Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 67
“Hửm.” Kình Thương đã có mấy phần men say, âm đáp lại có chút hàm hồ, âm điệu lười biếng nói ra sự thả lỏng hiện tại của y.
Túc Dạ Liêu triệt hồi trạng thái lý trí tuyệt đối của mình, khi quân vương hắn ngấm men say thường hay mơ hồ, vì vậy, hắn buông trôi tâm mình, vì quân vương hắn sẽ không tra cứu, sẽ không biết, hơn nữa hắn cũng muốn trầm mê trong không gian chỉ có hai người này, đây là cơ hội ít có, để cảm giác ngọt ngào mang theo chua xót tràn ngập trái tim, là hồi ức, dằn vặt, vui vẻ chịu đựng của hắn sau này.
“Ngô chủ, ngài yêu Ngự phu nhân các nàng sao?” Bàn tay dưới ống tay áo đã nắm chặt, nhìn như thân thiết hiếu kỳ mà dò hỏi, chỉ có tự mình biết loại đau khổ này, âm điệu trong như tiếng suối quanh quẩn trong không khí, có một loại vị đạo thương cảm phiền muộn.
Men say khiến đại não hỗn độn, làm Kình Thương nghe không ra thứ phức tạp kia, quay đầu nhìn về phía Túc Dạ Liêu, hơi híp mắt, rất chăm chú.
Túc Dạ Liêu có chút không dám nhìn thẳng đôi mắt kia, chột dạ rời đi, e sợ cặp mắt ấy nhìn ra gì đó.
Tiếng cười trầm thấp tràn ra từ trong miệng Kình Thương, hai mắt mông lung, đôi môi bị rượu nhạt xâm nhiễm có vẻ hồng hào khép mở, “Liêu, quả nhiên lớn rồi a,” ngữ khí tựa như vui mừng.
“Ta không phải trẻ nít.” Túc Dạ Liêu như giận hờn mà nói.
“Đúng rồi, không phải trẻ nít,” vừa tán thành nhưng thêm trêu tức mà đáp lại, “Đã biết yêu rồi.”
“Người vẫn chưa trả lời ta.” Túc Dạ Liêu biết mình tự chuốc lấy khổ, nhưng hắn muốn biết.
Nâng ly rượu đặt bên mép, nhẹ thốt lên, ánh mắt có chút xa xăm, “Không yêu.” Đáp án khẳng định, không chút chần chờ. “Yêu là gì, ta vẫn luôn không quá rõ ràng.” Kiếp trước không hiểu, kiếp này cũng không hiểu, chưa từng trải qua, không từng tao ngộ, chỉ là một từ ngữ, thậm chí từng cho rằng thứ này không tồn tại.
Vương của ta a, người không hiểu, nhưng ta đã hiểu, người có biết ta yêu người biết bao, khi hỏi ngươi là có yêu người khác hay không thì, tim ta xiết bao đau đớn, khi biết ngươi không yêu thì, tim ta biết bao vui mừng, khi nghe đến ngươi nói không biết yêu thì, trong lòng phiền muộn thế nào, ta cũng tình nguyện không muốn hiểu, vậy sẽ không cần yêu, sẽ không thống khổ như thế này.
“Ta không thương các nàng, cưới các nàng là trách nhiệm của ta.” Nói như vậy, Kình Thương thấy mình rất tàn khốc.
“Trách nhiệm?” Túc Dạ Liêu không hiểu, gia tộc của hắn chỉ còn dư lại mình hắn, hắn cũng mới thành niên, đương nhiên sẽ không có người bức bách hắn, vì đó hắn nhất thời không nhớ ra kết hôn và trách nhiệm có quan hệ chi.
“Ta là vương, là chủ nhân của quốc gia này, quốc gia này cần người thừa kế.” Đây chính là nguyên nhân y thỏa hiệp, vương vị cũng không nhất định cần dòng dõi của y kế thừa, nếu như con trai y không hợp cách, y cũng sẽ không đem vị trí này giao cho nó, nhưng y đã là vương của quốc gia này, mẫu thân của y, thần dân của y, quốc gia của y cần một người thừa kế để ổn định tâm của bọn họ.
