Liêu Thần
Chương 129 : Người cá biển xanh 6
Bóng trăng rọi dưới nước, sóng biển nhẹ nhàng đánh vào đá ngầm, cả thế giới như đặc biệt khoác lên bầu không khí tĩnh mịch nhu hòa.
Bóng trăng soi rõ nửa thân trên của người đàn ông đang tựa bên đá ngầm kia. Người này có ngũ quan cực kỳ tinh xảo, đôi mắt màu tím biếc như hoa lan tử, hàng mi thon dài, đường sống mũi thẳng tắp, cánh môi anh đào mang màu sắc tự nhiên, vừa không nhợt nhạt lại không quá đậm như làm nổi bật nhan sắc ma mị trên gương mặt hắn. Dưới ánh trăng, mái tóc dài màu bạc buông xõa xuống, vài giọt nước mỏng manh xuyên qua đường kẽ dưới chân tóc, chậm rãi rớt xuống, khiến những lọn tóc bên dưới dính bệt trên lồng ngực rắn chắc.
Thần sắc của hắn vô cùng lãnh đạm, đôi mắt màu hoa lan tím tĩnh lặng không chút gợn sóng, cả người như bao trùm bởi một cỗ hơi thở lạnh lẽo. rõ ràng là một người đàn ông, nhưng lại đẹp đẽ đến mức tưởng chừng như hư ảo.
Lúc này đây Trì An tận mắt chứng kiến, dung mạo của người đàn ông này kinh diễm đến mức chỉ nhìn một lần là sẽ nhớ mãi không quên, đẹp đẽ đến nỗi khiến lòng người phải sửng sốt.
Tuy đây là người có dung mạo đẹp hơn cả phụ nữ, nhưng chắc hẳn ai nhìn vào cũng đều phân biệt được. Ngũ quan tuy rằng tinh xảo hoàn mỹ là vậy, nhưng cặp mắt vẫn ánh lên vẻ khí khái của đàn ông, dưới cần cổ lại có hầu kết đang nhúc nhích. Chưa kể nửa người trên ở trần lộ ra lồng ngực rắn chắc, toàn bộ đã chứng minh hắn là đàn ông.
Nhưng mà những cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là …
Ầm một tiếng, sóng biển đột nhiên tạt hẳn vào mặt làm Trì An lập tức tỉnh táo lại.
Cá heo ở bên cạnh quẫy đuôi dưới nước, khiến bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Trì An hít một hơi thật sâu để dằn xuống cơn kích động trong lòng, lại nhìn người đàn ông đang tựa nửa người lên gờ đá, mặt không tự giác lộ ra nụ cười rực rỡ, nói: “Xin chào, chú cá heo này là bạn của anhhả?”
Người đàn ông lãnh đạm nhìn cô, cặp mắt tím biếc nhìn không ra tí cảm xúc.
Trì An cũng không từ bỏ: “Nó là Ares sao? Ares đã cứu sống tôi vài lần rồi, tôi rất cảm kích nó!”
Lần này người đàn ông không còn tiếp tục trầm mặc, ngược lại nhỏ giọng ừm một tiếng, hô lớn ra lệnh với chú cá heo đang nghịch ngợm dưới nước kia: “Ares! Lại đây!”
Nghe tiếng gọi Ares liền ngoan ngoãn lội tới, dùng mõm thân thiết cọ cọ bàn tay của người đàn ông.
Các khớp xương thon dài của người đàn ông xinh đẹp vô cùng, khớp xương thon dài tựa như một tuyệt tác của tạo hóa, không hề lưu lại chút tì vết nào.
Ở trong mắt Trì An, mọi thứ của người này đều làm cô dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, tầm mắt lại dừng trên gương mặt hắn. Lúc này hắn cụp mắt để lộ hàng mi tinh tế vừa cong vừa dày, mĩ lệ đến mức như mộng như ảo.
Người đàn ông có thể đẹp đẽ đến mức này, quả thật không hợp lý chút nào, không giống như một con người bình thường …
“Tôi là Angel Durth, còn anh tên gì?” Trì An kiên nhẫn cười tủm tỉm với hắn.
