụ, sợ rằng nếu không chỉ, sẽ không ai nhận ra sự tinh tế trong mắt y. Trương Trụ đỡ trán không nổi, bình thường linh vật được cho là không có giới tính, vừa là đực vừa là cái. Có ai đi tạc cả bộ phận ấy vào cho linh vật đâu cơ chứ. Xem ra vị sư phụ làm ruộng này, tri thức hiểu biết đều hạn hẹp, mới tạo nên thứ có một không hai như thế này.
Xấu không đỡ nổi!.
Nhìn xem, cái đầu Sư Tử cũng có chút gọi là khí phách đấy, miệng há tới tận trán, y huyên thuyên nói rằng đây là thần thái khi nó đang hống. Vậy còn thân Chó, vì sao lại là tư thế mừng như mừng mẹ về chợ thế chứ?. Chưa kể Sư Tử mắt méo, mũi lệch, mõm vẹo, răng cũng cái nhọn cái cùn. Trương Trụ bấm bụng mặt nổi một đống vạch đen đi quanh bức tượng một vòng, cuối cùng thở phào, quá đạt yêu cầu!.
Đám lính nha bê tượng đá xuống vừa dỡ khăn che, đứa nào đứa nấy đều tròn mắt phì cười, ha ha hô hô chỉ trỏ không ngớt.
- Thứ ở giữa háng nó là cái gì vậy?.
- Đừng nha, đó là trái ớt đó!.
- Sao Nghê có cái đuôi như móc câu vầy?.
- Ta thấy nó đang giận dữ kìa.
- Đâu có, mắt ngươi lé thì đừng bình phẩm, nó đang hống đó!.
Thôi thì mồm năm miệng mười lao nhao, một đống lính bu quanh bức tượng Nghê lạ đời mà ồn ào, Trương Trụ nghe mà đầu muốn đau dần đều, đành phải đi ra giải tán chúng nó. Tống đạo sĩ dù gì cũng một thân tu tịnh, đối với bức tượng không hề có biểu lộ khác thường, lão nói.
- Vậy ngay chiều nay đã có thể tiến hành được rồi.
Trương Trụ sau khi an ổn đầu óc một lát, mới quay lại đáp.
- Được, chiều nay ta đợi đạo trưởng ở nha môn, bức tượng này sẽ chuyển tới phòng giam, có cần ta chuẩn bị thêm gì không?.
- Như vậy được rồi, à, có thể, ngươi cho gọi cả họ Trần đến.
- Ồ, được thôi.
Trương Trụ nhớn mày nhưng không hỏi thêm. Dù sao bôn ba mấy ngày vật lộn với bức tượng canh cổng này đủ làm hắn mệt chết, không buồn quan tâm thêm chuyện gì nữa, bèn nhanh chóng từ biệt Tống đạo trưởng rồi về làm một giấc.
...
Chiều hôm đó, như đã định, tại phòng giam sau nha môn, Tống đạo trưởng cùng Trương Trụ, một vị lệ mục khác bắt đầu tiến hành linh sự, ngoài ra Trần Tứ cũng có mặt. Tống đạo trưởng dùng tượng đá tạc hình Nghê, ý tứ chính là đưa hình thái đã hoá hung của Dạ Khuyển Tuyệt Quỷ trở lại nhập vào nó, sau đó dùng Nham Thiết Liên phong ấn lại, đưa về đạo quán bắt đầu tịnh hoá. Trong quá trình này, bắt buộc phải dùng một tượng đá xấu xí mới phù hợp với tiền thân của nó khi chưa đắc linh, một con Nghê đá khuyết tật, đồng thời cũng mới khiến hung linh hiện tại dễ dàng sáp nhập. Nham Thiết Liên không phải là một sợi xích thông thường, mà bên trong nó chứa linh pháp được Tống đạo trưởng rót vào. Chất liệu rèn ra, là đồng đen được nung trong nham thạch núi lửa, tôi luyện mà thành, vô cùng quý hiếm. Trải qua hai canh giờ hành pháp, cột lại mắt xích cuối cùng quanh cổ bức tượng Nghê đá, Tống đạo trưởng mới phủi tay, thở nhẹ một hơi, quay đầu nói.
- Xong rồi. Phiền Trương thông lại cắt cử vài lính nha chở bức tượng tới đạo quán của ta. Mọi chuyện từ đây không còn lo ngại nữa.
