Liêu Trai Dị Truyện
Chương 15 : Ma chó (P15)
Cẩn thận mở nắp hũ ra, vẻ mặt Trương Trụ đương căng thẳng. Cái hũ lỡ sâu lòng bên trong tối như bưng, hắn ngó mắt nhìn vào chưa nổi hai giây, từ bên trong đã phun ra một quầng khí tối tăm, dị hợm. Trương Trụ giật mình, vội vã đem nắp hũ đậy kín lại. Vị đạo nhân ngồi đối diện chau mày khẽ trách.
- Ấy, vị này, ngươi cẩn thận chút, quỷ hài nhi thoát ra thì xong.
- Tại hạ chỉ muốn kiểm tra trước, biết đâu thứ ngươi đem đến không phải thai quỷ…
Trương Trụ sửa sửa cổ áo, tỉnh bơ nhìn vị đạo nhân, nhưng biết mình lỡ lời rồi, bèn ngừng lại. Đạo nhân nét mặt đã không mấy cảm xúc, nhìn thái độ vị quan gia này ngang tàng, nét mặt càng thêm âm trầm, lão từ tốn nói.
- Lát nữa để con vật kia tự mình kiểm chứng không phải hơn sao, đỡ mất công ngươi nghi ngờ.
Lão nâng chén trà lên nhấp một ngụm, vừa đặt xuống đĩa, thần tình như có điều suy tư, bèn nói.
- Ta cũng muốn tới nhìn con vật kia một chút, không biết có tiện hay không?.
Trương Trụ đương kiểm tra dây thừng cột quanh cái hũ, nghe vậy hắn đánh mắt nhìn đạo nhân, ngừng một giây, mới trả lời.
- Cũng tiện lắm. Tống đạo trưởng, ngươi đến xem xét dùm tại hạ, nhìn thử xem con vật kia lai lịch thế nào.
Thống nhất xong, hai người rời khỏi trà viện. Căn phòng giam giữ Dạ tạm thời vẫn là căn phòng cũ nằm trong nha môn, vì chưa quen mặt quan huyện nên chưa cho nó tới phủ đệ của mình. Trương Trụ dẫn Tống đạo trưởng tới trước cửa, bấy giờ hắn đã bố chí hai tên lính nha thường trực canh gác căn phòng. Một tay xách cái hũ, Trương Trụ đẩy cửa vào nói.
- Tống đạo trưởng, đến rồi. Con vật ở bên trong.
Tống đạo trưởng đánh mắt nhìn trong phòng, nhấc chân đi vào. Căn phòng ngoài cửa chính ra thì không có cửa sổ, bên trên mái chỉ trổ một ô nhỏ thông khí mà thôi. Căn bản cũng chẳng cần ánh sáng hay không khí nhiều làm gì, bởi thứ được nhốt bên trong không cần phải thở, mà nó có vẻ cũng chán ghét ánh sáng mặt trời. Hai người vừa vào được một lát, ngoài cửa có tiếng chân người bước vào. Trương Trụ nhìn ra thấy bóng bạch y quen thuộc, gã vừa bước vào đã cười cười chào hỏi tới.
- Trương thông, hóa ra ngươi tới sớm như vậy, sao không hẹn lão mỗ đi cùng?. Ồ, đây là vị Tống đạo sĩ đó hả?.
Kim Sỹ Liên chủ động mở lời, Tống đạo trưởng ôn tồn đáp.
- Là bần đạo.
- Nghe nói đạo sư đạo hạnh cao thâm, xem ra đúng là hàng thật giá thật, ra tay một cái, lấy được thai quỷ khỏi người phụ nữ ngay, coi như cứu thị một mạng.
- Không dám, không dám, đó là việc bần đạo nên làm, không đáng nhắc tới.
Trương Trụ khoanh tay đứng một bên buồn chán, nhìn khá thiếu kiên nhẫn, bèn mở miệng giục.
- Chào hỏi để sau đi, Tống đạo sư, cái thai quỷ này xử lý thế nào?.