Người đàn ông nâng mắt nhìn cô, thản nhiên lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Siren.”
Trì An sửng sốt, Siren --- là vua hải yêu Siren sao? không đợi Trì An kịp phản ứng, người đàn ông kia lại một lần nữa chìm mình vào trong biển cả, chớp mắt liền mất hút.
“Siren!” Trì An đứng phắt dậy, giẫm lên những hòn đá gồ ghề dưới chân, kế đó dứt khoát nhảy ùm xuống nước theo hắn, ở trên mặt biển kêu to: “Siren, Siren ----- Tư Ngang! Tư Ngang!!!”
Khó khăn lắm mới gặp lại hắn, tâm trạng Trì An vốn cực kỳ kích động nên không nghĩ ngợi được gì mà cứ lao thẳng xuống nước, đắm mình dưới lòng đại dương. Trì An mò mẫm trong bóng tối, chung quanh đen ngòm cản trở tầm nhìn làm cô không thấy được phía trước, rầm một tiếng, đầu cô đập vào tảng đá, đau điếng đến hoa mắt chóng mặt. Bất tri bất giác Trì An không thể khống chế được phản ứng của cơ thể, cả người mềm oặt chìm sâu xuống biển.
Ngay lúc này, một đôi tay lạnh như băng đưa tay tới giữ chặt lấy thắt lưng Trì An, ôm cả người cô vào lòng, bồng bềnh kéo cô hướng về phía phát ra ánh sáng.
Ầm một tiếng, hai người đồng thời trồi lên mặt nước.
Mới vừa tiếp xúc với không khí, Trì An liền không kiềm chế được ho sặc khù khụ, phun ra từng ngụm nước biển vừa mới nuốt vào ban nãy, ánh mắt đau nhức đến không thể mở mắt, cổ họng dâng lên mộttrận khô khốc khó chịu. Đầu cô ong ong, không thể cảm nhận được gì, chỉ có thể theo bản năng bám víu vào hơi ấm bên cạnh mà chính cô đã quá đỗi quen thuộc.
Người đàn ông ôm lấy Trì An trầm mặc nhìn cô chật vật với cơn khó chịu, nhưng lại không có bất kỳ mộtđộng tác nào khác.
Hoặc là nói, hắn không biết phải làm gì để cô không còn phải khó chịu nữa.
Khó khăn lắm Trì An mới nhổ ra toàn bộ nước biển trong bụng, chậm rãi mở mắt ra, dễ dàng nhìn thấy được gương mặt tuyệt mỹ đến khó tả thành lời phản chiếu trong mắt. Tuy nhiên nếu nhìn kỹ, gương mặt xinh đẹp này vẫn mang dáng dấp của Tư Ngang mà cô quen, cũng là Tư Ngang mà cô vô cùng quen thuộc. cô nhịn không được giương hai tay ôm hắn, hai chân đu bám quanh lưng hắn, gắt gao ôm chặt.
Cặp mắt tím của hắn dán chặt lên người cô, không có phản ứng gì.
Khi Trì An dính chặt lên người đàn ông của mình, đầu cũng vô thức dựa vào lòng hắn, từ trên người hắnngửi được mùi hương quen thuộc của biển cả. cô biết cử chỉ của mình lúc này không được ổn, đặc biệt là ở thế giới này, cô và hắn chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên, hai người đều là người xa lạ, không nên thân cận như vậy mới phải. Nhưng chỉ là khi nhìn thấy hắn, cô thật sự không thể kìm chế được mình.
Tóm lại, qua nhiều thế giới như vậy, cô đã bị hắn chiều đến hư rồi.
Cuối cùng thì người đàn ông nọ cũng có phản ứng, hắn giương một tay nâng mông cô lên, một tay vòng lấy cả người cô tựa vào người mình, còn hắn thì dựa lưng vào một khối đá ngầm, cứ như vậy mà im lặng ôm cô.
