Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 53 : Tai bay vạ gió

Sau khi trở về, Cô Thần muốn tìm Long Tuấn Hạo ăn tối, tìm tìm một hồi thì tới chỗ của Sở Kiên. Lúc này Sở Kiên đang vác cây súng trên vai, mặt mày rạng rỡ, “Tôi cũng đang tìm đây, lúc đầu cứ nghĩ khả năng cậu ta chắc cũng chả ra gì nên tôi cho cậu ta chuẩn bị 10 phút, ai ngờ bây giờ tìm không thấy, ừm, không tồi đâu, hóa ra giấu tài, thật thú vị.” Vừa dứt lời lại quay đầu tìm. Trong đầu Cô Thần lập tức hiện lên hình ảnh Long Tuấn Hạo ôm ngực la đau, nghĩ cậu chắc lại sợ mới trốn rồi, bèn kéo Sở Kiên lại, “Quên đi, hôm nay dừng ở đây đi, tới giờ ăn tối rồi.” “Không được.” Sở Kiên đang hăng, liền không chịu. “Ít nhất cũng phải kết thúc đợt này rồi mới ăn, tôi nhất định phải tìm cho ra cậu ta mới được.” “Được được, có thể tìm cậu ta.” Cô thần chỉ vào khẩu súng Sở Kiên cầm. “Nhưng đừng cầm cái này nữa, dù sao cũng trận cuối rồi, cậu tìm được cậu ta là đã thắng rồi, được không?” Sở Kiên nghĩ nghĩ rồi gật đầu, “Cũng được” Nói xong ném khẩu súng sang bên, vui vẻ đi tìm, một trận CS nghiêm túc cứ như vậy biến thành chơi trốn tìm. Cô Thần bất đắc dĩ đứng tại chỗ chờ, cho đến khi thấy Sở Kiên đang lượn qua mình ba vòng mới bước lên hỏi. “Sao vậy, còn chưa tìm ra à?” Hai mắt Sở Kiên càng ngày càng sáng, không nói một câu đã đi tìm qua hướng khác. Cô Thần nghĩ cậu ấy không phải là kiếm đại một cái phòng rồi trốn vào ngăn tủ đó chứ? Anh thấy có khả năng lắm, vì Long Tuấn Hạo chẳng có tí dũng cảm nào cả. Nghĩ xong, anh đi đại vào một phòng, mở ngăn tủ ra nhìn, chẳng có người nào cả, lại nghĩ nghĩ, theo như nguyên tắc “nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”, anh lại đi vào phòng Sở Kiên tìm, những vẫn chẳng thấy cậu đâu. “Trốn đâu rồi…” Cô Thần trầm ngâm, anh vừa đi từ phòng Túc Tòng ra, ở đó không có, chỉ còn phòng của Lê Hiên, Thúc Văn và Vu Ngạo thôi, mà Long Tuấn Hạo thì luôn ghét Lê Hiên, thế là anh đi qua phòng Thúc Văn thử xem, rồi lại đi qua bên Vu Ngạo, trên đường có nhờ mấy nhân viên cùng đi tìm. . “Đcmm, cút ra cho ta!” Vừa bước vào sân phòng của Vu Ngạo liền nghe được một tiếng gào rống khản giọng, âm cuối có thể nói là tê tâm liệt phế, anh bất đắc dĩ cười, từ từ bước vào hành lang, rồi lại nghe được tiếng giận dữ, “Quỷ mới thích ngươi, lão tử không thích ngươi! Đầu ngươi bị lừa đá rồi phải không? Có còn biết một cộng một bằng mấy không? Đừng có cả ngày mơ mộng hão nữa!” Cô Thần lại cười, sau đó nghe thấy giọng nói tà khí quen thuộc cất lên chậm rì rì, “Bảo bối anh đang xấu hổ? Tôi nhớ tối hôm đó có người nói…” “Nói cái rắm!” Giọng nói trước đó vội vàng ngắt lời, khàn giọng rống, “Đầu ngươi vốn đã không bình thường, đó là ảo giác của ngươi thôi, biết cái gì là ảo giác không, chính là giả đó! Giả đó!” “Anh khẩn trương sao?” Thanh âm tà khí lại cất lên, “Có tật giật mình?” “Khẩn trương?” Người kia cười lạnh một tiếng, “Ngươi không chỉ thích lừa người khác còn thích lừa chính bản thân mình, đầu ngươi chắc chắn có vấn đề, đại não nuôi cá, tiểu não nuôi xà, trong óc có miếng thép, bụng có Pháp A Luân !” (nuôi cá nuôi rắn gì đều phải có nước, nghĩa là nước vào, óc có miếng