Tống đạo trưởng nhìn cái hũ nằm trong tay thông lại, thong thả nói.
- Ta làm phép trấn trụ biến thân của nó xong có thể trực tiếp thả ra, để con vật kia tự mình xử lý.
Trương Trụ “ồ” một tiếng, giao cái hũ cho vị đạo trưởng. Tống đạo trưởng ôm hũ, nhớ ra chuyện gì bèn ngẩng đầu nói với hai người.
- Phiền cho đóng chặt cửa lại, đem đuốc tới đây.
Trương Trụ khoát tay kêu một tên lính chạy đi lấy đuốc. Đuốc cắm xong, cửa đóng rồi, Tống đạo trưởng đem cái hũ lỡ đặt trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, lấy ra một lá phù, quay đầu phân phó hai vị quan nhân.
- Các vị, đứng lùi xa một chút, hơn nữa, thả con chó ra đi.
Trương thông lại cùng Kim lệ mục nhìn nhau thận trọng, rồi lại đánh mắt nhìn cái hũ đương đóng chặt nắp. Kim lệ mục chủ động trước.
- Để ta.
Nói rồi mở cửa buồng giam. Gã dắt con chó ra, chờ sẵn trước cửa buồng, sợi xích sắt tròng trên cổ con chó nặng trình trịch trĩu xuống. Dẫu sát ý trên mấy vị quan nhân đã tiêu giảm, song thái độ của nó từ trước tới nay chưa từng thay đổi. Vẫn ánh mắt đơn độc đó, dáng ngồi đó, lạnh lẽo như hung thần. Chỉ có một điều đã thay đổi, nó tên, Dạ Khuyển Tuyệt Quỷ.
Tống đạo trưởng đương chuẩn bị làm phép, tình cờ ánh mắt chạm tới con chó bên cạnh vị lệ mục, đột nhiên đầu mày nhíu lại, nét mặt vừa mới còn thong thả chợt chuyển cứng nhắc. Trương thông thấy đạo trưởng có phần kỳ lạ, hắn hỏi.
- Đạo trưởng, ngươi sao vậy?. Không mau làm phép đi thôi.
Tống đạo trưởng nhìn hai vị quan nhân, sắc mặt trầm trọng nói.
- Con vật này, là các ngươi từ đâu đem về?.
Trương Trụ nhớn mày, đằng hắng giải thích.
- Là một dị vật chúng ta bắt được trong khi làm nhiệm vụ, muốn thuần dưỡng, sau này sử dụng.
Tống đạo trưởng càng chau mày chặt hơn, cứ liếc con chó chằm chằm. Lão định nói gì đó, thông lại ở bên đã vội giục.
- Thôi có gì làm trước nói sau, chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm. Phiền đạo trưởng.
Tống đạo trưởng thở dài, thu hồi ánh mắt, lầm bầm.
- Thôi bỏ đi...
Lão một tay đưa lá phù đang kẹp trên ngón tay, chuẩn bị sẵn sàng, tay kia đem nắp đậy chiếc hũ mở ra. Một luồng khói đen kịt tăm tối tức khắc ùa ra ngoài, quần tụ như xoáy lốc. Chiếc hũ đang đứng yên bỗng nhiên rung lắc nghiêng ngả. Từ trong bình phát ra âm thanh "oa oa" nhức tai, là tiếng trẻ con khóc. Cái hũ lắc lư ngày một mạnh, Tống đạo trưởng cũng ngày một cảnh giác, chằm chằm nhìn vào miệng hũ. Kim lệ mục đang giữ con chó, nhìn sang phía bên kia phòng, cảnh tượng kì dị nhất thời khiến gã nhìn ngây cả người, không để ý bên tai mình ngoài tiếng khóc dữ dội còn có tiếng gầm gừ ẩn chứa nguy hiểm.
