Ngày thứ hai, khoan khoái thả lỏng ngủ một đêm, Kình Thương mặc vào lễ phục chính thức, dù sao cũng là tiếp kiến sứ giả ngoại quốc, lại còn là một cường quốc so với Hiển quốc, thận trọng chút cũng là nên, ngồi nơi chủ vị, nhìn quần thần ngồi xuống. Không cần đặc biệt dặn dò, tối hôm qua nhận được tin tức vương hồi cung, mọi người cũng biết ngày hôm nay vào triều vương sẽ làm gì, vương chính vì chuyện này mà trở về, cho nên mỗi người đều ăn mặc rất trang trọng, chính thức. Hết thảy đều là bởi thị giả Phù quốc kia. Nói tới sứ giả Phù quốc, các quan lại trong vương đô đều bực mình, dáng vẻ của sứ giả kia quá kiêu ngạo, quá càn quấy, tuy nói người ta cũng có tư cách như vậy, ai kêu hắn đến từ Phù quốc là quốc gia mạnh nhất hiện nay, mọi người bởi vậy mà nhẫn nại, nhưng nơi này là quốc gia của họ, duy trì lễ ngộ cơ bản nhất với thị giả là phong độ của Hiển quốc, nhưng nếu nói trong lòng cam nguyện, tuyệt đối là không thể. Quan chức tiếp đón sứ giả Phù quốc, việc thích làm nhất chính là khiến tên thị giả kiêu ngạo kia kiến thức được vẻ đặc thù của Hiển quốc, đèn sáng không có ban đêm, hệ thống cung cấp nước uống thuận tiện, phòng vệ sinh sạch sẽ dùng gốm sứ trang trí đối với quốc gia hắn mà nói khá xa hoa các kiểu, nhìn tên sứ giả kia thán phục, da mặt co giật, trong lòng liền cao hứng, thiệt sướng hết cả người. Quốc gia mạnh nhất thì thế nào, cuộc sống của các ngươi tuyệt đối không thể thoải mái an nhàn như ở Hiển quốc. Ở trên điện, Kình Thương trước tiên cùng các đại thần nói chút chuyện quan trọng lúc y không ở và phương thức xử lý, gia chủ Trì gia với kinh nghiệm chính sự lâu năm, xử lý mọi việc không khiến Kình Thương cảm thấy sai lầm, những nghị đề này rất nhanh đã kết thúc, quan chức tiếp đón thị giả Phù quốc nói ra tin tức sứ giả Phù quốc đến, cầu tiếp kiến vương. Chuyện này kỳ thực mọi người đều biết, có điều quá trình vẫn phải theo trình tự, ít nhất để người không biết nhìn, vương chúng ta không phải vì tên sứ giả kia mà đặc biệt trở về. Khi Kình Thương sai người thông báo sứ giả Phù quốc tiến vào điện, các vị đại thần ngồi nghiêm chỉnh, bọn họ muốn biểu hiện ra đại khí Hiển quốc, tuyệt đối không thể để tên sứ giả đáng ghét kia coi thường. Sứ giả Phù quốc nâng hộp chứa quốc thư của vương Phù quốc tiến vào trong điện, tính cách của gã tuy rằng không được Hiển quốc mọi người ưa thích, nhưng dù sao cũng xuất thân thế gia, lễ nghi quy phạm khi vào điện không chút sơ sót, khiến người không moi ra được một điểm sai sót. Đầu tiên là đại diện cho vương Phù quốc gửi lời hỏi thăm tới Hiển quốc chi vương, tiếp theo là vài câu khách sáo, cuối cùng mới vào trọng điểm, cũng là mục đích tới Hiển quốc, cung kính để hộp dưới đất, đẩy về phía trước, thân thể quỳ lùi về sau. Một thị giả Hiển quốc đi ra, cẩn thận cầm lấy hộp, dâng đến chỗ Kình Thương có thể chạm tới, lui về vị trí cũ. Đem hộp có khắc ngự ấn Phù quốc mở ra, lấy thứ bên trong ra, đó là thiếp mời tân vương Phù quốc đưa tới, mở thiếp ra, Kình Thương nhìn nội dung. “Hiển quốc Ngự vương thân khải: Ta sắp đăng vị Phù quốc chi chủ, chân thành mời Hiển quốc Ngự vương đến xem lễ.” Nội dung như vậy đã đầy đủ, nhưng một mực nội dung này, Phù quốc chi vương lại dùng lời viết như khiêu khích. Phong thiệp mời này có phải tự tay Phù vương viết hay không, Kình Thương không biết, có điều nội dung tuyệt đối là ý tứ của Phù vương, dù là thần tử ngạo mạn, chỉ cần gã là thần tử, đối với vương nước khác chắc chắn sẽ có kính ý nhất định, là một đại quốc, có lễ nghi của mình, ngôn từ làm càn như vậy làm sao có thể xuất hiện trên văn thư chính thức, không có thần tử