Liêu Trai Đại Thánh Nhân
Chương 86 : Cái chết của hắc ngư
Nhìn đầu hắc ngư to lớn này, Lý Tu Viễn có chút khó hiểu, vì sao nhóm Lôi Công không đánh chết nó mà chỉ bổ vài cái cho nó thoi thóp rồi giao cho hắn xử lý?
Chẳng lẽ muốn để giết con yêu quái này? Hay nhóm Lôi Công có ý định khác?
Suy nghĩ một chút, Lý Tu Viễn lắc đầu, không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa.
Mặc kệ là Lôi Công hay hắn thì hôm nay hắc ngư cũng phải chết chẳng thể nghi ngờ, nếu Lôi Công không muốn động thủ thì để hắn tư động thủ đi.
- Thiết Sơn, lấy Hổ Khẩu Thôn Kim thương của ta tới đây.
Lý Tu Viễn hô.
- Vâng, đại thiếu gia.
Thiết Sơn đáp lại một tiếng rồi dẫn theo mấy tên hộ vệ bước nhanh rời đi.
Hổ Khẩu Thôn Kim thương nặng bảy mươi hai cân, chỉ có Lý Tu Viễn một mực tập võ mới có thể vung vẩy tự nhiên, dù hộ vệ Lý gia có thể cầm lên nhưng muốn tùy tiện điều khiển lại chẳng được mấy người, ngày bình thường dù mang đại thương theo cũng đặt nó lên ngựa, chứ không cầm trên tay, vì vì nặng nề lại bấy tiện.
Chỉ chốc sau, Thiết Sơn và chúng hộ vệ khiên thương chạy chậm về.
- Đại thiếu gia, thương đây.
Thiết Sơn nói.
Nghe thấy Lý Tu Viễn liền nhẹ gật đầu, đưa tay cầm đại thương trong tay, thương nằm trong tay hắn chẳng khác nào kẹo bông gòn, tự do vung vẩy.
- Chuẩn bị một ít củi khô, nếu không đủ thì kiếm thôn dân mua về, muốn triệt để diệt trừ yêu quái nhất định phải thiêu đốt thân thể nó.
- Lý công tử, nhà ta có mười bó củi khô, để ta lấy tới.
- Nhà ta cũng có năm bó.
- Nhà ta có mười hai bó.
Nghe nói cần củi khô thiêu đốt thi thể thủy yêu họ liền kích động, nhao nhao quay đầu chạy về nhà, ôm từng bó củi khô tới.
Lý Tu Viễn cũng không nói gì, giải quyết thủy yêu xong hắn sẽ đền bù lại cho thôn dân, lúc này hắn cầm thương trong tay, đứng trước mặt hắc ngư. Ngay cả khí lực động đậy hắc ngư cũng chẳng có, đôi mắt chậm rãi chớp nói rõ lên nó chưa chết, có điều chỉ còn một hơi tàn.
- Hắc ngư, ngươi ăn thịt hơn hai người thôn dân, gây tai họa cho thôn Đại hồ, có thể nói là nghiệp chướng nặng nề, hôm nay ngươi rơi vào tay ta, chết không oan uổng.
Lý Tu Viễn lạnh lùng nhìn hắc ngư.
Lúc này hắc ngư đâu dùng được thần thông nữa, trong chốc lát liền chảy ra vài giọt nước mắt.
- Khó trách người ta thường nói trước khi chết con chim sẽ kêu lên tiếng kêu bi ai, thì ra yêu nghiệt làm toàn việc ác như ngươi biết mình sắp chết cũng chảy nước mắt.
Lý Tu Viễn lắc đầu, đương nhiên hắn sẽ không thương hại súc sinh này.
Người giết người còn đền mạng, huống chi yêu quái.
Lý Tu Viễn giơ Hổ Khẩu Thôn Kim thương trong tay lên, đại thương liên tục giơ lên đâm xuống trước mặt tất cả thôn dân Đại Hồ, đầu thương sắc bén đâm xuyên qua đầu đại yêu.
Thân thể to lớn của hắc ngư khẽ run, đôi mắt xanh rờn mờ tối, không còn khí tức.
- Tốt, tốt, yêu quái chết rồi, yêu quái chết rồi.
- Ha ha, quá tốt rồi, cuối cùng cũng trừ bỏ yêu quái, về sau chúng ta có thể tới hồ lớn bắt cá.
- Ô ô, con a, con thấy không, yêu quái kia đã bị Lý công tử trừ bỏ, trên trời con có linh thiêng thì an nghỉ được rồi.
Có người cao hứng, có người cổ vũ, cũng có người nghẹn ngào khóc rống.
Đầu hắc yêu này mang đến quá nhiều đau xót cho thôn dân Đại Hồ, chẳng khác nào một ngọn núi lớn đè ép khiến tất cả mọi người không thở nổi. Hiện tại hắc ngư đã chết, tất nhiên thôn dân không thể kiềm chế được nỗi lòng.
Rất nhanh những thôn dân đi lấy củi trước đó đem từng bó củi hồng hộc vác tới, tạo thành một bó lớn, hộ vệ Lý gia cũng giúp không ít việc.
Lúc này mấy bó củi được chất lên thi thể của hắc yêu, bao trùm lấy nó.
- Lý, Lý công tử, những thứ này đủ chưa.
Một thôn dân da đen có chút câu nệ cười hỏi.
- Đủ rồi, đủ rồi.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu, sau đó phân phó:
- Lấy một bó đuốc tới.
Chỉ chốc lát sau một hộ vệ mang đuốc tới, đồng thời còn có một số thôn dân tự nguyện cống hiến một ít dầu cá, tưới lên trên bó củi.
Vì thiêu hủy này hắc ngư yêu, những thôn dân này dù có nghèo khó cũng muốn cống hiến một chút cố gắng ít ỏi.
Rất nhanh, đại hỏa hừng hực dấy lên, chiếu sáng nửa bầu trời.
Thi thể hắc ngư mau chóng bị thiêu rụi dưới liệt hỏa, làn khói kèm theo mùi tang hôi tỏa ra.
Thôn dân vì chịu đựng không nổi mà che mũi rời đi.
Bởi vì cũi lửa dày đặc mà liệt hỏa đốt tới nửa đêm vẫn chưa tắt, như thể thôn dân nhảy nhót ăn mừng.
Truyện khác cùng thể loại
286 chương
1592 chương
26 chương
38 chương
208 chương
101 chương