Cái hũ kia phun ra một mớ khí hỗn tạp hắc ám, đoạn, từ miệng hũ thò ra một bàn tay nhỏ nhắn trắng bạch, rồi lại tiếp một cái nữa thò lên, bám lấy vành hũ. Tống đạo trưởng thoáng nhúc nhích, sắc mặt thập phần nghiêm túc, tựa hồ đến hơi thở cũng đem nín lại. Vật trong hũ hét dài một tiếng muốn thủng màng nhĩ đám người, nó nhảy ra, cái đầu tròn trịa to tướng đã mọc tóc lưa thưa loang lổ "cứt trâu". Tống đạo trưởng nhằm ngay lúc này đem phù đánh úp xuống, vỗ thẳng vào trán nó. Quỷ hài nhi hét thảm một tiếng, nguyên lai nó định nhảy đi, nào ngờ mới chui ra khỏi hũ đã bị người tập kích. Phù trấn xuống, không thể biến thân, nghiễm nhiên đây chính là nguyên thể của nó. Tiểu hài tử hét xong rơi bịch xuống đất, lại tiếp tục giãy dụa, lăn lộn. Tống đạo trưởng thu tay lại, thở phào một hơi, lầm bầm.
- Không tệ, may mà căn kịp!.
Trương Trụ trợn mắt nhìn tiểu hài tử đang giãy dụa dưới đất, da dẻ trắng bạch như không có huyết sắc, tay chân đều ngắn cũn, trông có vẻ mũm mỉm, đỉnh đầu đã mọc một ít tóc, không khỏi kinh ngạc hỏi.
- Đạo trưởng, vật này...chính là quỷ thai sao?. Sao mà lớn quá vậy?.
Tống đạo trưởng vội giải thích.
- Là nó, hài nhi bình thường chín tháng là chui ra, quỷ nhi này đã nằm trong bụng mẹ hơn một năm, đương nhiên không nhỏ. Chưa kể nó hút tà khí cùng dương khí của mẹ mình, càng thêm lớn nhanh hơn. Con chó đâu...
Tống đạo trưởng ngẩng mặt tìm kiếm dị vật kia, lời nói còn chưa ngừng, phía sau lưng thông lại đã vọt lên một bóng đen to tướng cùng tiếng quát đột ngột của lệ mục.
- Cẩn thận!. Mau tránh ra!.
Từ sau bả vai Trương thông lại đột ngột vọt ra một bóng đen mạnh mẽ, hai mắt trắng đen phân biệt nhìn chằm chằm quỷ hài tử dưới đất. Tống đạo trưởng đang đứng cạnh quỷ nhi, thất sắc vội vã nhảy lùi ra. Vừa vặn con vật to lớn kia chồm tới, một cú, ngoạm lấy cái cổ nhỏ nhắn, non mềm của quỷ hài tử. Hàm răng trắng nhọn khẽ động, một tiếng “rắc” nho nhỏ, cổ tiểu hài nhi đã đứt lìa. Cái đầu tròn phọt ra lăn sang một bên, trong khi đôi mắt tròn rặt một màu đen của nó hãy còn mở trân trân, trông hết sức quái đản. Cái miệng hài nhi còn ngoác ra la khóc om sòm. Hai người quan phủ mỗi nơi mỗi góc án trong phòng hô hấp đều đình trệ, nghe tiếng khóc ré đều sởn gai ốc. Tuy không phải lần đầu tiên chứng kiến con chó ăn quỷ, nhưng mỗi lần nó ăn, sắc thái kinh dị trỗi dậy đều giống như nhau, không cách nào đẩy lùi, để thông lại cùng lệ mục nội tâm không thoát khỏi kinh động, không nhiều thì là ít. Huống hồ mấy lần trước, thức ăn bọn hắn kiếm về đều là mấy tiểu yêu tu luyện chưa đến nơi đến chốn trong núi Dương Sơn, không thì cũng là cương thi ngờ nghệch. Có con nào là hài tử bị đứt đầu vẫn còn khóc oa oa như vậy đâu. Một đứa bé bụ bẫm da dẻ trắng bạch mất đầu, phần thân bị con chó xé rách, tay môt nơi, chân một nẻo, cảnh tượng này ai nhìn cũng đều không thoải mái. Chỉ có Tống đạo trưởng là đỡ hơn chút, thân là đạo sĩ, lão còn lạ gì mấy chuyện như vầy. Thứ làm lão chú ý nhiều nhất, không phải con tiểu hài nhi xấu số, mà chính là Dạ Khuyển Tuyệt Qủy. Ánh mắt lão nhìn con chó đương ăn mồi có phần trầm trọng, một đường đứng ở góc phòng mà nhìn như thế, nhìn tới khi nó ăn hết quỷ hài tử mới khe khẽ thở dài một hơi. Chính lúc này, trong lòng vị đạo trưởng đã có đáp án.
