Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 167 : Phiên ngoại 15
Đêm tân hôn, Túc Dạ Liêu như xử nam mà kích động không thôi, tay chạm vào Kình Thương đều run lên, rồi lại ôn nhu cực điểm. Ngày thứ hai, trên mặt Túc Dạ Liêu đều là nụ cười vui sướng thỏa mãn, vinh quang toả sáng.
Việc vui lần lượt từng chuyện, đám người Vô Xá khiến Túc Dạ Liêu cảm thấy chướng mắt kia cũng rốt cục rời đi vào ngày này, tiễn đưa, Túc Dạ Liêu cũng hào phóng xuất hiện, vui vẻ đưa đám người kia rời đi.
Chỉ có điều khi Cảnh đưa một thứ nào đó cho Kình Thương, mấy người đối *** cũng kéo Túc Dạ Liêu sang một bên.
“Ngươi muốn trở về không?” Dili hỏi Kình Thương.
“Có thể không?” Nói không muốn là giả, thế nhưng y thật sự có thể trở về sao?
“Cảnh sẽ đưa ngươi đưa đến thời khắc ngươi rời đi.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Kình Thương nhận được đáp án xác định, nhưng quay đầu lại nhìn Túc Dạ Liêu bị kéo qua một bên.
“Yên tâm, thời gian chênh lệch chúng ta sẽ điều chỉnh, lúc ngươi trở lại nơi này cũng không qua lâu lắm.” Clovis động viên Kình Thương đang lo lắng.
“Tư duy của ta sẽ nối liền với ngươi, ngươi muốn trở lại lúc nào, thì trong lòng đọc thầm tên ta là được.” Cảnh đưa tay ra cho Kình Thương, Kình Thương nắm chặt, biến mất tại chỗ, ở bên cạnh Túc Dạ Liêu không thấy Kình Thương biến mất, còn mấy người đối *** nhận ra được không gian gợn sóng, nhưng không có nghĩa vụ nhắc nhở Túc Dạ Liêu.
Hết thảy trước mắt đều trở nên xa lạ, đúng vậy, ngàn năm thời gian, ký ức mơ hồ, dù đã từng quen thuộc thời gian trôi qua sau cũng sẽ trở nên xa lạ. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trong nháy mắt rơi xuống, dùng kết giới ổn định bước tiến trong hư không của mình, nhìn tầm nhìn phía dưới, hoài niệm dâng lên trong lòng, thật sự không nghĩ tới có một ngày còn có thể về tới đây.
Lấy thực lực của Kình Thương thuận lợi lẻn vào nhà, người ở đây trong lòng y đều từng có dấu, nhìn người trong nhà. Thân nhân của y, gã đội trưởng bất lương, các chiến hữu của y, người không quan hệ không thấy nữa.
Người từng quan tâm y, người y quan tâm, lúc này trên mặt đều là vẻ bi thương, bởi vì y mất mà bi thương.
Cửa sổ sát đất đột nhiên mở ra, gió thổi phất qua rèm cửa sổ, bóng Kình Thương xuất hiện sau rèm cửa sổ.
“Cha, mẹ, ông nội, đội trưởng.” Âm thanh lạnh trầm trong tai mọi người đều quen thuộc như vậy, nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh truyền ra, dáng vẻ quen thuộc, không phải là người vừa nãy mới bị bọn họ an táng sao.
“Ma a.” Đây là tiếng thét sợ hãi của đội trưởng bất lương, phải biết không sợ trời không sợ đất duy nhất sợ là mấy thứ hư huyễn nào đó.
———— Đây là đường phân cách vì bất lương đội trưởng rít gào khủng hoảng ———-
Kình Thương mồ hôi ròng ròng nhìn những người này kinh hoảng rít gào, sau đó dưới động viên của ông nội không bao giờ tin mấy thứ thần quái tỉnh táo lại.
“Cậu là ai?” Ông nội Tiết gia chất vấn Kình Thương, nếu không phải ông không tin quỷ thần, cũng sẽ cho rằng người trước mắt này là cháu ông, thực sự là quá giống, nhưng vẫn còn chỗ không giống, quần áo thì không nói, huyết liên trên trán cũng không phải thứ cháu mình có, khí chất cũng rất giống cháu mình, nhưng lão nhân ông đây lại nhìn ra nét bất đồng, đó là một loại bình thản tang thương mà năm tháng mài giũa ra, còn có cháu ông tuyệt đối không có nét phách khí của kẻ ở lâu trên thượng vị.
“Nội, là con, Kình Thương.” Biết bọn họ sẽ không tin, nhưng Kình Thương vẫn nói chuyện thực đã xảy ra.
“Quả nhiên là ma, quả nhiên là ma.” Đây là đội trưởng bất lương cứ đứng đó nói mãi.
“Cháu ta đã chết rồi.” Ông nội Tiết gia nổi giận.
“Đúng vậy, đã chết rồi,” Tiết Kình Thương quả thật chết rồi, chỉ là y là Ngự Kình Thương lại sống thêm lần nữa. “Nhưng con lại đạt được thêm một cuộc sống mới.”
