Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 98
Một đường lữ trình từ tốn, nên Kình Thương cũng không thấy mệt, ngồi trên hành lang uốn khúc, nhìn lá đỏ trong sơn mạch, tâm tình rất tốt, cũng là nảy ra dự định đi dạo.
Túc Dạ Liêu người này tự tư đến phi thường, không có điều kiện thì thôi, nhưng một khi có điều kiện, yêu cầu với hoàn cảnh sống của mình vô cùng xoi mói, dinh thự Túc Dạ gia không nói, là cận thần của vương, gia chủ một gia tộc, còn nắm của cải từ thuế thu tô giới, vì vậy ở nhà tốt một chút, đó là điều rất bình thường, từ lúc du lịch với Kình Thương tới giờ chưa từng nói gì về hoàn cảnh, Kình Thương cũng không biết Túc Dạ Liêu khá xoi mói trên phương diện này, ở trước mặt quân vương mình Túc Dạ Liêu cũng rất khắc chế.
Sau khi thu xếp xong phòng ngủ của Kình Thương, Túc Dạ Liêu liền bắt đầu thu dọn đến gian phòng của mình.
Khi Kình Thương bước vào khách thính, chân y cũng không tận lực áp chế trọng lượng hạ xuống đất của mình, ngũ giác Túc Dạ Liêu vốn rất nhạy bén, nghe được tiếng bước chân, quay đầu, mở cửa phòng ngủ, thì thấy Kình Thương.
“Ngô chủ.” Bỏ lại chuyện đang làm, nhanh chóng đứng dậy đi tới cạnh Kình Thương, “Người cần gì sao?” Không có người ngoài, cũng không cần phải che giấu thân phận.
“Liêu có hứng thú, cùng đi ra ngoài một chút đi.” Kình Thương mời Túc Dạ Liêu.
“Đây là vinh hạnh của thần.” Lời mời từ quân vương hắn, hắn sao có khả năng không chấp nhận.
Ra ngoài viện lạc này, có một lối nhỏ, phong cảnh Phong Lâm sơn trang quả không tệ, bên trong sơn trang có thể thưởng thức không chỉ lá phong đỏ, núi đá giả sơn, hoa dại li ti cũng là phong cảnh không tệ.
Đi dọc theo lối nhỏ, không lâu lắm là vào núi, đường lát đá kéo dài, đi thêm chút nữa, là có thể nhìn thấy một thác nước nho nhỏ, hồ nước được lá đỏ làm nổi bật đang tung lên bọt nước trắng xoá.
Cảnh sắc hợp lòng người, khiến người ta lưu luyến quên về, Kình Thương là thưởng thức phong cảnh, Túc Dạ Liêu lại thưởng thức vẻ thanh thản khi quân vương hắn thưởng thức phong cảnh, thời gian cứ như vậy trôi qua rất nhanh, sắc trời dần muộn, ánh tà dương khiến rừng phong càng thêm rực rỡ chen lẫn nét ửng hồng của tà dương nơi chân trời, toàn bộ tầm nhìn cũng như bừng lên hỏa diễm, rực rỡ xán lạn.
Trước khi vầng thái dương hoàn toàn biến mất, hai người trở lại viện lạc, sớm có thị vệ chờ ở nơi đó, không phải không có thị hầu, các thị hầu trước hết phải qua viện lạc của bọn hộ vệ, nhìn thấy người cất bước về phía viện lạc của vương, liền ngăn người lại, hỏi nguyên nhân của người đến, tuy những người này không có lực uy hiếp gì, nhưng hầu hạ vương trừ Sĩ tộc thì là Thị tộc, để những kẻ thấp kém đến Thị tộc cũng không phải tiếp cận vương cao quý của bọn họ, đây là bất kính thế nào chứ, tuy ra ngoài phải giản lược, nhưng kiểm tra là tất yếu.
Trong nhân viên sơn trang vốn được phái tới, tích cực nhất là Yến Cơ, nhưng ý nghĩ của Yến Cơ vốn rõ ràng, tương tự cũng nhìn ra được đoàn người Kình Thương không đơn giản, càng nhìn thấy mấy khách nhân kia xem thường hành vi của Yến Cơ, là ông chủ sơn trang, sao có khả năng để Yến Cơ tới gần hầu hạ đoàn người Kình Thương.
Vì cẩn thận, mấy người chủ chọn lựa khá thận trọng, vẫn là để Hi thiếu gia vốn có chút quen thuộc với nhóm Kình Thương, chẳng ngờ Hi thiếu gia còn chưa tới cửa viện lạc đã bị bọn hộ vệ ngăn lại.
Hi thiếu gia ở trong lòng phi thường kính phục dự kiến trước của nhạc phụ nhạc mẫu, nếu người đến là Yến Cơ, sợ là sớm đã làm ầm ĩ lên với đám người kia, nữ nhân kia thực sự không tự hiểu lấy mình, cho rằng tất cả đều nên quay chung quanh nàng ta sao.