thép chắc là ý bảo cứng nhắc, Pháp A Luân là tên một Tà giáo ngày trước của Trung Quốc, tóm lại là đang chửi não úng chạm mạch thôi.) “…Miếng thép?” “Đúng, quá ngốc, không linh hoạt!” Cô Thần lại bất đắc dĩ cười ra tiếng, thì lại nghe thấy giọng Vu Ngạo nhàn nhã vang lên, “Anh đúng là càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng, nhưng anh không nên nói sang chuyện khác chứ, chuyện xảy ra hôm đó là thật hay giả hai chúng ta đều biết, à phải bảo bối à, tôi thấy anh hình như rất có tinh thần, cơm tối mang tới cũng không ăn, hay là… chúng ta tiếp tục?” Giọng nói kia im lặng một lát, lần thứ hai vang lên đã cực kỳ tê tâm liệt phế, “Cút cho ta!” Cuối cùng thì Cô Thần cũng tới cửa, cửa phòng không đóng, hèn gì nghe được rõ vậy. Anh nhìn vào trong thì thấy Vu Ngạo mặc đồ ngủ ngồi bên giường, Hà Thiên Phàm thì ngồi trên giường, vừa kéo chăn vừa rống, vai lộ ra thấy rõ những vết tích bị giày vò trên làn da. Vu Ngạo nắm cằm anh, “Đừng tuyệt tình thế, khó được tôi ra ngoài một lần, anh không muốn tôi sao? À, tôi biết chắc anh sẽ nói là không muốn, không sao, dù sao tôi cũng không để ý, giờ tôi cho anh hai con đường, một là ăn, hai là chúng ta tiếp tục, chọn đi.” Hà Thiên Phàm nghiến răng nghiến lợi, Vu Ngạo như nhận ra cái gì nhìn ra cửa, Cô Thần dựa khẽ vào thành cửa, cười cười với cậu, “Hạo Hạo có tới đây không?” “Không biết, dù có tới tôi cũng không biết, như anh thấy đấy.” Vu Ngao thả tay, cười gian xảo, “Vừa rồi tôi hơi bận.” Cậu nói xong liền nhận thấy người ngồi trên giường đang muốn xù lông, lập tức xếp bàn ra, đặt đồ ăn tối lên, rồi cúi đầu nhìn cầm thú, “Bảo bối, đứng dậy ăn cơm.” Hà Thiên Phàm trừng cậu, bản năng muốn cãi lại, nhưng có người đột nhiên chế trụ ót anh, một làn hơi ấm tiến vào miệng, Vu Ngạo cưỡng bách anh ngẩng đầu, đứng bên giường hôn xuống, hôn thật sâu, không để cho anh có một chút cơ hội phản kháng nào. Hà Thiên Phàm bắt lấy cổ tay Vu Ngạo, lần hôn này nóng rực và không thể cự tuyệt, hơi chút thô lỗ nhưng cũng rất kích thích, hơn nữa cửa phòng không đóng, làm cho độ kích thích càng lớn, chưa gì anh đã thở dồn dập. Vu Ngạo chậm rãi rời môi, môi dán môi thấp giọng cười, “Ngoan ngoãn ăn cơm, đừng mãi nói những lời tôi không thích, cũng đừng cho tôi biết anh còn dư sức.” Nói xong vỗ vỗ mặt anh, rồi quay người đi ra, cạch một cái đóng cửa. Hà Thiên Phàm thở gấp, dùng ngón cái chà xát môi, anh nghe tiếng tim mình đập loạn, cuối cùng chỉ có thể phẫn hận nghiến răng, trừng cửa phòng, sau đó không cam lòng mà đi ăn tối. Cô Thần nhìn Vu Ngạo đóng cửa, cười hỏi, “Nghe Hạo Hạo nói cậu được giải thôi miên rồi?” “Ừ.” Vu Ngạo đi lên trước vài bước, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, “Nhưng tôi còn chưa liên lạc với Lão Đại.” Cô Thần nhướn mày, “Cậu sợ nhận được lệnh giết Hà Thiên Phàm?” Vu Ngạo thở dài, “Ừ.” “Cậu rơi vào rồi?” “Coi như đi, cho nên tôi không thể để anh ta chết, đành phải kéo dài thời gian trước đã.” Vu Ngạo quay đầu nhìn Cô Thần, “Anh có cách nào không?” “Cũng không hẳn là phải chết.” Cô Thần nghĩ. “Trước kia Lôi Nham cũng rất tán thưởng năng lực của Hà Thiên Phàm, nếu như cậu có thể làm Hà Thiên Phàm thừa