Ông nội Tiết gia cau mày, còn có điều muốn nói, nhưng là một người mẹ Tiết phu nhân cảm giác được người này là con trai của mình.
“Kình Thương, đúng là con sao?” Nước mắt lướt xuống.
“Là con, mẹ.” Ngữ khí chân thành không cho hoài nghi, trái tim cứng rắn của Kình Thương đều mềm lại, mẹ của y a.
“Đây là chuyện gì xảy ra?” Ba ba Tiết gia đỡ lấy Tiết phu nhân, ông không tin Kình Thương, nhưng là một người cha, trong lòng vẫn có một loại chờ mong, chờ mong rằng con trai ông chưa chết.
Kình Thương đi vào bên trong phòng, đây là một đề tài dài lâu, y không muốn đứng nói, tìm một cái sô pha tùy ý ngồi xuống, Tiết phu nhân không để ý chồng ngăn cản, đi đến bên người Kình Thương, ba ba Tiết gia cũng bất đắc dĩ đến bên cạnh vợ, những người khác thấy thế cũng nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống.
“Con sau khi chết, nhìn thấy mọi người cử hành lễ tang cho con,” trải qua ấy thật đúng là khó mà tin nổi, Kình Thương rõ ràng nói hết mọi thứ trong lễ tang, nói đến khi y chuyển thế, “Vào lúc đó con mới ý thức được con không chết, mà là sống lại.”
Rất khó mà tin nổi, nhưng đám người vốn là người thân và chiến hữu y lại muốn tin tưởng, sau đó là một đống xác nhận tính chân thực của vấn đề, cuối cùng ngay cả ông nội Tiết gia ngoan cố cũng tin tưởng đây là cháu ông, một phen vui sướng đến với mọi người.
“Đó là thế giới thế nào?” “Con sống ra sao?” Mấy câu hỏi như vậy cũng được hỏi lên sau đó.
Kình Thương bắt đầu kể ra cuộc sống mới của y.
Thế giới Thiên phú giả, thế giới nắm giữ sức mạnh kỳ dị, Kình Thương tại chỗ thể hiện lực lượng kết giới, đưa tới ánh mắt cuồng nhiệt của các vị học giả Tiết gia.
Kình Thương nói đến khi y mười hai tuổi đăng cơ thành vương, chinh chiến sát trường, khiến đội trưởng bất lương há to miệng.
Nói đến chính mình lấy vợ có con, Tiết phu nhân đỏ hồng mắt, bức thiết muốn gặp cháu mình, nhưng bà không mở miệng, chờ con trai nói tiếp, nghe được con dâu tạ thế mà khổ sở một hồi, nghe được cái chết của vị Tử phu nhân kia, biểu thị vô vàn cảm tạ và tôn kính với một người mẹ khác của con mình.
Từng cuộc chiến được Kình Thương hời hợt nói qua, Cuồng đế – đối thủ đáng kính trọng nhất, cuộc chiến cuối cùng chiến khiến người ta tiếc hận, tiếp theo y nhất thống thiên hạ, trở thành hoàng đế, bỏ ra một canh giờ ngắn gọn giảng giải xong một đời triều dâng sóng dậy của mình. “Giao ngôi vị hoàng đế xong, con liền ẩn cư.”
Mọi người trầm mặc một hồi tiêu hóa mọi thứ mình nghe được.
“Con là dựa vào thiên phú của mình trở về?” Ông nội Tiết gia hỏi.
“Không phải, năng lực của con chưa đến trình độ này, trong một thế giới xuyên qua không gian qua mấy trăm năm con có thể làm được, nhưng xuyên qua ngàn năm, xuyên qua tầng tầng vị diện con không làm được, là dựa vào sức mạnh của bằng hữu mà tới.” Kình Thương trả lời.
“Ngàn năm?” Tiết ba ba nghe đến câu đó.
“Đúng, vì năng lực kia, con nắm giữ tuổi thọ tương đối dài, hiện tại con đã sống ngàn năm.”
Lại một tràng thốt lên, trường sinh bất lão, đó là giấc mơ của nhân loại, còn kém chút nữa, cuồng nhân Tiết gia đều muốn động thủ giải phẫu Kình Thương.
Lại đây mà không phải trở về, sự khác biệt này, Tiết phu nhân mẫn cảm nghe ra được.
“Con không thể ở lại đây?” Tiết phu nhân rất quan tâm vấn đề này.
“Con đã không phải người của thế giới này, mẹ, con ở thế giới này đã là một kẻ chết.” Kình Thương lắc đầu một cái, không phải không được, mà là không thể. “Hơn nữa, ở thế giới kia có người chờ con.”
Nụ cười nhẹ khẽ giương ấy, khiến Tiết phu nhân sững sờ.