Trì An ôm chặt hắn tận một lúc, trạng thái kích động ban nãy cuối cùng cũng dần trở về bình tĩnh. Vào lúc cô chuẩn bị ngẩng đầu thì đột nhiên bên tai Rào một tiếng, sau đó mặt của cả hai người đều bị mộttrận sóng biển tạt cho ướt sũng.
Trì An quay đầu sang, liền thấy chú cá heo không biết từ lúc nào đang ở kế họ, thích chí vui đùa với nước, thi thoảng lại nhảy phóc khỏi mặt biển rồi đáp tõm xuống nước. Dưới trời đêm, bóng cá heo nghiêng mình dưới trăng tạo thành một đường cung đẹp mắt.
“Ares!” Giọng của hắn vang lên, không nghe ra hỉ giận.
Thanh âm này cũng tương tự như vẻ ngoài của hắn, trầm thấp êm tai, so với các thế giới trước đó thì ở thế giới này đặc biệt êm tai, khiến Trì An nghe đến tưởng như sắp đắm chìm ở trong đó. Thế giới này đúng là rất chiếu cố người đàn ông của cô, không những ban cho hắn dung mạo tuyệt trần như tiên, còn để hắn sở hữu một chất giọng hút hồn đến khó mà tin được.
Cá heo ngoan ngoãn lội tới, trong đôi mắt đen tròn lay láy phản chiếu hình ảnh của bọn họ, trông đặc biệt vô tội đáng thương.
Trì An không khỏi buồn cười, đang muốn sờ sờ đầu nó như thói quen, nhưng không nghĩ tay chỉ vừa giơ lên, lập tức đã bị một bàn tay to lớn bắt rút trở về.
Trì An bị sửng sốt, quay đầu nhìn người đàn ông tựa vào đá ngầm trước mặt, động tác có phần thân thuộc này làm cô không nhịn được lộ ra mỉm cười với hắn.
Màu tím ma mị trong đôi mắt hắn so với những thế giới trước càng thêm sâu hun hút, lẳng lặng nhìn côtựa như đang nói, không cho phép cô sờ soạng nó. cô không nói một lời, định bụng sẽ leo xuống khỏi người hắn thì đột nhiên, cô phát giác chân mình có vẻ vừa tiếp xúc với một thứ gì đó, cảm giác khá không bình thường, tức khắc theo bản năng cúi đầu xuống.
Do bởi bị hai chân cô bám dính, nửa thân trên của hắn cũng lộ ra khỏi mặt nước giúp cô dễ dàng chứng kiến bên dưới cơ bụng rắn chắc bằng phẳng của hắn là hình dáng của đuôi cá. Và cuối cùng, chính là chiếc đuôi cá này lại sở hữu một màu xanh biếc của biển cả.
Sắc mặt Trì An có chút đờ đẫn, dường như là để bản thân xác định một chút, mới ngẩng phắt đầu nhìn người đàn ông đang tựa mình bên gờ đá trước mặt.
Người đàn ông cũng bình tĩnh nhìn lại cô.
Trì An ngơ ngác nhìn hắn một lúc, cuối cùng trên mặt cô mới dần dần xuất hiện ý cười, dùng ngữ điệu vô cùng tự nhiên mà nói: “Siren, thì ra anh là người cá!” thì ra ở thế giới này, người đàn ông của cô là người cá. Tuy chủng tộc cả hai có khác biệt, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn là mấy loài sinh vật kì dị sống dưới đáy biển sâu gì đó. Bất giác Trì An lại nhớ tới loài sinh vật hung tàn mà ban ngày đã công kích bọn cô, hoàn toàn đối lập với chàng tiên cá quyến rũ xinh đẹp trước mắt. cô nhanh chóng lấy lại tâm trạng, cảm thấy vui thích và hài lòng với thân phận của hắnở thế giới này.
Vì ít ra, bọn họ cũng được gặp lại nhau.
Tâm trạng Trì An khá hào hứng, nếu không vì e ngại sẽ dọa sợ người cá của mình, có lẽ cô sẽ nhào tới thơm hắn một cái. một lần nữa cô lại ngồi xuống gờ đá ngầm, nghe người đàn ông của mình nói: “Em ở yên đây, khôngcần xuống nước, sẽ bị sặc!” nói xong cũng không chờ cô phản bác, hắn liền quay người nhảy xuống nước, thuận tiện cũng đưa chú cá heo cùng đi theo mình.
Trì An cũng không phản ứng như ban nãy, nóng vội đến mức nhảy theo hắn xuống biển.
Hành sự ngu ngốc khi đầu óc không tỉnh táo chỉ cần xảy ra một lần là đủ rồi. Bây giờ vị trí cô bị va đập vào tảng đá ngầm ban nãy đã sưng một cục, còn cảm giác đau nhức rõ ràng. cô đưa tay xoa xoa chỗ u lên của mình, vừa ngoan ngoãn ngồi chờ chàng người cá của mình trở lại vừa miên man nghĩ tới chuyện Tư Ngang biến thành một mĩ nam ngư, thế là không nhịn được tự bật cười.
Vốn là cô cho rằng mình phải trở về đảo nhân loại để tìm Tư Ngang, ai mà ngờ lại có thể tương phùng với hắn ở nơi này.
Quả nhiên, cho dù hắn ở thế giới nào thì hắn vẫn là Tư Ngang, sẽ nhanh chóng tìm được cô, dù ở bất cứ đâu.
Nếu xem thế giới này như một hành tinh, thì có thể nói hành tinh này phần lớn được tạo thành bởi nước. Biển cả chiếm 95% tổng diện tích bề mặt, dẫn đến loài người chỉ có thể sinh tồn nơi đất liền chật hẹp ít ỏi. Cho nên chẳng có gì khó hiểu khi trong thế giới này, hải yêu là loài sinh vật phổ biến nhất, đồng thời cũng là sinh vật có trí tuệ và cường đại nhất, còn nhân loại bị đứng thứ hai. Bởi giữa biển cả mênh mông bao la vô tận bao vây chung quanh, nhân loại không thể đấu lại hải yêu vốn hùng mạnh về ưu thế.
Cho nên ở thế giới này, hiển nhiên Tư Ngang sẽ lại chọn một thân phận vô cùng cường đại để tồn tại.
Trì An càng lúc càng muốn biết đâu là đích cuối cùng của hành trình, cô sẽ xuyên đến khi nào thì mới có thể kết thúc. Đến lúc đó liệu cô có thể làm sáng tỏ bí ẩn về thân phận của hắn được hay không, có thể lý giải được duyên phận của bọn họ, rốt cuộc là như thế nào hay không?
Rào một tiếng, Trì An vừa ngẩng đầu lên liền thấy người cá của cô trườn lên khỏi mặt nước.
Dưới ánh trăng, động tác này của hắn thực sự đẹp đến mức kinh tâm động phách, nhìn những lọn tóc bạc dài óng ánh bồng bềnh trôi nổi trên mặt nước kia, cô cảm tưởng như có hàng vạn sợi tóc đang cào siết tâm can mình, rúng động đến mê người.
Hải yêu ở thế giới này có muôn màu muôn dạng, nhưng hải yêu thuộc dạng nhân ngư như Tư Ngang thìtuyệt đối là tác phẩm điêu khắc của tạo hóa, không những sở hữu dung mạo tuyệt mỹ khiến người khác phải ngộp thở, mà còn có được thực lực cường đại mà loài người khó có thể với tới.
Hơn nữa, người cá ở thế giới này không hề sinh tồn bằng cách gây ra nguy hiểm cho loài người như Trì An được biết ở hiện thế. Ở nơi này, họ dùng chính thực lực cường đại của mình để sở hữu đại dương rộng lớn, ngược lại con người khi thấy người cá mới phải né mình tránh đi.
Nguyên do họ ít khi xuất hiện trước mặt con người là vì người cá không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với nhân loại, chứ không vì họ sợ con người sẽ bắt cóc hay làm tổn thương đến bọn họ.
Người đàn ông lội về hướng cô, trong tay còn kéo theo một con cá biển màu bạc.