Hi thiếu gia ở phương diện võ học khá có nhãn lực, chỉ từ bước tiến và khí độ bên trong của những người này liền có thể thấy được đều là cao thủ không kém, mà các cấm quân đến từ thế gia vốn kiến thức rộng rãi, cũng có thể thấy, võ nghệ của Hi thiếu gia tương đối khá, người hai bên đều không khinh thường đối phương,
Các cấm quân đối với một cao thủ đến đây, khó tránh khỏi có chút phòng bị, Hi thiếu gia cũng rõ ràng mình có tiềm chất uy hiếp tới đối phương, đao bên người cũng không mang theo, thả lỏng thân thể, cúi đầu, dùng một loại tư thái không chút đề phòng nói rõ ý đồ đến, sắc trời dần tối, gã không biết bữa tối của khách muốn dùng ở đâu, nếu muốn dùng trong cửa hàng, lại muốn món ăn kiểu gì.
Bọn hộ vệ không thể tự làm ra quyết định, để Hi thiếu gia chờ, phái một người tới viện lạc của vương hỏi dò ý tứ của vương, không nghĩ tới không thấy ai, hộ vệ không chút kinh hoảng, lấy thực lực vương còn cả Túc Dạ đại nhân, thật có kẻ địch, không thể không có bất kỳ tiếng động gì, vậy là không ở nơi này, chỉ còn một nguyên nhân, là vương và Túc Dạ đại nhân chủ động rời đi.
Hộ vệ không ở lâu hơn, mà trở lại viện lạc của mình, báo với mấy người nữa, đi tìm vương và Túc Dạ đại nhân, không nghĩ tới bọn họ mới đến, vương và Túc Dạ đại nhân đã trở lại.
Nghe được hộ vệ hỏi, Kình Thương trả lời, ngay trong tiệm là được rồi, làm mấy món ăn đặc sắc, đưa đến phòng là được.
Bọn hộ vệ truyền lời lại, Hi thiếu gia chờ đợi đã lâu rốt cục được hồi đáp, có điều cũng không phải mình gã trở lại, còn thêm hai hộ vệ theo nữa.
Hai hộ vệ này theo làm gì, dĩ nhiên là đến nhà bếp giám sát mấy người làm cơm kia, còn có mang tới bộ đồ ăn vương dùng.
Phong Lâm sơn trang vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, chưa từng thấy ai lại bảo vệ đến như này, nhìn lại một chút chén dĩa mâm dùng đựng món ăn, đó là đồ sứ, giá cả phải sánh bằng vàng, người sơn trang càng thêm xác định nhóm Kình Thương tuyệt đối là đại nhân vật, Yến Cơ nhìn thấy tình huống này, ý nghĩ vịn vào Kình Thương càng thêm nóng bỏng.
Thức ăn của Phong Lâm sơn trang không tính là mỹ vị tuyệt đỉnh, nhưng cũng có một phen phong vị, chí ít Kình Thương rất hài lòng, Túc Dạ Liêu cũng không xoi mói, chỉ nhìn quân vương hắn ăn nhiều hơn nửa bát, ngay sau khi ăn xong, đã sai người cho đầu bếp năm kim tệ.
Vì tiền giấy và ngân hàng ở Hiển quốc còn đang tiến hành ở bước đầu, nên kim tệ vẫn đang lưu thông trên thị trường, chỉ có điều theo sự thuận tiện của tiền giấy, kim tệ dần giảm thiểu, lần này Kình Thương xuất hành mang theo hơn một ngàn kim tệ, chính là lo lắng nhỡ tới chỗ nào tiền giấy chưa bắt đầu lưu thông để dự phòng, có điều dọc theo đường đi, tình huống như vậy căn bản chưa phát sinh.
Bọn hộ vệ sinh nơi thế gia cảm thấy ban thưởng vẫn là dùng kim tệ có cảm giác hơn, nên dọc đường nơi kim tệ có thể phát huy được tác dụng, chính là vào lúc này.
Không thể không nói, tiền giấy tuy thuận tiện, nhưng mấy thứ vàng ròng bạc trắng này, dùng ban thưởng tuyệt đối càng thêm thỏa mãn lòng hư vinh của người ta hơn so với tiền giấy.
Năm kim tệ đối với chúng đầu bếp mà nói dù chia ra cũng là con số không nhỏ, phải biết bọn họ bình thường khổ cực làm việc cả năm cũng chưa chắc kiếm được một kim tệ.
Đêm thu rất đẹp, lá phong trong gió đêm lay động, âm xào xạc thật dễ nghe, buổi tối cũng nguy hiểm, u ám giấu diếm nơi đáy lòng đều dễ bị kích phát trong đêm đen yên tĩnh.
Túc Dạ Liêu trở lại phòng mình, việc có ý nghĩ bất chính với Kình Thương, hắn tuy một khắc đều không muốn rời khỏi Kình Thương, nhưng càng sợ ý niệm trong lòng mình bị bại lộ ra, trời tối người yên, chỉ có hai người hắn và quân vương hắn, hắn không có tự tin nắm chắc, còn không bằng trốn tránh.