“Chú vậy mà lại có vẻ mặt này,” đội trưởng bất lương cũng nhìn thấy cái nụ cười này, biểu thị vô cùng kinh sợ với cái nụ cười này, “Đó đến tột cùng là một cô gái ra sao, sẽ làm chú lộ ra loại vẻ mặt này?” Đội trưởng bất lương cho rằng có thể khiến Kình Thương lộ ra loại vẻ mặt này nhất định là người yêu, nếu là người yêu đương nhiên là phụ nữ.
“Không phải nữ, là nam.” Lướt nhanh qua đội trưởng bất lương, Kình Thương nói.
“Hai người có quan hệ gì?” Nếu là nam, vậy không nên lộ ra vẻ mặt thân mật gần như là tình nhân ấy, sắc mặt Tiết phu nhân khẽ nghiêm lại.
“Cậu ấy yêu con,” tất cả mọi người đều biến sắc mặt, chuyện nam tử mến nhau, họ không kỳ thị, nhưng vẫn có chút khó tiếp thu, Kình Thương nhìn thấy, nhưng y không muốn giấu diếm, y và Túc Dạ Liêu đã thành hôn, “Sẽ không có ai yêu con như cậu ấy, con sống cậu ấy sống, con chết cậu ấy chết, vì con, cậu ấy có thể mang thế giới dâng lên trước mặt con, vì con, cậu ấy cũng có thể hủy diệt thế giới, thế giới của cậu ấy chỉ cần một mình con.”
Người nơi đây đều biết tính cách Kình Thương, y đã nói như thế, vậy nhất định từng có chuyện tương tự xảy ra.
Giữa những câu chữ của Kình Thương, bọn họ phảng phất nhìn thấy cảm tình nóng rực của một người khác, điên cuồng đến có thể trả giá tất cả, chuyên chú đến tràn lòng đầy mắt chỉ có một người.
“Như vậy con đối với cậu ấy thì sao?” Tiết phu nhân rất quan tâm vấn đề này.
“Ngàn năm làm bạn, tình cảm đã lắng đọng từ lâu, quen làm bạn với cậu ấy, chấp nhất không hối ấy đáng được trân trọng, người có thể tiếp tục đi cùng con, chỉ có cậu ấy.”
Nếu nói tình cảm của người trong miệng Kình Thương khiến người ta chấn động, vậy tình cảm Kình Thương nói ra là càng khiến người rung động, so với cảm tình nóng rực, bình thản đến thiên trường địa cửu mới càng thêm say lòng người, mặc kệ là nam hay nữ, đối với cảm tình đều ngóng trông cuộc sống mỹ mãn dắt tay đến già, chấp nhất bất hối ngàn năm bất biến, làm sao không khiến người động dung cảm động.
“Có đúng không, vậy thì tốt.” Không quan tâm đối tượng con mình là nam hay nữ, chỉ cần nó hạnh phúc là tốt rồi. “Cậu ấy tên gì?”
“Túc Dạ Liêu.”
Sau một đêm, Kình Thương kiên quyết rời đi, người Tiết gia không bi thương, vì bọn họ biết ở một thế giới Kình Thương khác sẽ sống rất tốt.
Bởi vì chuyện Kình Thương, người nhà họ Tiết có phương hướng phát triển mới, cuối cùng sáng tạo một lịch sử mới của nhân loại về võ thuật cổ xưa, dị năng và nguồn năng lượng mới, thiên tài Tiết gia luôn luôn dẫn dắt thời đại.
“Làm một sự kết thúc với quá khứ của ngươi.” Trở lại thế giới này Kình Thương nghe thấy lời Thượng Quan Khiêm.
“ĐÚng, cảm tạ.” Không còn tiếc nuối với quá khứ, cũng không hổ thẹn nữa, bởi vì thân nhân và chiến hữu y biết y sống rất hạnh phúc.
Mấy người đối *** trò chuyện xong với Túc Dạ Liêu rồi trở lại bên người Vô Xá, vội vã không nhịn nổi kéo người yêu của mình rời đi thế giới này.
“Tạm biệt.” Quay về bầu trời không có một bóng người, Kình Thương cáo biệt bằng hữu mình.
Túc Dạ Liêu ôm người Kình Thương mỉm cười, hắn được không ít thứ tốt, bởi vì gã Cảnh kia đưa cho Kình Thương một máy thông tin thuận tiện liên lạc, mấy đối *** liền kéo mình qua một bên, cho mình một máy thông tin, nói có chuyện gì tìm bọn họ, đừng tìm người Vô Xá, vì thu mua hắn, mấy đồ vật ấy làm hắn rất hài lòng, một phương pháp phối thuốc khi hoan ái sẽ không làm bị thương đến quân vương hắn, vì để bọn họ không gặp phải quyền chưởng khống phiền phức thế giới này. (???)
Dù bọn họ không nói, mình cũng không muốn quân vương hắn giao thiệp nhiều với Vô Xá, quân vương hắn chỉ cần có hắn là được, còn phương thuốc kia, làm ra nhanh một chút, thử xem đi, hắn có chút không kịp đợi.
HOÀN
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
22 chương
108 chương
119 chương
16 chương
187 chương