Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 93
Lá cây bắt đầu úa vàng, từ lúc dời đô Hiểu đô đến giờ đã qua mấy tháng, khí trời bắt đầu chuyển lạnh.
Mấy tháng, hết thảy chính vụ Hiểu đô đều đi vào nề nếp, tất cả chính vụ có điều không nhứ từ nơi này tuyên bố ra ngoài, bởi vì có tàu bay tồn tại, tin tức qua lại rất đúng lúc.
Hiển quốc hết thảy đều phát triển phồn thịnh, thương nhân vô cùng có hứng thú với mấy thứ chiếu sáng của Hiểu đô, vì tranh thủ cơ hội buôn bán này, Bình Hâm Lũ tới cửa tìm Kình Thương hiệp thương, Kình Thương không phải không đồng ý, mà là toàn bộ minh văn đặt dưới thành thị y không thể thực thi ở những quốc gia khác, ngay cả bổn quốc trừ vương đô ra y đều không có dự định làm ra, làm những công trình kia thực sự rất mệt, là vua, y không thể đặc biệt đến những thành thị khác đặt minh văn, Túc Dạ Liêu – một trong các trọng thần cũng không thể đi.
Chọn dùng nhân lực, đó càng là một đại công trình cần tiêu hao, huống hồ minh văn yêu cầu độ chuẩn xác, không phải người bình thường có thể làm được.
Có điều, Kình Thương có thể dùng biện pháp khác để giải quyết, có khắc minh văn, đèn nhỏ cần bố trí nguyên thạch đúng là có thể buôn bán, trang bị có năng lượng nguyên thạch đưa vào, chỉ cần các Quý tộc đến gian phòng được bảo hộ nghiêm mật và có trang bị cống hiến năng lượng của họ, nguyên thạch sẽ được tạo ra.
Đối với việc phổ biến nguyên thạch, và nhất định phải sử dụng vật phẩm gốc (???), Kình Thương không đáng dư lực, hiện tại chỉ có Hiển quốc có thể tạo ra nguyên thạch, nhu cầu về nguyên thạch càng lớn, Hiển quốc nắm tài nguyên là một nguyên nhân, làm nguyên thạch thành vì là những quốc gia khác ắt không thể thiếu đồ vật thì, nguyên thạch cũng là vật tư chiến lược của Hiển quốc.
Vật phẩm nhanh và tiện sử dụng nguyên thạch, như đèn đóm, vòi nước nóng khi được bán đến những quốc gia khác, mấy kẻ thượng tầng vốn đã quen hưởng thụ đối với những thứ này truy tìm không thôi.
Nguyên thạch, lúc tàu bay xuất hiện liền được kẻ sĩ có tri thức chú ý tới, chuyện nguyên liệu của nó là loại đá bình thường cũng giấu không được bao lâu, Hiển quốc trong chiến tranh, áp vận một lượng lớn nguyên thạch, đều thông cáo cho kẻ sĩ có học, nguyên liệu của nguyên thạch là gì, nhưng không quản bọn họ làm thế nào, đều không thể biến những viên đá nguồn bình thường thành nguyên thạch.
Vật phẩm sử dụng nguyên thạch, cũng khiến Hiển quốc mở ra con đường buôn bán nguyên thạch, không ít người mua nguyên thạch là vì nghiên cứu nó, nhưng chưa từng có ai thành công. Kẻ sĩ hữu thức căn bản đều tự phụ, bọn họ không tin mình làm không được, một lượng lớn nguyên thạch, và các vật phẩm nguyên thạch đổ vào những quốc gia này, khi mọi người phát hiện, đã không thể rời bỏ nguyên thạch.
Quốc khố Hiển quốc, kim khố nhỏ của Kình Thương cũng đều đặn tăng lên.
Ánh mặt trời ngày thu rất dễ chịu, khiến người ta lười biếng, Kình Thương vốn vùi đầu trong công văn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ *** nghịch, đột nhiên không muốn tiêu phí thời gian trong công văn, đứng dậy, đi ra khỏi phòng, bước trên con đường nhỏ ở đình viện, đi tới hồ nhỏ phía trước, nhìn cá trong hồ bơi qua lại xa xa.
