Liêu nhiên vu tâm
Chương 6 : Kéo tơ lột kén
Cánh cửa của một căn phòng tối được đẩy nhẹ ra, một tia ánh sáng nghiêng nghiêng chui lọt vào, Tô Nhiên Nhiên cất chìa khoá đi rồi bật đèn phòng khách lên, ánh đèn nóng sáng rực rỡ trong một khoảnh khắc đã lấp đầy căn hộ Duplex (*) không một bóng người.(*) căn hộ Duplex chính là hình thức thiết kế căn hộ thông tầng giữa ít nhất 2 tầng liền kề trong cùng một tòa nhà (hình minh hoạ bên dưới)Cô đi đến phòng bếp, thấy bệ bếp lạnh băng thì biết Tô Lâm Đình chắc chắn ở lại phòng thí nghiệm rồi. Hai cha con cô đều là người cuồng công việc, đảo lộn ngày đêm là chuyện bình thường, hai người còn thường xuyên một người vừa về là người kia vội rời đi, vì vậy cái nhà này luôn có vẻ lạnh lẽo, lộ ra vài phần xa cách.
Cô mở tủ lạnh ra thì thấy còn dư lại một ít rau dưa, sau đó cô quay lại phòng của mình, mở cái rương gỗ ra rồi lại nhẹ giọng nói: “Không biết bố đi lúc nào, không biết bố có bị đói không.” Nói xong, cô xoay người lại đi đổi nước, rương gỗ không đáp lại, chỉ có một đôi mắt màu vàng nhạt, thật lâu mới chuyển động một vòng.
Cô ở trong phòng tìm thấy một gói mì, cô đun sôi nước trên bếp rồi bỏ mì vào, sau đó thêm rau dưa và trứng gà, cũng coi như đầy đủ màu sắc và hương vị, khi thấy món mì gói đã bắt đầu sôi sùng sục thì trong đầu cô lại không nhịn được mà nhớ tới vụ án của Tần Duyệt.
Sau lần thẩm vấn thứ hai kết thúc, Tổ Chuyên Án vẫn không tin lý do thoái thác của Tần Duyệt, bởi vì thân phận đặc thù của nạn nhân, nên cấp trên phải chịu áp lực cực kỳ lớn, trong Cục cũng ra lệnh xuống bảo rằng nghi phạm của vụ án này không được nộp tiền bảo lãnh, cần phải nhanh chóng thẩm vấn điều tra rõ ràng.
Bây giờ tất cả chứng cứ đều chĩa mũi nhọn về phía Tần Duyệt, mấy người Lục Á Minh thì nhẫn nhịn đến đỏ con mắt, ai cũng đều hy vọng anh mau nhận tội để có thể tham gia vào quá trình thẩm vấn của Toà án. Nhưng Tần Duyệt lại đánh chết cũng không nhận tội, luật sư phía Tần gia thì hoà giải hồi lâu cũng không thể bảo lãnh anh ra khỏi trại tạm giam.
Trong lòng Tô Nhiên Nhiên hiểu rõ, vụ án này còn có nhiều điểm đáng ngờ chưa có lời giải, nhưng mà trước khi xuất hiện chứng cứ mới thì Tần Duyệt cũng không thể thoát khỏi liên quan………
Cô suy nghĩ quá mức tập trung, lúc hoàn hồn lại thì mới phát hiện mì gói đun sắp bị khô rồi, cô không khỏi đau lòng “A” lên một tiếng, sau đó chán nản vớt nhúm mì gói lên, ôm chén ngồi vào bên cạnh bàn.
Cô có thói quen treo □□ lúc mở máy tính, tuy rằng quanh năm chả có ai tìm cô, nhưng cô lười xoá bỏ chế độ tự động đăng nhập. Có lúc nhàm chán thì cô sẽ nhìn chằm chằm những hình avatar sáng rồi tắt, sau đó trong đầu lại suy nghĩ về những câu chuyện xưa đằng sau những hình avatar đó.
Còn có lúc cô không thể hiểu được mà bị kéo vào trong mấy nhóm, có nhóm lạnh ngắt, có nhóm thì hăng say ngút trời, nhưng cô cũng không nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy những từ ngữ thời thượng xen lẫn nhau lướt qua trên màn hình, những nội dung vụn vặt đó vừa vô nghĩa nhưng cũng rất thú vị.
Lúc này, cô đột nhiên thấy một hình avatar của nhóm “Năm tháng hữu nghị” sáng lên, đây là nhóm chat của lớp Đại học, cô đã không còn nhớ rõ vì sao bản thân lại bị kéo vào trong nhóm chat này, có thể là sau khi tốt nghiệp lớp trưởng dò danh sách rồi tiến hành thao tác cho cả tập thể luôn.
Trong nhóm chat, có mấy thành viên tích cực trêu ghẹo nhau trước vài câu, sau đó bắt đầu sôi nổi thảo luận về việc tổ chức họp mặt lớp, cô thấy hoa khôi lớp nhắn: “Những bạn học thầm lặng ơi (**), mọi người hãy mau trồi lên đi nào, thời gian tạm thời quyết định là vào ngày X tháng X, ai đi thì nói một tiếng để chúng ta lên danh sách nhé.”(**) nguyên văn là “thuỷ ngầm/ lặn”, từ ngữ mạng có nghĩa là chỉ những người âm thầm theo dõi nhưng không hay like, share hay bình luận gì.
Cô buông tô mì gói xuống, lật sổ nhật ký làm việc của mình ra, nếu không có vụ án đặc thù nào phát sinh, thì chắc hôm đó cô được nghỉ phép. Vì thế, đây là lần đầu tiên cô trả lời lại một câu vào trong nhóm chat: “Hôm đó chắc là tôi rảnh, sau khi xác định địa chỉ thì @tôi nhé.”
Trong nhóm chat rõ ràng không quen thuộc với ID của cô, vài người còn bắt đầu anh một câu, tôi một câu mà trêu chọc: “Đây là người đẹp nào thế, hình như trước giờ chưa từng nói chuyện bao giờ nhỉ?” “Đúng là thành viên chủ chốt của nhóm người thầm lặng rồi, hay vẫn là em gái nhỏ nhỉ o(>w
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
128 chương
2016 chương
79 chương
23 chương
22 chương