Con cá này dài chừng một mét, hắn ném nó lên mặt đá, kế đó ngón tay liền nâng lên, mổ một đường xuống bụng cá. Trì An để ý đốt ngón tay của hắn như có một lớp màng mỏng trong suốt giống vây cá, móng tay sắc bén vô cùng, có thể dễ dàng đâm xuyên bụng cá. hắn dùng ngón tay cắt đi bộ phận ngon nhất của con cá thành lát mỏng, đưa tới trước mặt cô.
Trì An há miệng ăn, ý cười lan tràn trên mặt, nói với hắn: “Cám ơn anh.” không rõ con cá này thuộc loại cá gì, dù ăn sống nhưng hương vị lại không tồi, còn mang theo vị ngọt thanh nhè nhẹ, vừa cho vào miệng liền tan ra.
Thấy cô không những không cự tuyệt mà còn nói cảm ơn với mình, bộ dạng yêu kiều ngoan ngoãn kia thật dễ làm người đàn ông âm thầm cao hứng, cái đuôi xanh biếc bên dưới vô thức ngoe nguẩy trong nước, tiếp tục đút cô ăn.
Cách đó không xa, chú cá heo chơi một mình tới mệt, ỉu xìu một bên nhìn họ.
Tới khi Trì An cảm giác bụng đã no căng, liền hướng hắn lắc đầu: “Tôi no rồi.”
Tầm mắt hắn di chuyển xuống bụng Trì An, nhưng chẳng qua do có mặc y phục và nội y trên người, nên hiển nhiên là không thấy được gì. Thấy cô không muốn ăn nữa, hắn liền thuận tay đem miếng thịt còn chưa ăn được bao nhiêu vứt xuống nước, sau đó lại đưa cho cô mấy viên đá cẩm thạch.
Trì An nhận lấy rồi mới phát hiện hóa ra đây chẳng phải đá cẩm thạch gì cả, mà chỉ là một loại trái cây được ngưng kết từ thực vật dưới đáy biển, có hình dạng giống như viên đá màu xanh mà thôi. cô nắn bóp thứ này trong tay, cảm thấy nó mềm mại hệt như những viên kẹo dẻo vậy. hắn cho là cô không biết phải ăn nó như thế nào, liền dùng nắm tay bốc lấy một quả nhỏ màu xanh xanh, nhẹ nhàng tách lớp vỏ bên ngoài ra, liền thấy có dòng nước mát lạnh từ bên trong chảy ra, sau đó hắn liền đem quả xanh đưa tới bên miệng Trì An. cô đưa người tới, há miệng húp một ngụm, một cỗ chất lỏng thanh mát ngọt dịu rót vào trong miệng, ngòn ngọt, đậm hơn nữa là vị thơm ngát nhè nhẹ có tác dụng giải khát, chỉ chớp mắt đã dập tắt đi cơn khát của Trì An.
Sau khi uống hết quả trái cây xanh xanh mọng nước vào bụng, Trì An lộ rõ kinh ngạc trên mặt, hỏi hắn: “Ăn ngon thật, đây là gì vậy?”
Đàn ông ngẫm nghĩ một chút, đáp: “Loài người các em gọi chúng là Lam Nguyệt Lượng ở đáy biển.”
Trì An ghé mắt nhìn, quả này nhìn giống trăng sáng (*) ở chỗ nào chứ? không thể không nói, người ở thế giới này đặt tên cũng nho nhã thật nha.
(*): Nguyệt lượng ở đây có nghĩa là trăng sáng.
Trì An ăn xong mấy quả Lam Nguyệt Lượng thì bụng cũng đã no, cổ họng cũng đã được giải khát. Lúc này ánh trăng cũng đã lưng chừng bầu trời, cảm thấy thời gian không còn sớm, cô không nhịn được ngáp một cái.
“Em buồn ngủ rồi sao?” Thân trên của người đàn ông nghiêng trên đá ngầm, chỉ có phần ngực lộ ra khỏi mặt nước, còn phần thân dưới thì ẩn trong biển xanh. Dưới bóng trăng mờ tỏ, người cá trước mắt cô lại càng thêm đẹp mắt.
