Liêu Trai Đại Thánh Nhân

Chương 50 : Muốn tiền không muốn mạng

- Lý gia vẫn chưa sụp đổ, lòng người đã không còn, xem ra đã đến lúc chỉnh lý Lý gia, trong phủ nuôi quá nhiều người ăn không ngồi rồi. Chuyện của tỳ nữ khiến tâm tình Lý Tu Viễn rất tệ. Chẳng ai muốn phủ đệ của mình nuôi một con bạch nhãn lang. Phải biết, Lý Tu Viễn tự nhận bản thân đối xử với hạ nhân trong phủ không tệ, chưa từng bạc đãi bọn họ, càng không đánh giết người hầu nào cả, mỗi tháng đều cho họ không ít tiền công để họ để dành, ngày sau xuất phủ có thể trở thành người tốt, lấy vợ sinh con, nối dõi tông đường, này cũng là chuyện tốt công đức vô lượng rồi. Có điều hôm nay Lý phủ mới có chút chuyện, tỳ nữ lại trộm tiền tài bỏ trốn. Nếu nhà hắn thật sự suy bại, chỉ sợ còn nhiều chuyện lớn hơn nữa. Lý Tu Viễn cũng biết lòng người trong phủ bàng hoàng, trên dưới bất an, vì thế hắn dẫn đầu trở về muốn ổn định mọi người, cùng phân phó một ít chuyện mới lên đường đi tới huyện nha. Nói thật, hắn rất ít qua lại với quan phủ. Mặc dù huyện thái gia nhiệm kỳ vừa rồi có chút lười biếng nhưng tài đức sáng suốt, ít nhất cũng quản huyện Quách Bắc không tệ, xử lý án oan kịp thời, mà Lý gia và ông ta nước sông không phạm nước giếng, ông ta làm quan của ông ta, Lý gia kinh doanh việc làm ăn của Lý gia. Từ trước tới giờ, Lý gia chưa bao giờ chậm trễ thuế má, hàng năm đều đúng hẹn dâng lên. Thế mà Lưu huyện lệnh lại không an phận, vừa tới đã thu phí vào thành, Lý Tu Viễn nghe nói thuế ở huyện Quách Bắc đã tăng một khoảng, vượt qua chuẩn mực của triều đình. Đối với việc này, cũng không phải Lý gia im lặng chịu thiệt, hơn nửa năm nay Lưu huyện lệnh chẳng thu được nửa hạt thóc. Ba đời Lý gia kinh doanh ở huyện Quách Bắc, tính cả thế hệ Lý Tu Viễn đã là bốn đời, thôn ruộng xung quanh có ai không chịu sự cai quản của Lý gia? Như Hạ Hà thôn, đất mà thôn dân ở đó cày cấy đều là của Lý gia, bọn họ chỉ là thuê lại mà thôi. Không có Lý gia lên tiếng, có nha dịch nào dám tới Hạ Hà thôn thu thuế ruộng? Có lẽ đây là lý do mà Lưu huyện lệnh giở trò, bày ra chiêu hung ác, trực tiếp bôi nhọa thanh danh phụ thân hắn, đồng thời bắt giam người lại. Huyện nha nằm ở phía nam, trước cửa có hai con sư tử đá trấn thủ, bên cạnh là trốn kêu oan, chỗ cửa chính có nha dịch trông coi. Lý Tu Viễn tới trước cửa rồi nói: - Vị sai dịch này, phiền ngươi thông báo một tiếng, nói Lý Tu Viễn của Lý gia tới bái kiến Lưu huyện lệnh, muốn hỏi thăm tình tiết vụ án của phụ thân ta là Lý Đại Phú. Sau dịch thấy Lý Tu Viễn liền có chút do dự, dường như không muốn vào thông báo. - Này, đại thiếu gia à, sao hôm nay rảnh rỗi chạy tới đây, chẳng phải ngài luôn không tới nha môn à? Một âm thanh lười biếng chợt vang lên, hán tử thấp bé mặc quan phục đen nhánh ung dung đi ra. - Hắc Tam? Lý Tu Viễn nhíu mày. Hắc Tam cười khà khà nói: - Bây giờ không phải Hắc Tam mà là Tam gia, đại thiếu gia thấy thân y phục này của ta không, về sau việc ra vào nha môn là ta quản. - Ngươi là muốn ngăn ta? Lý Tu Viễn nói. Trước kia hắn từng nghe Từ bộ đầu nhắc qua, Hắc Tam đã thành người của Lưu huyện lệnh, không nghĩ mới mấy ngày ngắn ngủi, du côn Hắc Tam đã trở thành người của huyện nha, được nâng đỡ khá nhanh nhỉ. - Không dám, không dám, trong huyện Quách Bắc nào có nơi nào đại thiếu gia không thể đi, tiểu nhân không dám ngăn cản, chỉ là nha môn cũng có quy củ, chẳng lẽ đại thiếu gia không rõ. Hắc Tam cười khà khà nói, duỗi ra ngón tay ra hiệu một chút. Lý Tu Viễn lạnh lùng nói: - Ngươi dám thu tiền của ta? - Uầy, đại thiếu gia uy phong, chỉ bằng lời này của đại thiếu gia, người khác mười lượng, đại thiếu gia một trăm lượng đi. Hắc Tam nhếch miệng cười nói: - Lý gia là gia đình phú quý, hẳn đại thiếu gia không bỏ vào mắt một trăm lượng này đâu. - Hắc Tam, có chút tiền