dám làm càn đến mức độ này, ngôn từ như vậy xuất hiện, nhất định xuất từ ý của Phù vương, ngông cuồng khiêu khích. Kình Thương không hề tức giận, nhìn chữ kí dưới cuối, trong lòng hơi thở dài, vị Phù vương này thì ra là thiếu chủ Phù quốc, thực sự là một việc gay go, vị Phù vương kia mặc kệ là tâm kế thâm trầm, hay bản tính như vậy, đều là loại người y không muốn đối mặt. “Hiển vương tôn kính, xin hỏi đối với lời mời của vương ta, ngài hồi đáp thế nào?” Sứ giả híp mắt mỉm cười, mang theo một loại mùi vị cười trên sự đau khổ của người khác, trên thư mời có nội dung ra sao, sứ thần là gã sao không biết. Loại cuồng ngạo khiêu khích kia, là thuộc về Phù quốc cường đại, đối với quốc gia của mình, Phù quốc đứng đầu, sứ giả cảm thấy có tư cách kiêu ngạo. Mấy ngày nay, ở Hiểu đô gặp phải quá nhiều đồ vật không thấy được nơi Phù quốc biểu lộ ra kinh ngạc, ước ao và đố kị, khiến thị giả cảm giác mình bị vũ nhục, bị một đại quốc căn cơ bất ổn sỉ nhục, quốc gia này làm sao có khả năng có tư cách phân cao thấp cùng Phù quốc, bọn họ lại dám sỉ nhục gã, không thể tha thứ, không thể tha thứ… Hiển quốc Ngự vương, ngươi không chấp nhận lời mời, như vậy ta liền có tư cách cười nhạo ngươi, ngươi tiếp nhận, hừ, sẽ cố gắng chiêu đãi ngươi nơi Phù quốc. Kình Thương thả xuống thiệp mời, nhìn sứ thần Phù quốc, ánh mắt không chút chấn động, khuôn mặt lạnh lùng, khiến sứ giả không hiểu sao có chút chột dạ, kinh hoảng cúi đầu, không dám biểu lộ ra mình đắc ý. Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Hiển vương căn bản không hề làm gì cả, chỉ bình thản như vậy nhìn mình, vì sao lại cảm giác mình sai rồi? Vì sao lại kinh hoảng như vậy? “Lời mời của Lệ vương ta tiếp nhận, sau khi chuẩn bị lễ vật kỹ càng, ngày mai là có thể lên đường.” Kình Thương không cùng thuộc hạ thương lượng, tự mình quyết định chuyện này, còn lễ vật, làm quốc đô, vị trí của vương, quốc nội vật gì tốt mà không dâng hiến cho vương, dù thời gian một ngày, lễ vật tuyệt đối có thể chuẩn bị kỹ càng. “Vâng, vâng.” Sứ giả chính mình cũng không hiểu, tại sao mình sẽ cung thuận như vậy, không có ý nghĩ trả thù. “Sứ giả một đường khổ cực, lui đi nghỉ ngơi đi.” “Vâng.” Sứ giả đối mặt với Kình Thương cảm thấy áp lực, có thể rời khỏi nơi này mười hai vạn phân đồng ý. “Vương,” Vương quyết định tham gia điển lễ đăng vị, cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ quái, có tàu bay, dù là đi tới nơi xa xôi như Phù quốc cũng không tốn cả một năm nửa năm thời gian giống trước đây, nhưng dù sao cũng là quốc gia khác, an toàn của vương vẫn phải chú ý, “Thần đi sắp xếp hộ vệ.” Gia chủ Cận gia là võ tướng đứng đầu lập tức biểu thị mình đi chọn lính *** nhuệ, bảo vệ vương an toàn. “Không cần, lấy 200 người từ cấm quân ra thôi.” Kình Thương ra hiệu không cần. 200 người? 200 người gì chứ? “Vương, 200 người là có ý gì?” Gia chủ Cận gia ngay thẳng hỏi ra nghi vấn của thần tử cả triều. “Cái này a, chính các ngươi tự xem đi.” Kình Thương phát hiện các thần tử không biết gì cả, đưa thiệp mời trên tay giao cho sứ giả (cái từ sứ giả này không phải người đi sứ đâu, mà là người bên cạnh để sai khiến đó, không biết dùng từ gì…) bên cạnh, để hắn đưa cho các thần tử nhìn. Gia chủ Cận gia là người nêu câu hỏi nên may mắn thấy thiệp mời, dòng đầu tiên, ừm, rất chính thức, nhưng nội dung phía dưới khiến gia chủ Cận gia đen sắc mặt. “Khinh người quá đáng, vương, ngài tại sao có thể đáp ứng?” Gia chủ Cận gia nổi giận, tức đến bắt đầu nghi vấn quyết định của Kình Thương. Những người khác cau mày, Túc Dạ Liêu càng híp mắt nhìn gia chủ Cận gia, trong mắt loé ra ánh sáng lạnh