nhận là vì yêu cậu muốn có được cậu nên mới thôi miên cậu, sau đó lại khuyên anh ta vào tổ chức, tôi nghĩ có lẽ Lôi Nham sẽ không giết anh ta.” “Ưm, cái này thì mệt đây…” Vu Ngạo cười than, quay đầu nhìn cây mây trong viện, “Người ấy luôn thích gì làm nấy, vô câu vô thúc quen rồi, cứng miệng cứng đầu, đừng nói là bảo anh ta thừa nhận yêu tôi, anh ta chắc chắn không chịu tuân theo quản chế của tổ chức đâu.” Cô Thần nhìn đôi mắt đang híp lại của Vu Ngạo, “Đúng vậy, nhưng có vẻ như cậu đã có cách rồi.” “Phải, cơ hội tốt như vậy không dùng sao được, mặc dù mạo hiểm chút… Nhưng cần phải thử một lần chứ, cùng lắm thì chết cùng anh ta thôi.” Vu Ngạo ngước mắt nhìn Cô Thần, “Lão đại nhà ta cũng không phải là người không nể mặt người, không có tình cảm, phải không?” Cô Thần nhún vai, từ chối cho ý kiến, rồi lại nói qua lại với cậu mấy câu, cuối cùng chốt lại, “Nếu Hạo Hạo không ở đây thì tôi đi đây.” “Vương gia sao vậy? Hai anh cãi nhau?” “Không phải.” Cô Thần kể lại đại khái, “Cho nên giờ tôi cũng không biết cậu ấy trốn đâu nữa.” Vu Ngạo cười, “Không phải còn có mấy khu trống bị khóa sao? Anh nghĩ xem có khi nào anh ta trèo tường vào?” “Mấy nơi đó Sở Kiên tìm hết rồi, không có.” Cô Thần bất đắc dĩ nói, “Được rồi, tôi đi đây.” Vu Ngạo phất tay, “Chúc anh may mắn.” Ra khỏi sân, Cô Thần đi tới sân của Lê Hiên, tiểu viện của viện trưởng rất yên tĩnh, như là không có người sống vậy, anh nhăn mày, đẩy cửa phòng viện trưởng, rồi lại vào phòng ngủ. Anh thấy Lê Hiên đang nằm trên giường lớn, tên trợ lý tội nghiệp thì nằm trên thảm bên cạnh giường, hai người ngủ rất say, trên bàn còn có mấy chén hồng trà uống dở. Cô Thần liếc mắt liền đoán được chuyện gì đã xảy ra, lúc nãy trong sân của Túc Tòng, anh nghe thấy tiếng trực thăng, còn tưởng Lê Hiên cho phép đi, bây giờ mới biết thì ra không phải. Anh bất đắc dĩ đi ra, bước chân đột nhiên ngừng lại một lát, nếu như Long Tuấn Hạo trong lúc chạy trốn gặp được Tiểu Ngọc, vậy cậu có lẽ đang ở… anh vội vàng lấy điện thoại, nhấn số, chờ một lát, giọng Tiểu Ngọc vang lên, “Cô tiên sinh à, xin hỏi có chuyện gì sao?” “Hạo Hạo có phải đang đi với anh?” “Hạo Hạo?” Người kia sững một chút, sau đó một truyền tới một giọng nói quen thuộc. “Là tôi, là tôi, đưa tôi điện thoại…” Sau đó là một loạt tiếng ồn ào, tiếng của Vương gia liền vang lên, “Cô Thần, ta lại bay, ha ha ha ~” “…” “Ừ, được rồi, tên ngốc Sở Kiên có phải vẫn đang tìm ta không?” Cô Thần trầm mặc ngẩng đầu, bóng dáng Sở đại đặc công chạy qua tầm nhìn, chạy qua chỗ khác tiếp tục tìm, anh im lặng mất môt lúc, “Còn đang tìm.” “Ha ha ha ha, hắn chắc chắn tìm không ra, đáng đời! Ngươi nói ngươi biết ta ở đâu với hắn, nhưng đừng nói địa điểm cụ thể, hắn nhất định sẽ tiếp tục tìm, hừ, tốt nhất là tìm cả đêm luôn đi! Ngươi nhất định phải giấu cho ta, ta phải báo thù, hắn thiếu chút nữa thì đánh chết ta rồi!” Cô Thần bóp trán, “Tiểu Ngọc bao giờ thì về?” “Hắn nói là đi tới chỗ Túc Thanh mua trực thăng, mua xong thì về ngay.” Cô Thần “ừ” một tiếng, “Em nhớ theo sát họ, đừng có chạy lung tung biết không?” “Biết rồi, bọn này về liền à.” “Vậy thì tốt.” Cô Thần sau đó nói thêm mấy câu thì tắt điện thoại, rồi chậm rãi đi trở về, các nhân viên chăm sóc đang chờ anh, thấy anh trở về thì vôi vàng vây quanh, lo lắng nói, “Không hay rồi, bác sĩ Cô, chúng tôi không tìm thấy Vương gia.” “Đúng vậy, bác sĩ Cô, vật may mắn, bảo vật trấn trạch mất mất rồi, làm sao bây giờ?’ “…” Cô Thần nói, “Xưng hô này đâu ra vậy?” “Viện trưởng gọi, nói là từ khi Long tiên sinh trở thành Vương gia các bệnh nhân trong viện đều có dấu hiệu khỏe lại, rốt cuộc có thể đi quảng cáo rồi. Anh ta nói có vật may mắn, chuyện làm ăn của viện an dưỡng sẽ càng ngày càng tốt.” “…” . Tuy đã tới mùa thu, nhưng khí hậu vẫn rất nóng nực, Long Tuấn Hạo cởi ra trang bị bên ngoài trên người quăng trên trực thăng, mặc mỗi cái áo thun cotton xuống trực thăng với Tiểu Ngọc. Quản lý ở đây rất quen thuộc với Tiểu Ngọc, vừa cười vừa tiến lên chào hỏi, hai người vừa nói vừa đi lên trước, Long Tuấn Hạo buồn chán đi theo phía sau, liếc mắt nhìn thấy một trong những thủ hạ của Tiểu Ngọc cầm một cái túi, hiếu kỳ hỏi, “Bên trong là gì vậy?” Hai người này, sau chuyện lần trước đã biết vị này không dễ chọc, liền trả lời một cách kính cẩn, “Đây là chi phiếu do ông chủ tìm ra khi Lê tiên sinh đang ngủ.” “…” Long Tuấn Hạo có thể thấy được biểu tình tan vỡ trên mặt Lê Hiên sau khi biết được. Mục tiêu của Tiểu Ngọc rất rõ ràng, cái anh muốn chính là loại lần trước Túc Thanh đi, nên lập tức hào phóng mua luôn, giao dịch hoàn thành rất nhanh. Long Tuấn Hạo vừa mới tỉnh ngủ đã bị Sở Kiên kéo ra ngoài chịu đòn, sau đó lại ngồi trực thăng mấy giờ nữa, cậu biết bây giờ phải về rồi thì vội vàng chạy vào WC giải quyết vấn đề sinh lý. Đây là lần thứ hai cậu ra khỏi cái nơi quỷ quái kia, tâm tình tốt cực, nhảy nhảy nhót nhót chạy đi, suýt nữa thì đụng phải người đi ra từ phòng WC nữ, cô gái kia hiển nhiên cũng không ngờ vừa mới đi ra đã suýt đụng trúng người khác, bất giác lùi về sau một chút. “A, xin lỗi.” Long Tuấn Hạo lịch sự nói, “Không làm ngươi sợ chứ?” Cô gái lắc đầu, “Không sao.” Long Tuấn Hạo “ừ” một tiếng rồi đi tiếp, mới đi hai bước thì chợt ngừng lại, quay đầu nhìn bóng lưng cô gái, sao cậu lại thấy cô ta quen thế nhỉ? “Không phải chứ…” Cậu gãi đầu, rồi xoay người vào WC, giải quyết xong thì quay về, đi qua chỗ gặp cô gái hồi nãy cậu nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên cả người run lên, cô gái kia không phải là… không phải là thư ký của Lôi Nham sao?! Người giảng giải về bom cũng là cô ta! Trời ạ… Lẽ nào Lôi Nham cũng ở đây?! Mặt cậu trắng bệch, vội vàng đi tiếp, dự định tới chỗ Tiểu Ngọc nhanh nhanh rồi còn về, ai biết vừa mới quẹo qua một chỗ ngoặt sau đầu bỗng truyền tới một cơn đau, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh. Cô thư ký cúi đầu nhìn người đang nằm trên mặt đất. “Thật là cậu ta…” Cô nói với người phía sau. “Phái một người ôm cậu ta vào xe, đừng để người của bọn họ nhìn thấy.” “Vâng.” Thư ký nhìn bọn họ đi xa rồi mới rời khỏi, tìm quản lý ở đây, cười nói. “Đã xem hàng rồi, không có vấn đề gì, ông chủ của chúng tôi nói ba ngày sau nhận hàng.” Quản lý gật đầu, “Được, không vấn đề.” “Vậy tôi xin từ biệt.” “Đi thong thả.” Tiểu Ngọc liếc nhìn bọn họ một cái từ xa, rồi