Phía bên kia, Trương thông cùng Kim lệ mục đồng loạt hít mạnh một hơi, cứng nhắc động đậy tay chân. Dạ Khuyển Tuyệt Qủy bởi nhịn đói mấy ngày, một nhoáng đã xử lý sạch phần thân quỷ hài tử, lúc này nó đang thong thả gặm cái đầu còn sót lại. Đầu đứa bé nằm trên đất, phần cổ hở nhễu ra ít máu đen, hai mắt ngước lên nhìn chằm chằm con chó phẫn nộ mà cũng là bất lực. Nó không khóc nữa, tựa như con mèo nhỏ xù lông trước kẻ địch lớn, cái miệng ban nãy ngoác ra khóc oa oa, giờ này há ra, lộ hàm răng lởm chởm, có vẻ muốn gầm gừ. Trương Trụ kinh ngạc.
- Sao còn nhỏ vầy đã mọc răng chứ?. Xem xem, nó nhọn chưa kìa!.
Tống đạo trưởng lại nhẹ nhàng giải thích.
- Nó là quỷ mà, có cái gì là bất thường đối với quỷ chứ.
Trương Trụ nhớn mày ngậm miệng. Chờ trong căng thẳng, cuối cùng con chó cũng ăn hết tiểu hài tử đem về, đến một khúc xương cũng không nhả. Xương trẻ con còn mềm, phần lớn toàn là sụn, suy cho cùng, chỉ càng thêm ngon miệng, bồi vị con chó thôi. Nhưng đứa bé này tính về khẩu phần thì lại không đủ. Dạ ăn xong, ngồi xuống liếm liếm mép, vẻ như còn thòm thèm. Cứ hít ngửi đám đất vương chút máu đen rồi thè lưỡi liếm tới liếm lui. Trương Trụ nắn cằm cảm thán.
- Thịt hài tử có vẻ ngon quá nhỉ!.
Hai người còn lại cùng liếc mắt nhìn hắn, sắc mặt khó diễn tả. Trương Trụ kho khan, nói lảng qua chuyện khác.
- Tạm thời ổn rồi, Kim mục, ngươi nhốt nó lại đi.
Kim Sỹ Liên đứng gần buồng giam, tặc lưỡi đi lên nhốt chó. Dạ Khuyển Tuyệt Quỷ thủng thẳng quay về buồng giam, chẳng màng gì tới mấy con người xung quanh, như thể, nếu nó không động sát ý, thì cũng chẳng thèm để bọn họ vào mắt. Trần Tứ dặn gì nó cứ y vậy làm thôi.
Ba người bọn họ trở lại nha môn, như do dự gì đó, Tống đạo trưởng cuối cùng cũng hỏi.
- Hai vị đại nhân, lão mỗ có thể hỏi chuyện này không?.
- Chuyện gì vậy?. Đạo trưởng cứ nói.
Trương thông tò mò đáp. Tống đạo trưởng hỏi.
- Con vật kia, bình thường ăn xong có bao giờ thải ra không...
Không biết nội tình thế nào, Trương Trụ cùng Kim Sỹ Liên đều quay lại nhìn nhau. Lát sau, Trương Trụ khẽ nhíu mày, hồ nghi hỏi ngược lại vị đạo trưởng.
- Có vấn đề gì sao?.
- Không phải có hay không, ta chỉ muốn xác minh một chuyện thôi...
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
517 chương
10 chương
22 chương
400 chương
13 chương
382 chương