Túc Dạ Liêu trong lòng rùng mình, đúng vậy, người thừa kế, vương của hắn nhất định phải có người kế vị để kế tục quốc gia này. Dù hắn yêu vương của mình, có thể dành cho y sinh mệnh bao quát trong tất cả, hắn một mực cho không được vương của hắn một người thừa kế, chỉ vì hắn là nam tử.
Nồng đậm không cam lòng và tuyệt vọng, nhưng lại bi ai vì không thể ra sức.
Trong nháy mắt, Túc Dạ Liêu như rơi vào đáy vực tuyệt vọng. Không liên quan đến tình yêu, chỉ với kết cấu thân thể này, hắn đã không cách nào cạnh tranh được với những nữ nhân kia. Nhưng, Túc Dạ Liêu nhớ tới một chuyện.
Kình Thương cũng không nhìn thấy sắc mặt khó coi lúc này của Túc Dạ Liêu, nhìn phong tuyết ngoài cửa, “Ta rất ích kỷ, chỉ vì nguyên nhân này mà cưới các nàng, làm lỡ hạnh phúc của các nàng.” Kình Thương tự giễu.
“Nhưng ngài không chạm vào các nàng?” Giọng nói ám ách của Túc Dạ Liêu thốt lên, nhưng vương của ta a, tại sao còn cho ta một tia hi vọng như vậy, người không chạm các nàng a.
Kình Thương nghe không hiểu, hàm hồ hỏi, “Ngươi nói cái gì?” Tiếp tục đưa rượu vào miệng.
Một trận gió thổi vào, khiến ánh nến chập chờn, cũng che khuất dáng dấp Túc Dạ Liêu lúc này.
“Ngự phu nhân các nàng vẫn là xử nữ.” Túc Dạ Liêu nói trắng ra.
Phụt, quỳnh nhưỡng vừa vào miệng cứ vậy mà bất nhã phun ra ngoài, chất lỏng cay nồng xông vào cổ họng, Kình Thương thật thê thảm khụ lên.
Túc Dạ Liêu nhanh bước, giúp Kình Thương vỗ sau lưng, không chút suy nghĩ lung tung, chỉ đau lòng quân vương hắn không cẩn thận, một điểm đều không ý thức được do lời của mình mà thành hậu quả như vậy.
Qua hồi lâu, Kình Thương mới bình phục lại, không trả lời ngay vấn đề của Túc Dạ Liêu, mà quái lạ nhìn hắn.
“Ngươi,” Nên nói thế nào đây, hỏi Túc Dạ Liêu làm sao biết ư, hay là phủ nhận?
“Thần nhìn ra.” Túc Dạ Liêu đã chính thức trở thành quan viên nên đổi thành thần. “Vầng trán và tư thái bước đi của các nàng đều thể hiện chưa qua nhân sự.”
Muốn nói Túc Dạ Liêu làm sao biết việc này, là do lúc lưu luyến ở phố hoa trong lúc vô tình nghe được nhóm tú bà kinh nghiệm phong phú nói đến, bản thân cũng có quan sát, xác thực như vậy, vì lẽ đó hắn mới có thể nhìn ra quân vương hắn không chạm đến đám nữ nhân kia.
Có điều, nghĩ tới đây, Túc Dạ Liêu dùng thần sắc cổ quái nhìn quân vương hắn, trước tiên, không nói đến tình cảm hắn dành cho y, dĩ nhiên sẽ không muốn nhìn thấy việc khiến hắn tan nát cõi lòng, nhưng quân vương hắn là một nam nhân, đối mặt với những nữ nhân kia lại một chút hành động cũng không có, không phải thật kỳ quái sao, lẽ nào thân thể quân vương hắn có bệnh.