Túc Dạ Liêu lúc tiến vào liền nhìn thấy vẻ nhàn tản hiếm thấy của quân vương hắn.
“Ngô chủ.” Túc Dạ Liêu quỳ gối trên hành lang uốn khúc, gọi quân vương hắn.
Vì được Kình Thương sủng tín, hắn có thể trực tiếp vào vương cung, thậm chí có quyền đi thẳng tới tẩm cung của vua.
“Liêu.” Nghe được tiếng Túc Dạ Liêu gọi, Kình Thương ngẩng đầu lên nhìn Túc Dạ Liêu đang quỳ gối trên hành lang uốn khúc. “Làm sao đến rồi?” Tuy rằng cho Túc Dạ Liêu đặc quyền, thế nhưng Túc Dạ Liêu rất ít khi dùng mà luôn tuân theo quy củ.
Kình Thương cũng không biết là mỗi lần Túc Dạ Liêu tới, nhìn thấy y thì trong lòng giãy dụa, muốn gặp, nhưng lại không dám nhìn, mỗi lần gặp mặt, trở về lại thống khổ một lần, không gặp, trong lòng lại vô cùng khó chịu, cứ vậy dằn vặt liên tục, khiến tính cách Túc Dạ Liêu ngày càng thận trọng, không nhìn được vẻ bộp chộp của thanh niên, thủ đoạn khi xử lý chính vụ cũng khéo đưa đẩy.
Một khi quyết định tới gặp, Túc Dạ Liêu đều có lý do, nhưng nguyên nhân căn bản, bất quá là không cách nào áp chế khát vọng muốn đơn độc ở chung hai người, chỉ như vậy là được rồi, Túc Dạ Liêu không ngừng nói với mình nói như vậy, chính hắn cũng rõ ràng chỗ trống trong lòng không được bổ khuyết.
Nói xong chính sự, Kình Thương mời Túc Dạ Liêu cùng tản bộ, Túc Dạ Liêu vui vẻ đồng ý.
Vào buổi tối, Kình Thương và Tử phu nhân dùng xong bữa, liền đi về tẩm cung của chính thất phu nhân, giữa đêm, Kình Thương lại là một nam nhân bình thường có máu có thịt, việc bình thường giữa vợ chồng là không thể tránh khỏi.
Đã thành trọng thần Hiển quốc, Túc Dạ gia đại gia tộc của Túc Dạ Liêu, ở Hiểu đô nắm giữ một toà dinh thự không nhỏ, thân là lãnh chúa tô giới, cũng sẽ trở thành khu tự do mua bán nơi thương nhân tụ tập, Túc Dạ Liêu được các thương nhân nịnh bợ, các loại tiền tài không nói, vật phẩm xa hoa cũng được cho là lễ vật đưa tới đây, tự nhiên, lễ vật là nữ nhân cũng không ít.
Mà đối với nữ nhân được đưa ra, Túc Dạ Liêu chưa bao giờ từ chối.
Túc Dạ Liêu về trở lại dinh thự thì, dáng dấp của quân vương hắn yêu không ngừng hiện lên trong đầu, cử chỉ thân mật đã từng làm không cách nào ức chế hiện ra trong đầu, dục vọng bị áp chế trước mặt quân vương hắn như lửa thiêu đốt.
Nữ nhân nào cũng không quan tâm, Túc Dạ Liêu tiến vào gian phòng của nữ nhân ở gần nhất.
Đây là một nữ tử minh diễm phương vật (1), thân thể lúc vào Túc Dạ gia đều sạch sẽ, nhưng nữ tử được cho là lễ vật đưa ra đều được giáo dục qua làm sao khiến nam nhân yêu thích, nữ nhân này cũng không ngoại lệ, hơn nữa có thể được đưa đến nhà Quý tộc, nàng cũng không cảm thấy oan ức.