- Được, đa tạ đạo trưởng!.
Trương Trụ nghiêm túc nhìn bức tượng xám thô kệch án im lìm sau lưng Tống đạo trưởng, ánh mắt nhìn tới nó không khỏi có chút khó tả. Hốc mắt Nghê đá lúc này không hiểu sao phảng phất một màu đỏ nhạt, mà sợi Nham Thiết Liên kia cũng không thôi hắt ra thứ ánh sáng màu vàng kim diễm. Hình ảnh vừa buồn cười vừa dị quái này, ngay cả khi hắn đã trải qua những chuyện linh dị từ trước, vẫn không khỏi cảm thấy khó tin vào mắt mình. Nếu quả thực kiếp trước, Dạ Khuyển Tuyệt Quỷ có một ngoại hình xấu như ma chê quỷ hờn thế này, sợ rằng chưa kịp đi đến gác cổng nhà người ta, đã thẳng thừng bị người ta tống ra bãi rác rồi, làm gì còn có thể ở đó mấy chục năm để đắc linh. Xem ra vị sư phụ đương thời tạc ra tượng Nghê đá cho gia tộc nọ, phẩm vị vẫn còn có thể nuốt tạm.
Khoanh tay nhìn mấy tên lính áp giải xe ngựa chở bưc tượng phong ấn Dạ Khuyển Tuyệt Quỷ cùng Tống đạo trưởng rời khỏi nha môn, bấy giờ nét mặt Trương Trụ mới chân chính thả lỏng, đưa tay lên day day mi tâm. Cuối cùng cũng có thể khép lại dị án “ma chó” này được rồi. Hắn thế nhưng lúc này mới nhớ tới một người vai chính nhưng lại làm nền trong câu chuyện của chính y, Trần Tứ, bèn ôn thanh đi tới. Y lúc này cũng đang đứng một chỗ khuất gần cổng nha môn mà dõi theo bóng chiếc xe chở tượng đá, ánh mắt lộ nét buồn bã. Trương Trụ đường đột mở lời.
- Họ Trần, ngươi còn chưa về sao?.
- À, ta về ngay đây...
Trần Tứ cơ hồ đương chú tâm dõi mắt theo bức tượng đang khuất dần, không để ý tới có người đến gần y. Trương Trụ nói.
- Cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thoả, con chó của ngươi cũng không bị xử nặng gì, ngươi nên vui mới phải.
- Ta biết, ta cản tạ đại nhân, huynh và cả Tống đạo trưởng còn không hết, ta buồn gì chứ...
Miệng nói vậy nhưng lời chẳng thật, Trần Tứ cúi đầu ẩn nhẫn. Đây đã là lần cuối cùng y cùng Dạ gặp nhau. Sau này, y không còn là chủ của nó nữa, nó cũng không phải là con chó đen im lặng ngồi thẳng lưng canh cổng cho y từ sáng đến tối, bảo vệ y mà cắn chết người. Cảm giác này, thực lòng một lời khó nói hết.
Trương Trụ tuy không phải dạng người dụng tâm phân tích tâm lý người khác, nhưng nhìn thần tình người này, hắn phần nào lại minh bạch, bèn nói.
- Cảm thấy quyến luyến có phải không?. Dù không phải là người nhưng một vật trung thành như vầy, khó kiếm, là ta, ta cũng muốn chân trọng. Đại nhân anh minh, độ lượng mới không tuyệt đường sống của nó, cho nó một cơ hội tịnh hoá chân linh. Ngươi có quyền hy vọng.
Hết câu, Trương Trụ đặt tay lên vai Trần Tứ vỗ nhẹ. Trần Tứ nghe xong hơi ngẩn ra, ngẩng mặt ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt lúc loé sáng lúc mờ mịt khó nói. Lát sau, y cười nhẹ, khom lưng đa tạ vị thông lại rồi từ biệt, thanh thản rời đi.
Phải, cho dù người hay là vật, gặp được nhau ắt có duyên, hai mươi quan tiền của y, lúc này thong dong trong lòng, không cảm thấy chút nào nuối tiếc nữa.
-HẾT-
Truyện khác cùng thể loại
179 chương
22 chương
769 chương
147 chương
39 chương
299 chương