lại tiếp tục chờ Long Tuấn Hạo để cùng về viện an dưỡng. Khi Long Tuấn Hạo tỉnh lại thì đang ở trong một chiếc Limousine cao cấp, trán và mũi lạnh lạnh, không biết bị bôi cái gì lên, cậu nhíu mày đứng dậy, lập tức có một giọng nói ngọt ngào vang lên bên cạnh, “Long tiên sinh, ngài đã tỉnh?” Long Tuấn Hạo giật mình, vội vàng quay đầu nhìn, tiện thể quan sát hoàn cảnh xung quanh, lát sau mới nói, “Đây là đang ở trong ô tô sao?” Cô thư ký gật đầu, “Đúng vậy.” Long Tuấn Hạo hít hít mũi, lệ nóng doanh tròng. Thư ký liếc cậu một cái, “Long tiên sinh không cần phải căng thẳng, boss của chúng tôi lần trước cũng đã nói là sẽ không giết ngài, ngài không cần phải sợ.” “Không.” Long Tuấn Hạo nói, “Ta không nghĩ tới việc đó.” Cô lấy cái gương đặt trước mặt cậu, “Vậy ngài như vầy là sao?” “Ta kích động.” Long Tuấn Hạo nhìn phong cảnh đang vun vút lướt qua ngoài cửa sổ, “Cuộc đời bản vương rốt cuộc có một lần ngồi ô tô rồi.” “…” Long Tuấn Hạo cảm thán một phen trong đầu, bấy giờ cậu mới bắt đầu để ý đến tình trạng lúc này, không gian trong xe rất lớn, ngoài cậu và cô thư ký còn có hai bảo tiêu, mỗi người ngồi bên một cửa, cậu có muốn nhảy xe cũng không được, cậu nhúc nhích chân, những người này hình như không có lục xoát cẩn thận người cậu, quả bom cậu giấu dưới tất trong lúc hoảng loạn lúc trước vẫn còn, dù cậu cũng chẳng biết cái này dùng làm gì. Cậu lại hít hít mũi, nhớ Tiểu Ngọc rồi, nếu lần này bản vương có thể đào thoát nhờ vào quả bom này, trở về nhất định phải mua mấy bó hương, thành kính lạy ngươi mới được! Xe chạy rất nhanh, không lâu sau dừng trước một tòa nhà, bây giờ đã là đêm, tòa nhà có rất ít người ra vào, cậu ngửa đầu nhìn, chỉ thấy tòa nhà này cao quá đi, nếu mà từ phía trên nhảy xuống, bảo đảm sẽ thành một đống thịt vụn. “Long tiên sinh, mời.” Giọng thư ký vang lên bên tai. Cậu hít sâu một hơi, cam chịu đi vào, khi đi vào thang mái, cậu nhất thời rớt nước mắt, “Không ngờ đời này bản vương có thể đi thang máy, đáng giá…” “…” Long Tuấn Hạo nhìn con số đang sáng, thấy là tầng chót liền run lẩy bẩy, tầng cao nhất… Lôi Nham có lẽ ở đó… Cậu thấp thỏm nhìn từng con số hiện lên, thang máy mau chóng đinh một tiếng mở ra, cậu bị đưa tới trước một cánh cửa, bảo tiêu mở cửa ra, giọng thư ký vang lên lần hai, “Long tiên sinh, mời.” Long Tuấn Hạo rệu rã liếc nhìn cô một cái, run lập cập bước vào, đằng sau có người đóng cửa đánh phịch một cái, cậu cũng lập tức run lên, lẩy bẩy nhìn xung quanh, đây là một phòng làm việc, đặt toàn đồ đắt tiền, mà quan trọng nhất là, trong phạm vi tầm nhìn hiện giờ… không có ai. Cậu nhìn quanh quất, thực sự là không có ai! Cậu thở dài nhẹ nhõm, vỗ về trái tim sợ sệt của mình, rồi chậm chạp đi tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới, rồi lập tức rụt cổ lại, giỡn à, độ cao này quá khủng bố. Cậu xoay tròng mắt, không biết người bên ngoài đi chưa? Nhân lúc này trốn đi? Nghĩ xong, cậu liền cẩn thận bước về phía cửa, không ngờ vừa đi được hai bước cửa đã mở, đi vào là người mà cậu đời này không bao giờ muốn nhìn thấy lần nào nữa, cậu lập tức liền đông cứng tại chỗ, run rẩy giơ tay chào. “Chào, đã lâu không gặp…” Lôi Nham, “…”