có thể cầm, có chút tiền không thể cầm. Lý Tu Viễn nhìn chằm chằm hắn và nói. Hắc Tam đáp: - Đại thiếu gia, lời này tiểu nhân không hiểu lắm, tiền chính là tiền, nào có tiền gì có thể cầm, tiền gì không thể cầm, nếu đại thiếu gia không chịu, vậy đừng trách ta không cho người mặt mũi, việc thông báo này ta không thể ra sức. - Ta vẫn nghĩ ngươi là một người thông minh, không ngờ ngươi chỉ là tên ngu, Lưu huyện lệnh có thể bảo vệ ngươi cả đời? Hay nói cách khác, ngươi nghĩ Lý gia ta dễ đối phó như vậy? Lý Tu Viễn nói. - Đi đi đi, nếu đại thiếu gia không mang tiền, nhanh về lấy đi, đừng có lằng nhà lằng nhằng ở đây, ta không rảnh. Hắc Tam không nhịn được khua tay nói. - Hắc Tam, nể tình trước kia ngươi từng làm việc cho Lý gia ta, ta cho ngươi cơ hội cuối, vào trong thông báo một tiếng, ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi đã lòng, bằng không, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt. - Này, đại thiếu gia nói vậy không sai, có điều Tam gia không sợ, đai thiếu gia có thấy đây là gì không.? Hắc Tam chỉ xiêm y của mình: - Đường đường chính chính là sai dịch của huyện nha, có điều vì mấy lời hay của đại thiếu gia, số tiền có thể thay đổi. - Một vạn lượng. Giờ phút này Lý Tu Viễn không chút sinh khí, nhẹ nhàng cười một tiếng: - Có ý tứ, đúng là một tên muốn tiền không muốn mạng. Nói xong, hắn liền quay người rời đi. - Hắc Tam, ngươi đừng như thế, hắn là Lý đại thiếu gia, đắc tội sẽ xảy ra chuyện đấy. Nha dịch bên cạnh có chút lo lắng, đề phòng nói. - Phi, sợ cái gì, không thấy kia Lý Tu Viễn phải bỏ đi sao? Cái gì mà Lý gia đại thiếu gia, cho hắn mặt mũi mới gọi hắn một tiếng đại thiếu gia, không nể mặt thì hắn chỉ là một tên con nhà thương nhân thôi, đám đối nghịch với nha môn, muốn chết à. Hắc Tam khạc nhổ, khinh thường nói nhưng thấy Lý Tu Viễn bị hắn đuổi đi, trong lòng lại có một ít lâng lâng. Đây chính là Lý đại thiếu gia a, nhân vật nổi tiếng tại huyện Quách Bắc, thế nhưng vẫn phải cúi đầu trước một thân quan phục này, chẳng phải sao? Lý Tu Viễn không rời khỏi hẳn, chỉ tới một cửa hàng gần đó phân phó. Rất nhanh, một gã sai vặt trong cửa hàng chạy đi. Chốc lát sau, một hán tử đứng trước cửa nha môn quát to: - Hắc Tam đâu? Cút ra đây cho ta. - Kêu cái gì mà kêu, Tam gia ở đây. Hắc Tam ngáp một cái, bước ra khỏi cửa. Hán tử rút ra đao đánh về phía Hắc Tam, Hắc Tam lập tức kêu thảm một tiếng, dưới chân bị chém thủng một đường, máu tươi phun ra ngoài. - Đại thiếu gia, như vậy được chưa? Hán tử lôi Hắc Tam từ cửa nha môn ra ngoài, xoay người hỏi. Lý Tu Viễn đi tới, thản nhiên nói: - Tay hắn quá đen, chém đi. - Được rồi. Đại hán giẫm một cước lên tay Hắc Tam, yêu đao quét một cái, chém rơi tay hắn xuống. - A ~! Hắc Tam kêu thảm một tiếng, máu tươi phun ra như suối. Lý Tu Viễn gật đầu nói: - Xong rồi, ngươi đầu thú đi. - Vâng. Đại hán chắp tay, đặt đao xuống, thì thầm nói: - Lão tử Hàn Mãnh, ẩu đả cùng Hắc Tam, tổn thương chân hắn, chém đứt cánh tay hắn, nay tới nha môn đầu thú. Nha dịch thấy vậy, hai mặt kinh hãi nhìn nhau. - Sao thế, ngẩn người cái gì, còn chưa tới bắt ta, các ngươi làm sai dịch kiểu gì vậy? Hàn Mãnh quát. - Đại, đại thiếu gia, ngài đây là? Một nha dịch khẩn trương nhưng vẫn cung kính hỏi. Lý Tu Viễn nhìn thoáng qua Hắc Tam đang nằm kêu rên: - Không có gì, chỉ tính tình nóng nảy, có chút xúc động, lần sau sẽ khắc chế hơn. Xúc động? Này kém chút nữa là chém chết Hắc Tam luôn rồi. Trong lòng nha dịch canh cửa run lên, hắn không ngờ thủ đạo Lý gia tàn nhẫn như vậy, chưa đến bao lâu đã thu thập xong Hắc Tam. Không, phải nói là Lý đại thiếu gia có thủ đoạn tàn nhẫn mới đúng. Người trong huyện Quách Bắc đều nói tâm địa Lý đại thiếu gia lương thiện, là người tốt, tuyệt đối không ngờ ngài ấy còn có một mặt đen tối thế này.