(1) Minh diễm phương vật: minh diễm nghĩa là sáng chói, rực rỡ cái này có lẽ nên hiểu là một nữ tử đẹp đẽ chói mắt hiếm có đi.
Nhìn thấy Túc Dạ Liêu đi vào, phong tình vạn chủng quỳ gối, Túc Dạ Liêu cái gì cũng không nói, lôi nữ tử, kéo vào trong ***g ngực, thô bạo xé ra quần áo của nữ tử, nữ tử tựa hồ rất quen thuộc, thả nhuyễn thân thể của mình, uốn éo trong ***g ngực Túc Dạ Liêu.
Kỹ xảo cao siêu của Túc Dạ Liêu khiến ý chí của nữ nhân lạc lối, một mặt quyến rũ, mị nhãn như tơ, thở gấp dịu dàng, tư thái ôn nhu quấn quít lấy Túc Dạ Liêu, da thịt nhẵn mịn hiện ra một tầng hồng nhạt, mị thái khiến nam nhân huyết mạch căng phồng, nhưng không cách nào dao động tâm thần Túc Dạ Liêu, hắn chỉ thuần túy phát tiết, thân thể hoả nhiệt, nội tâm lại hoàn toàn lạnh lẽo.
Nữ tử có mái tóc màu đen, Túc Dạ Liêu xoay người nữ tử, xoay ra phía sau lưng, tóc đen rải rác trên lưng nữ tử, Túc Dạ Liêu cúi đầu xuống, lưng bị tóc đen bao phủ hạ xuống nụ hôn nhẹ nhàng.
Trong mắt là bi ai không thể ức chế, lòng ghi nhớ một người, ôm lại là người khác, quân vương của ta a, Kình Thương, Kình Thương…, trong lòng không ngừng ghi nhớ danh tự này.
Sau khi xong việc, trong lòng Túc Dạ Liêu chỉ có trống vắng vô tận, thân thể thỏa mãn, không có nghĩa là nội tâm thỏa mãn, hắn muốn người hắn căn bản không chiếm được.
Nữ nhân hư nhuyễn ngã vào trên giường, y phục của Túc Dạ Liêu đều không rối loạn, một lần nữa sửa sang lại, trở về phòng mình.
Đem dấu vết và mùi trên người rửa đi, nằm trên giường, nhắm mắt lại, mang cảm giác hư không kia tiến vào trong mộng, thỏa mãn hư huyễn trong mơ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Túc Dạ Liêu mang theo nụ cười nhẹ mang tính biểu trưng xuất hiện trước mặt mọi người, hắn vẫn như cũ là gia chủ dẫn dắt Túc Dạ gia đi đến bậc này, vẫn như cũ là thần tử Kình Thương đặc biệt tin cậy.
Lên triều, thí nghiệm, xử lý chính vụ, tu luyện, đây chính là mỗi ngày sinh hoạt của Kình Thương.
Ngày hôm đó, những đại thần vốn không phải là thành viên của Hiển quốc nói tới việc mở rộng lãnh thổ, có một nơi lá đỏ một vùng rộng lớn.
Điều này làm khơi lên hứng thú cho Kình Thương, Hiển quốc trước kia cũng không có lá đỏ, khắp núi lá phong đỏ là cảnh sắc đẹp đẽ bao nhiêu chứ, ở kiếp trước, Kình Thương cũng không có cơ hội thưởng thức, chỉ xem qua hình ảnh, cảnh sắc mỹ lệ như vậy nếu không thể tận mắt nhìn, thực sự là một loại tiếc nuối.
Nghĩ như vậy, vốn bị trách nhiệm của vua vây quanh, không thể có cơ hội du lịch, Kình Thương có một loại kích động muốn đi du ngoạn.
Chính vụ đã vào quỹ đạo, có gia chủ Trì gia, Trì Uyên còn cả Túc Dạ Liêu nên không cần lo lắng, thí nghiệm tạm thời không linh cảm, tu luyện không thể nhắm mắt làm liều, nhờ tàu bay, có việc gấp cũng có thể nhận được tin tức đúng lúc, như vậy cho mình một hồi nghỉ ngơi cũng không phải không thể.