Trì An ừm một tiếng, mặc dù hắn thoạt nhìn có vẻ không chút biểu cảm, nhưng cô có thể cảm giác được sự thất vọng của hắn.
Nghĩ đến bây giờ hai người họ chủng tộc bất đồng, người và hải yêu khác biệt, lối sống tập tính giữa loài người và nhân ngư lại càng không giống nhau, Trì An liền quyết định trò chuyện với hắn một ít điều về loài người, tiện thể kể lại dự định của chính mình.
“…Vốn dĩ tôi định lần này sẽ ngồi thuyền của Cát Lợi lão đại để trở về Kình đảo gặp người thân của tôi ở đó, nhưng nào ngờ đến giữa đường lại đụng phải hải tặc, bọn chúng còn dẫn theo cả hải thú tấn công, rất may tôi được Ares cứu …. Chỉ là không biết Cát Lợi lão đại bây giờ thế nào rồi.”
Người đàn ông nằm ở đó dõi mắt nhìn Trì An, không nói gì.
Trì An nói một hồi đến mí mắt cũng muốn sụp xuống, cuối cùng vô thức chìm vào giấc ngủ. cô nằm xuống phiến đá bằng phẳng, bộ dáng lúc ngủ hết sức ngọt ngào, không chút nào e ngại việc mình có gặp nguy hiểm hay không. Bởi vì chỉ cần có hắn ở bên cạnh, dù cho ở bất cứ nơi nào cô cũng cảm thấy an toàn.
Người đàn ông nằm ở nơi đó ngắm nhìn cô ngủ say, một ánh nhìn liền kéo dài hết một buổi tối.
Khi trời hừng sáng, Trì An bị ánh mặt trời chói mắt làm tỉnh giấc, eo nhức lưng đau bò dậy.
Tuy là những ngày qua Trì An đã quen với việc ngủ trên giường ván thô cứng, nhưng nằm ngủ suốt mộtđêm trên phiến đá thì cũng chẳng thể nào khá hơn được. cô duỗi người, theo quán tính quay đầu tìm kiếm bóng dáng người cá ở chung quanh, nhưng trước mắt ngoài biển cả mênh mông, hoàn toàn khôngthấy bóng dáng của hắn.
Trì An cũng không vội, cô đứng trên đá ngầm, múc nước biển rửa mặt cho tinh thần tỉnh táo được mộtchút.
Có tiếng nước rì rào vọng tới từ xa, Trì An ngẩng đầu nhìn, liền phát hiện chú cá heo có ký hiệu tia chớp giữa trán đang từ dưới biển lao vút khỏi mặt nước, tạo thành đường cong xinh đẹp dưới ánh mặt trời.
Sau một màn nhảy vút cao giữa không trung, chú cá heo liền lội tới về phía Trì An.
Nhân lúc người đàn ông kia không ở đây, Trì An đưa tay sờ đầu cá heo, cười nói: “Chào buổi sáng Ares! Hôm nay trông em rất có tinh thần đó nha.”
Cá heo cười híp mắt, vui sướng nhảy nhót trên mặt biển.
Nhưng bất thình lình, chú cá heo bỗng dưng lại lặn mình xuống biển, đến khi trồi lên một lần nữa thìcũng đem theo vị người cá ở sau lưng.
Vị mỹ nhân ngư đến mang theo bữa ăn sáng cho cô, một loài cá biển không rõ tên và vài quả Lam Nguyệt Lượng.
Con cá kia dĩ nhiên do người đàn ông đích thân cắt mỏng ra đút cho cô ăn, còn những quả trái cây thìdùng để cô giải khát.
Đợi cho cô đã ăn xong nốt bữa sáng, người đàn ông nói với cô: “Em chờ một lát, chừng một tiếng nữa đội tuần tra hải quân sẽ đến.”
Trì An nghe thế, không nhịn được liền nhìn hắn.
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
126 chương
172 chương
74 chương
14 chương
41 chương
17 chương