Kình Thương dựa vào nến, xem bản phong tục dị chí ở các thành trấn dọc theo đường đi, sau một lúc, mắt có chút mệt, day day mi tâm, nhìn ra bên ngoài, sương mù nơi suối nước nóng lượn lờ ngoài phòng tan dần nơi đáy mắt, hết sức mê hoặc với kẻ đang mỏi mệt lúc này là y.
Để quyển sách xuống, cầm áo ngủ Túc Dạ Liêu để bên cạnh đệm chăn và một cái khăn mặt, ra khỏi phòng, bước xuống bậc, nhóm mồi lửa bên cạnh suối, cầm quần áo vắt trên bình phong cạnh bên, sau đó cởi y phục của mình ra, tiến vào hồ nước ấm áp.
Tiếng nước lõm bõm kinh động Túc Dạ Liêu đóng cửa nhưng còn chưa ngủ, không cần mở cánh cửa kia ra, Túc Dạ Liêu cũng có thể tưởng tượng cảnh sắc sau nó.
Dưới ánh trăng bàng bạc, hào quang của ánh lửa, cảnh sắc quân vương hắn xuống nước, thân thể này, hắn từng thấy, cơ thịt trơn mượt, nhưng không quá gầy, đầy đặn không chút mỡ thừa, xúc cảm rắn chắc nhẵn nhụi, hai điểm anh hồng trước ngực, dưới sự đùa bỡn của hắn trở nên đứng thẳng, tư vị mỹ diệu căn bản không cách nào quên, bụng dưới căng chặt, không có một chút sẹo, hai chân thon dài mạnh mẽ, nơi bí ẩn giữa hai chân…
Thống khổ nhắm mắt lại, không thể lại nghĩ nữa, bộ kia chủ nhân ở ngay ngoài cánh cửa, tỉnh táo, lại không phải trạng thái mặc người định đoạt.
“Liêu.” Người một mực khiến Túc Dạ Liêu tâm hoảng ý loạn căn bản không biết lòng người sau cánh cửa kia có ý nghĩ ra sao, lại đang chịu đựng thống khổ gì, nhìn sau cánh cửa ánh nến vẫn chưa tắt, thanh tuyến lãnh đạm trong bóng đêm yên tĩnh vang lên.
“Thần đây.” Khi mở mắt ra, đã trở nên lãnh đạm, trạng thái lý trí tuyệt đối mở ra, nếu không như vậy, hắn không cách nào đối mặt với quân vương hắn.
Mở ra cánh cửa kia, dưới ánh trăng, bên đống lửa, hình ảnh càng có có lực xung kích so với tưởng tượng của hắn xông vào tầm mắt, chỉ lộ ra nửa thân trên, đã cướp đoạt hết thảy hô hấp của hắn.
“Ngô chủ.” Cúi đầu, quỳ sau cửa.
“Lại đây.” Kình Thương không biết tâm tư Túc Dạ Liêu, lời phân phó này rất bình thường, rất tùy ý.
Túc Dạ Liêu chần chờ một chút, bất quá vẫn có tự tin với lý trí tuyệt đối, vì vậy đứng dậy bước xuống bậc, đi về phía suối nước nóng Kình Thương vừa tới, quỳ gối ở nơi xa Kình Thương nhất.
“Ngô chủ.” Âm điệu có chút nghi vấn, là hỏi quân vương tìm hắn có chuyện gì.
“Cùng tắm đi.”
Kình Thương mời, khiến lý trí tuyệt đối của Túc Dạ Liêu suýt chút nữa tan vỡ, lời mời này thực sự quá mê người, có điều cũng chính bởi đang trong trạng thái lý trí tuyệt đối, Túc Dạ Liêu mới không vì có ý nghĩ kỳ quái mà chảy máu mũi, càng không kích động tiến lên đem người áp đảo rồi muốn làm gì thì làm, mà lại có thể mở miệng từ chối. “Thần tắm sau cũng được.”
Kình Thương không trả lời, tiếng nước ào ào tới gần dù Túc Dạ Liêu không ngẩng đầu lên cũng biết quân vương hắn đang tới gần hắn, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng, đáy mắt xuất hiện gợn sóng, người đã gần kề, Túc Dạ Liêu ngừng thở, không dám ngẩng đầu, sợ sệt nhìn thấy phong quang dĩ lệ (???) khiến trạng thái lý trí tuyệt đối của hắn tan vỡ.
Tay bị tóm lấy, Túc Dạ Liêu muốn tránh ra, nhưng không kịp, người nọ dùng sức kéo cổ tay hắn, thân thể nghiêng về phía trước, cả người rơi xuống nước.
Ở trong nước quẫy đạp mấy lần, Túc Dạ Liêu đứng thẳng người, y phục ướt nhẹp dính sát người, tóc ướt hết, vẻ mặt tuân theo, xem ra, vào lúc này Túc Dạ Liêu không còn phong hoa tuyệt đại thanh lệ vô song, có vẻ chật vật dị thường. Mà sự chật vật khiến Kình Thương thích thú.
“Ha ha ha…” Tiếng cười phá tan sự yên tĩnh của đêm đen.
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
112 chương
7 chương
6 chương
81 chương