Không thể gạt mấy vị trọng thần, nên Kình Thương nói cho mấy vị đại thần trung tâm của Hiển quốc, y muốn ra ngoài.
Tốt, không ai phản đối, sau đó là việc thương lượng nghi trượng.
“Ta không phải lấy thân phận vương đi du lịch.” Kình Thương ngăn cản các đại thần thương nghị.
“Ngô chủ, thần sẽ đi theo người.” Túc Dạ Liêu phản ứng rất nhanh, mặc kệ là gì, trước tiên cứ chiếm cơ hội ở cạnh người vương rồi nói.
Thương nghị thế nào không cần đề cập tới, kết quả là Kình Thương thuận lợi lấy thân phận cá nhân ra ngoài, có điều Túc Dạ Liêu là đi theo, Ngọ Sa, Quỷ Tử cũng đến, chừng hai mươi hộ vệ cũng không thể thiếu.
Túc Dạ Liêu từng làm thị đồng của Kình Thương, biết làm sao phục thị Kình Thương, dáng dấp Ngọ Sa rất có lực uy hiếp, có thể ngăn chặn một vài kẻ ngu ngốc quấy rầy, Quỷ Tử rất mẫn cảm về ám sát có thể có tác dụng đưa ra dự phòng từ sớm.
Gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia là gia chủ có thế lực lâu năm ở Hiển quốc, đương nhiên phải ở Hiểu đô ổn định các thứ, Cận Dũng không thể ngồi tàu bay, sớm đã bị loại, Trì Uyên vốn cũng muốn đi, có điều bị Cận Dũng không cam lòng liên lụy, không thể theo đi.
Có điều Kình Thương đúng là cho Cận Dũng và Trì Uyên cơ hội, để họ tìm chút thời giờ đi nhìn ngắm Hiển quốc mới, vương nói như vậy, là phụ thân của hai người, hai vị gia chủ phản đối cũng không ổn, hai người cũng tương tự ra ngoài du lịch, có điều bọn họ và Kình Thương không đi cùng hướng.
Trì Uyên nhìn Cận Dũng hứng thú khá cao, gã vẫn chưa quên hành vi mới nãy của Cận Dũng liên lụy đến mình, trong lòng âm thầm nghĩ, phải cho cái tên này một chút giáo huấn a, phương thức tốt nhất chính là tàu bay.
Sau khi bàn giao mọi thứ xong xuôi, Kình Thương liền mang theo nhóm người Túc Dạ Liêu cùng xuất phát, cũng không có ngồi tàu bay, mà là đi đường bộ, y cũng muốn ngắm nghía cẩn thận quốc gia của mình, lần du lịch trước đây thật lâu nhìn ngắm chỉ là một phần của quốc gia hiện tại.
Không thể không nói, đám người Kình Thương chuyến này vẫn rất khiến người khác chú ý, xiêm y tuy rằng tận lực giản dị, nhưng mấy thứ ấy người *** mắt đều biết giá cả không ít, Kình Thương lạnh lùng tràn ngập uy nghiêm, Túc Dạ Liêu thanh lệ vô song chấn nhiếp người, Ngọ Sa vóc người cao to và vầng trán sáng láng, vừa nhìn là biết hộ vệ *** nhuệ, trừ Quỷ Tử không khiến người chú ý ra, bất luận là ai đều không thể không khiến người ta chú ý.
Chỉ có điều, không ai nghĩ tới nhóm người này là một nhóm của vương, dưới sự thống trị của Kình Thương, Hiển quốc vẫn tính là thái bình, ít nhất dọc theo đường đi Kình Thương không gặp phải cảnh có người đánh cướp, cũng không biết có phải vì biết đoàn người Kình Thương không dễ trêu, mới chưa từng xuất hiện.
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
112 chương
7 chương
6 chương
81 chương