Liều mạng công lược vai ác

Chương 42 : Hoa Tặc Tử

Tô Mã sửng sốt. Bách Lý Kiêu đang hỏi nàng cảm nghĩ về “Bách Lý Kiêu”? Nàng nâng mắt nhìn hắn, hai người nhìn nhau. Nhìn đôi mắt thâm thúy kia, dù là cảm xúc gì cũng không thể nào che giấu. Nàng lệch đi tầm mắt. Tự hỏi không biết vì sao Bách Lý Kiêu lại hỏi vấn đề này? Là cảm thấy nàng không thích hợp, cho nên cố ý thử? Không, dự theo tính cách của hắn mà nói nếu hắn thật sự thấy không đúng, nhất định sẽ một đao giải quyết nàng, nào có thể bình tĩnh như thế? Chẳng lẽ hắn thật sự chỉ tùy tiện hỏi? Nàng tự hỏi, đầu ngón tay rụt rụt vào cổ tay áo. Bách Lý Kiêu thấy nàng trầm mặc, vì thế nói tiếp: - Hắn chính là nhi tử của giáo chủ ma giáo Bách Lý Nhất Hải. Trời sinh tính tàn nhẫn vô tình. Chỉ trong mấy ngày đã thương hại các trưởng lão của đại môn phái. Hôm nay chúng ta đã thấy thi thể Lăng Thái chết vào tay hắn...! Hắn nói ngữ khí trầm thấp, như hàn đàm sâu thẳm, dẫn người luân hãm, hơi không chú ý sẽ theo lời hắn nói mà tiếp lời. Nếu không phải Tô Mã biết “Bạch Tiêu” chính là Bách Lý Kiêu, rất có thể trong lòng đầy căm phẫn, thậm chí nhục mạ “Bách Lý Kiêu” tên đại ma đầu giết người không chớp mắt. Nhưng nàng biết tất cả chân tướng. Nàng biết Bách Lý Kiêu bị oan uổng, nàng biết đối phương chỉ lạnh nhạt một chút, chứ không phải tàn nhẫn độc ác. Nàng cũng biết đối phương lạnh nhạt cũng là bất đắc dĩ. Nàng không chỉ biết chân tướng, nàng còn biết tương lai. Hiện tại Bách Lý Kiêu đối mặt là bị bôi nhọ, về sau hắn phải đối mặt, là vô cùng vô tận bị phản bội cùng thống khổ bị vứt bỏ. Nàng thở dài như có như không, muốn nói gì đó, lại chỉ khẽ lắc đầu. Dưới ánh đèn mờ nhạt, ánh mắt thanh tịnh, mang theo bình tĩnh thong dong, như xuân phong hóa thủy, hoa lê mới nở. Đó là thái độ không nghiêng không lệch, cũng là lòng dạ bao dung hết thảy. Nàng không muốn đánh giá “Bách Lý Kiêu”. Hắn hành động, hắn gặp phải tao ngộ, những kẻ tự xưng là chính đạo, võ lâm nhân sĩ vĩnh viễn cũng không thể đánh giá cùng cảm thụ. Đầu ngón tay xanh nhạt, nàng chấm nước trà viết xuống bàn một câu: "Không muốn đề luận về người khác, nhớ đêm nay phải uống dược." Đối với “Tiểu Lê” mà nói, “Bách Lý Kiêu” chỉ là một người xa lạ. Ai cũng không quan trọng bằng Bạch Tiêu mỗi đêm phải uống dược. Bách Lý Kiêu nâng mắt, nhìn ánh mắt nàng thanh triệt, ánh mắt hắn mang theo lưu quang, như hàn băng mỏng, đông tuyết tan rã. Hắn cúi đầu, như nhớ tới gì đó, ánh mắt toái tán. Đột nhiên nhớ tới một câu: - Tuy vô tình, nhưng cố ý để ý. Một người như kiếm sắc bén, trước nay không để ý cái nhìn của người khác, nhưng có để ý người...! Nói đến cùng, hắn vẫn để ý. _____________________________ Sáng sớm hôm sau. Bách Lý Kiêu đi vào hậu viện. Thấy Tô Mã cho hai con ngựa ăn cỏ khô. Lỗ tai của Truy Thiên đã khỏi hẳn. Lúc này đang cúi đầu phì phì mũi. Tô Mã cũng cúi đầu, hàng mi dài dưới ánh mặt trời như cánh hồ điệp, mang theo ý cười ấm áp. Bách Lý Kiêu bước chân dừng lại, hắn dừng một chút mới đi lên trước. - Tiểu Lê. Tô Mã quay đầu lại, trên mặt còn mang theo ý cười. Bách Lý Kiêu nhìn nàng hơi cong khóe mắt, nói: - Hoa tặc đã bị ta bẻ gãy tứ chi, không còn đáng sợ. Lạc thành mưa gió sắp đến, nơi đây không nên ở lâu, ta đưa ngươi đi Thanh Sơn thôn. Gió nhẹ phất qua, bên thân cây tiếng ve sầu vang lên. Hắn vừa dứt lời, nhìn ánh mắt Tô Mã tan biến ý cười, giống như bầu trời đêm rút đi hắc ám, tinh quang tan đi, nghênh đón không phải ánh sáng mặt trời, mà là vô tận tịch liêu. Nàng khẽ run hàng mi, khóe miệng treo lên ý cười. Sau đó gật gật đầu. Bách Lý Kiêu tầm mắt vững vàng, ngữ khí không hề dao động: - Tối nay nếu không có việc gì, sáng mai có thể đưa ngươi đi. Tô Mã hơi mỉm cười. Tỏ vẻ đã biết. Bách Lý Kiêu rũ mắt, cánh môi khẽ nhếch, sau một lúc lâu, tựa hồ muốn nói gì đó, thanh âm rất lãnh đạm: - Ta về trước, ngươi chớ lưu lại lâu. Tô Mã phất phất tay, nhìn bóng dáng hắn biến mất sau chỗ ngoặt, khóe miệng vô lực rũ xuống. Nàng xoay người, nhìn hai con ngựa không biết gì vẫn đang làm nũng với nàng, nàng hơi thở dài. Ve sầu trên cây kia bay đến bên người nàng, nhẹ nhàng vỗ cánh: “Hắn đưa ngươi đến Thanh Sơn, việc này coi như bại rồi.” Tô Mã ngẩng đầu, cặp mắt sầu bi biến mất, như là bình bạc nứt toạc, vô số giảo hoạt tràn ra. Nàng hơi dựa người vào cọc gỗ, nhìn như đang thương tâm, thật ra môi khẽ nhúc nhích, thanh âm dào dạt đắc ý: “Sao ta có thể thất bại. Lần này hắn muốn đưa ta đi, vừa lúc chứng minh ta sẽ lập tức thành công. Ve sầu giật giật cánh, thanh âm mang theo một ít hồ nghi: “Nói cái gì đâu, hắn đưa ngươi đến Thanh Sơn chẳng lẽ không phải ngại ngươi phiền?” Tô Mã không kiên nhẫn “chậc” một tiếng: “Sao hắn có thể ghét bỏ ta? Vừa rồi ngươi không phát hiện ra lúc hắn nói chuyện với ta, luôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ta sao?" Ve sầu thấp giọng: “Ý như thế nào?” Tô Mã cong khóe môi: “Bách Lý Kiêu tính tình lạnh nhạt, nội tâm bướng bỉnh. Nếu nội tâm lùi bước tuyệt đối sẽ không để người khác nhìn ra, bởi vậy lúc hắn nói chuyện với ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mắt ta. Tỏ vẻ hắn kiên định, nhưng cũng bại lộ nội tâm của hắn.” Nói xong, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nắm chặt nắm tay: “Này chứng minh hắn đã bắt đầu dao động. Cho nên muốn trước khi động tâm với ta liền tiễn ta đi. Thiên Đạo bay một vòng, nghe lời này liền kinh hỉ, Nó đậu lên đỉnh đầu của nàng, áp lực hưng phấn: “Việc này cũng phải, nhưng ngươi sẽ dùng cái gì giữ chân hắn?” Tô Mã nhíu mi. Lần trước nàng dùng nóng sốt kéo hắn, dùng hoa tặc lại kéo thêm một lần, lúc này làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải giả bệnh? Không, không được. Bách Lý Kiêu nào phải người dễ dàng bị lừa. Hay là thiết kế một kịch bản khổ nhục kế? Nàng sờ sờ cằm, lâm vào trầm tư. Chạng