lẽo, vậy mà Kình Thương – đối tượng bị nghi ngờ không hề tức giận, y biết gia chủ Cận gia quan tâm đến an nguy của y. Thị giả đúng lúc đi ra cứu giúp thiệp mời trên tay gia chủ Cận gia, để tránh cho nó bị hãm hại, có thể hoàn chỉnh truyền đến tay những người khác, có điều thị giả rất nhanh phát hiện, hành vi cứu giúp của gã không ngừng lại, đặc biệt đi ngang qua người Túc Dạ đại nhân, suýt chút nữa liền bị Túc Dạ đại nhân bốc lên hơi lạnh đóng băng không kịp cứu. Mỗi người xem xong thiệp mời đều cùng một sắc mặt như gia chủ Cận gia, chuyện này quả không phải mời, mà là một loại bức bách. Hoàn toàn không phải mời, mà rõ ràng là ngông cuồng nói cho những quốc gia khác không cách nào so với Phù quốc, để tỏ lòng đối với Phù quốc tôn kính, muốn vương bọn họ chỉ có thể mang hai trăm tên hộ vệ đi cùng, chuyện này quả thật như là đối với bề tôi, trên thiệp mời còn nói, vương không làm như vậy, đó chính là không có can đảm, không có tư cách trở thành vương một quốc. “Vương, chuyện này không ổn.” Gia chủ Trì gia làm đại diện, cho vương thấy ý kiến của họ. “Vậy ý của ngươi là để ta từ chối, không xứng là vương một quốc.” Kình Thương nhàn nhạt nói. Là thần tử, họ sẽ không cam lòng vương bị sỉ nhục như vậy, nhưng bọn họ cũng không yên lòng vương chỉ mang theo hai trăm tên hộ vệ đi tới một quốc gia khác. “Thần không có ý này.” gia chủ Trì gia hạ người, bày vẻ mình tuyệt không có ý này. “Không cần phải nói gì hết, Phù quốc ta nhất định sẽ đi.” Kình Thương biểu thị bản thân sẽ không nghe bất kỳ khuyến cáo nào. “Nhưng…” Gia chủ Trì gia còn muốn tiếp tục nói. “Không cần khẩn trương như vậy, Lệ vương Phù quốc còn mời vương khác nữa, gã đã nói rồi, hết thảy vương không tới, hắn sẽ không bắt đầu điển lễ đăng vị.” Đúng là tự tin, tự tin hết thảy, quốc gia của gã, vương vị của gã sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì. “Gã sẽ không ngu đến mức coi trời bằng vung, ở địa bàn của mình giết hại những vị vương chúng ta, vậy cũng là đánh vào mặt mũi mình.” Lời Kình Thương khiến những người khác ngẫm lại cũng đúng, tâm hơi thả xuống, lúc này Kình Thương còn không biết, có mấy người, tựa như Lệ vương Phù quốc không phải là người có thể dùng lẽ thường mà định nghĩa, dù sao y cũng chưa từng thấy tận mắt vị Lệ vương kia, cũng không nghĩ tới, ở Phù quốc còn có một tên e sợ thiên hạ không loạn tồn tại. “Ngô chủ, xin hãy cho thần đi theo.” Túc Dạ Liêu lúc này đi ra, chỉ cần 200 người, như vậy bản thân nhất định phải đi theo quân vương hắn. Kình Thương nhìn Túc Dạ Liêu, trầm mặc một hồi, nói. “Không, Liêu, ngươi phải ở lại vương đô.” Nụ cười nhẹ trên mặt Túc Dạ Liêu cứng đờ, không thể tin được nhìn quân vương hắn, quân vương hắn là muốn bỏ lại hắn sao? “Các ngươi lui xuống chuẩn bị lễ vật kỹ càng đi, lúc ta không có mặt, mọi việc của Hiển quốc giao cho các ngươi.” Kình Thương nói xong, liền đứng dậy bãi triều. “Vâng.” Chúng thần phục người, cung tiễn Kình Thương rời đi, chỉ có Túc Dạ Liêu đứng thẳng thân thể, quỳ ngồi ở chỗ đó. Các đại thần bắt đầu tản đi, Túc Dạ Liêu vẫn đứng yên ở đó, trên mặt không lộ vẻ gì, cuối cùng hắn đứng lên, rời đi, không phải đi ra ngoài cung, mà là đi về phía trong điện. Các đại thần nhìn thấy cũng không nói gì, bọn họ cũng đều biết vương sủng ái Túc Dạ Liêu, cho hắn lệnh bài tùy ý vào trong điện, đó là việc mọi người đều biết. Túc Dạ Liêu đi tới tẩm cung của Kình Thương, Kình Thương vừa vặn cởi ra áo ngoài vương phục dày nặng, Túc Dạ Liêu liền đi vào. “Tại sao, Ngô chủ, tại sao không cho ta đi theo người?” Vừa tiến vào Túc Dạ Liêu đã chất vấn, là chất vấn mà một người thần tử không nên có.