“Thân thể của ta không có chuyện gì.” Kình Thương nhìn lo lắng và quái lạ trên mặt Túc Dạ Liêu, có chút tức giận nhanh chóng nói, loại ánh mắt này y đã từng thấy qua, trong mắt mẫu thân đại nhân, trong mắt chính thất của y đều từng thấy, là một nam nhân tuyệt đối không chịu nổi hoài nghi như vậy.
Túc Dạ Liêu rất muốn trêu đùa quân vương hắn một hồi, nói vài lời chòng ghẹo kiểu để ta đến nghiệm chứng, nhưng hắn chỉ có thể nuốt xuống, hắn không nói, cũng không thể nói, nếu thật chạm vào thân thể quân vương hắn, hắn không chịu nổi mê hoặc như vậy.
“Chỉ là các nàng còn quá nhỏ,” Kình Thương giải thích, không muốn tiếp tục đề tài xoắn xuýt này nữa, nói sang chuyện khác, “Đúng là Liêu ngươi, đã hiểu chuyện nhân sự từ sớm.” Đột nhiên nhớ tới chuyện nào đó, Kình Thương chuẩn bị hưng binh vấn tội.
Túc Dạ Liêu cả người cứng đờ, một cảm giác chột dạ vì phản bội quân vương hắn trào lên.
“Phố hoa a, hoa khôi a, Liêu, rất nhiều chuyện ngươi đều không nói với ta a, còn có, ta đã nói với ngươi đừng túng dục, ngươi có nghe sao?” Từng việc khơi ra, mắt Kình Thương ngập hàn quang.
Túc Dạ Liêu không muốn lại dây dưa đến những vấn đề này, phố hoa này bất quá chỉ là nơi mà nam nhân bình thường có nhu cầu sinh lý, nhưng đối mặt với quân vương hắn yêu, hắn thật sự không dám nói, càng thêm không dám nói, hắn đem dáng dấp quân vương hắn thế vào lúc hoan ái.
Túc Dạ Liêu cố lảng tránh không nói đến vấn đề này, hai người nói liên miên đợi đến hừng đông năm mới, khi canh thanh (1) vang lên, Kình Thương nâng ly chạm cốc với Túc Dạ Liêu, “Năm mới vui vẻ.” Đây là chúc phúc năm mới sớm nhất.
“Năm mới vui vẻ.” Túc Dạ Liêu đáp lễ.
Tiếp tục uống rượu, một vài vỏ bình rượu rải rác trong phòng.
Kình Thương không có ham muốn đặc thù gì với rượu, tửu lượng cũng bình thường, rượu lúc vãn yến, lại cùng Túc Dạ Dực uống nhiều như vậy, ý chí rốt cục không chống lại được cảm giác say, liền dựa vào cửa ngủ thiếp đi.
Trái lại Túc Dạ Liêu, tửu lượng bản thân đã không tệ, ngoại trừ lần phóng túng đó, uống nhiều loại rượu hỗn tạp như vậy, kinh qua phong vũ hai năm, tửu lượng nâng lên một bậc, vì vậy lúc này cũng chỉ hơi chếch choáng mà thôi, ý thức còn cực kỳ tỉnh táo.
Túc Dạ Liêu đặt ly rượu trong tay xuống, trong mắt tản ra sương mù, để lộ tình cảm bí ẩn kia ra, nhìn kỹ người đang nhắm mắt dựa cửa kia.
“Ngô chủ.” Cố đè thấp âm thanh không để Kình Thương có thể tỉnh lại.
Túc Dạ Liêu thả nhẹ động tác, tới gần quân vương hắn, chậm rãi đưa tay ra, tới gần một chút, vuốt ve khuôn mặt ngày nhớ đêm mong kia.
Xúc cảm ấm áp, không phải cảnh mộng, không phải ảo tưởng, dưới tay là xúc cảm khiến mình rung động, không có nét mềm mại của nữ tử, nhưng kề cận tay mình, không đành lòng cũng không muốn buông ra.
Chuyển Kình Thương tới cạnh người, nhẹ tay dời đi, cột cửa yếu ớt không cách nào chống đỡ được trọng lượng của Kình Thương, để Kình Thương thuận thế rơi vào ***g ngực Túc Dạ Liêu.