vạng, trời còn chưa tối đã không thấy bóng dáng của Bách Lý Kiêu đâu, Diệp Minh ở Thiếu Lâm tự thương thảo đối sách còn chưa trở về. Lúc Tô Mã xuống lầu, vừa lúc thấy ngoài cửa có một nha dịch đi đến đầu đường, gõ chiêng nói: - Yên lặng!! - Ta phụng lệnh thái thú, cáo chúng một chuyện! Ngày hôm trước tróc nã hoa tặc. Hôm nay hoa tặc vừa chết bất đắc kỳ tử trong lao ngục. Thái thú có lệnh, hoa tặc đã chết, nữ nhân Lạc thành có thể an tâm đi ra ngoài! - Hoa tặc chết? Nha dịch còn chưa nói xong, cách vách có một tiếng vang, Từ Tư Tư bỗng nhiên vọt ra. Đối phương lao xuống lầu, trừng mắt đứng trước mặt nha dịch: - Ngươi nói rõ ràng, hoa tặc chết như thế nào? Nha dịch nhíu mày, vừa định đẩy Từ Tư Tư qua một bên, nhưng nhìn nàng lớn lên mặt mày tú lệ, vì thế miễn cưỡng áp xuống tính tình, nheo mắt nói: - Ta nào biết hắn chết như thế nào, lúc phát hiện đã không còn hơi thở. Nếu ngươi không tin đi tới chợ phía trước sẽ thấy. Từ Tư Tư vừa nghe, hô to vui sướng. Hoa tặc này hại biết bao danh tiết của các tiểu nương tử, có mấy vị tiểu nương tử tâm tư yếu ớt, không chịu nổi nhục nhã phê bình của thế nhân, đã thắt cổ tự sát. Mấy ngày nay càng ngày càng nghiêm trọng, hôm trước nếu không phải nàng cùng Diệp Minh kịp thời đuổi tới, Tiểu Lê sẽ bị hắn hạ độc thủ. Tên súc sinh này chết không hết tội! Vừa vặn, Từ Tư Tư vừa quay đầu lại liền thấy Tô Mã nhíu mi nhìn qua nơi này, vì thế cười nói: - Tiểu Lê, hoa tặc đột nhiên chết, đây là ông trời cũng không dung được hắn! Tô Mã hơi cong khóe môi, lại không lộ ra vui sướng. Từ Tư Tư nghĩ nàng còn sợ hãi, vì thế hỏi nha dịch địa điểm, rồi quay đầu nói: - Tiểu Lê, ngươi ở đây chờ ta, ta đi xác nhận. Tô Mã thấy nàng xoay người muốn đi, liền vội đuổi theo. Nàng giữ chặt Từ Tư Tư, tỏ vẻ cùng đi. Tuy Từ Tư Tư thiện tâm, nhưng trời sinh tính xúc động, nàng phải đi theo mới có thể an tâm. Từ Tư Tư thấy nàng nhu nhược nhưng vẫn muốn đi theo, nội tâm mềm nhũn. Liền sinh ý muốn bảo hộ: - Yên tâm đi, chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không có ai dám làm ngươi bị thương! Tô Mã cười cười. Hai người đi tới chợ phía trước, thấy mọi người tụ tập vây quanh. Bên trong vòng là nha dịch đứng trông coi, ở giữa là một khối thi thể. Có lẽ là vì không chịu nổi trêu chọc phê bình, nơi này không có tiểu nương tử, chỉ có nam nhân cùng phụ lão lòng đầy căm phẫn vây xem. Vì vậy Tô Mã cùng Từ Tư Tư tới đây, lập tức hấp dẫn mọi lực chú ý. Tô Mã còn đỡ, nàng không thèm để ý này đó, vì vậy vẻ mặt vẫn bình đạm. Từ Tư Tư tính cách bạo nộ, trừng mắt liếc nhìn bọn người tâm ý không tốt. Hai người nhìn cổ thi thể, Từ Tư Tư đưa tay che mũi, còn Tô Mã đưa mắt nhìn kĩ. Chung quanh có người “chậc” hai tiếng: - Đây là hoa tặc kia? Huyết nhục mơ hồ không nhìn rõ bộ dạng. - Ngươi nghĩ thế nào? Đêm trước hắn đùa giỡn nương tử nhân gia, bị vị tướng công đánh gãy tứ chi, cho nên mới biến thành như vậy!.