Khoảng cách thân mật như vậy, khiến tâm thần Túc Dạ Liêu không cách nào không rung động, bàn tay trên khuôn mặt bắt đầu di động, vầng trán, khóe mắt, đường nét mặt, môi, sau đó dừng lại.
Ngón tay nhẹ lướt qua môi, rốt cục khắc chế không được dục vọng của mình, cúi đầu, in dấu nơi đôi môi mỏng kia. Chỉ là tiếp xúc trong thoáng chốc như vậy, thì một luồng điện lưu đã chạy qua sống lưng, một trận tê dại. Như trốn chạy mà lập tức rời đi, hơi thở dồn dập chậm rãi bình phục.
Sâu thẳm nhìn người trong lòng, chỉ mới như vậy cũng khiến hắn gần như mất khống chế, trên mặt toát ra nét cay đắng không hợp tuổi.
“Ta đến cùng nên làm gì?” Tự hỏi mình, cũng là hỏi người trong ngực. Cứ như vậy ôm Kình Thương, không muốn động.
Gió lạnh thổi tới, Kình Thương không khỏi run lên một chập, Túc Dạ Liêu liền vội vàng đem người ôm chặt, cau mày, ôm người đứng dậy, đi về phòng ngủ.
Quân vương của ta a, ta rốt cục có thể ôm được người.
Đem người đặt lên giường, cởi áo khoác, đắp chăn, ở bên giường sâu sắc nhìn kỹ người ấy, sau đó quỳ một chân trên đất, kéo cánh tay từ trong chăn ra, nắm lấy, môi khẽ chạm vào đầu ngón tay.
“Ta sẽ không thành hôn.” Ngữ khí kiên quyết, trên đời này không có ai có thể bức bách hắn, Túc Dạ gia thì sao, hắn không thèm để ý, càng thêm không quan tâm đến người thừa kế.
Có thể vì giảm hoãn dục vọng với người, ta không thể không tìm những nữ nhân kia phát tiết, nhưng ta sẽ không thành hôn với bất cứ nữ nhân nào, đây là tình yêu trung thành của ta với người, vì đó xin người tha thứ cho ta, nếu không như vậy, chính ta cũng không biết có thể kiên trì bao lâu, làm sao kiềm nén khát vọng điên cuồng với người.
“Ta yêu người, Ngô chủ, Kình Thương.” Thâm tình nhưng không thể nói ra, mang theo bi ai mà thốt lên tình cảm chân thực, tục danh không thể đọc lên run rẩy nơi đầu lưỡi.
Quân vương của ta, ta yêu người, vì người là vương, vì người cần một kẻ thừa kế, ta có thể khắc chế đố kị của bản thân với những nữ nhân kia, chịu đựng người và những nữ nhân kia thân cận, thế nhưng xin người, xin người đừng yêu các nàng. Đây là điểm mấu chốt của ta, nếu ngài yêu ai, ta thật không biết làm thế nào để kiềm chế bản thân.
“Ta sẽ đem toàn bộ thiên hạ dâng cho ngài.” Lời nói với ngữ khí kiên định như lời thề ước phát ra từ miệng Túc Dạ Liêu.
Vương của ta, tội của ta là yêu người, đây là tội đại nghịch bất đạo, ta sẽ dùng toàn bộ thiên hạ để chuộc tội, ta sẽ đưa người lên vị trí thiên hạ chi quân, vì vậy, ta có thể dùng hết tất cả thủ đoạn.
Thả tay Kình Thương vào lại đệm chăn, Túc Dạ Liêu lại thâm tình mà nhìn, đứng dậy, rời đi, kiên quyết, không quay đầu lại.
Sau một đêm gió tuyết, chính là một năm mới.
(1) Canh thanh: Chắc giống tiếng báo qua một canh giờ rồi.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
462 chương
34 chương
173 chương
54 chương
14 chương
15 chương